• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Răng rắc”

Sau tiếng va chạm nặng nề, lại vang lên một tiếng giòn giã, Mị Thi tộc nhân biết, đó là tiếng xương cốt bị gãy.

“Cha!”

Nghe được âm thanh này, tiểu Mị Thi thật sự khóc òa lên.

Ban nãy, đôi con ngươi có phiếm hồng bao nhiêu, nước mắt vẫn không rớt xuống. Đến khi chứng kiến Soviet từ trên không động rớt xuống mặt đất một cái nặng nề, khiến cho tầng tầng bụi đất mù mịt cuồn cuộn lên, lại phát ra âm thanh xương cốt gãy vỡ, tiếng khóc đang nín nhịn trong miệng bỗng chốc vỡ òa.

“Hắn không có chuyện gì đâu. Chỉ là chưa thể tỉnh lại!”

Tô Đông Thi như không có chuyện gì xảy ra, lắc lắc cánh tay trái. Cánh tay phải dùng sức nắn một cái, nơi gấp khúc trên cánh tay trái liền lành lặn trở lại, tuy rằng có đôi chút chưa điều khiển được, nhưng nhìn đến Soviet không có việc gì, liền cảm thấy tổn thương này của y không tính là gì, qua ngày mai có thể hồi phục lại hoàn toàn rồi.

Y muốn bảo vệ sủng vật của y, thương tổn này có trải qua thì hề hắn gì.

Tô Đông Thi cực kì hài lòng nghĩ.

Tâm tình y vốn đang không tệ.

Từ lúc Soviet biến mất sau khi nhận đồ vật của nó, nếu như nó không phải là tân tộc nhân, y rất muốn đem nó vứt đến chỗ nào đó xa thật xa, càng nhìn càng thấy chướng mắt. Nhưng mà đó là trước đây. Còn hiện tại, dù lời nói quan tâm đối với Soviet nghe có phần hơi giả tạo, nhưng thuận mắt hơn nhiều rồi, hiển nhiên là tân tộc nhân này là thật tâm quan tâm đến sũng vật của y. Cho nên thái độ của Tô Đông Thi đối với tiểu Mị Thi tốt hơn một chút. Nhưng không có biểu hiện ra bên ngoài, chỉ là trong lòng vui vẻ thôi.

Đáng tiếc tiểu Mị Thi một chút cũng không biết được đãi ngộ của mình so với trước đã tốt đẹp hơn, nó chỉ quan tâm đến câu kia của Tô Đông Thi là Soviet không có chuyện gì hết.

Không có chuyện gì hết? Thật sự không có chuyện gì sao?

Tiểu Mị Thi khụt khịt mũi, lớp bụi đất lắng đọng rồi liền nhìn rõ Tô Đông Thi đang ôm lấy Soviet, bèn cẩn thận bước lại gần quan sát, rồi lại cẩn thận vươn tay, đưa một ngón tay đặt trước mũi Soviet.

Hô thở yếu ớt những vẫn đều đặn phả vào đầu ngón tay của nó.

Thở nè! Thật sự còn thở nè, đúng là không có sao rồi. Nhưng thật sự không có sao đúng không?

Tiểu Mị Thi khẽ loan loan khóe miệng, biểu tình vui vẻ. Sau đó lại cảm thấy vẫn còn hơi sợ hãi, bèn kiễng mũi chân, muốn áp má mình vào hai má của Soviet. Thế nhưng vì khoảng cách chênh lệch nên không thể chạm tới. Thử tới thử lui mấy lần, tiểu Mị Thi bèn dùng ánh mắt cực kì đáng thương nhìn Tô Đông Thi, cầu xin giúp đỡ.

Tô Đông Thi mặt không biểu tình nhìn lại tiểu Mị Thi, sau đó nhưng không nhìn thấy gì mà điều chỉnh tư thế của Soviet trong ***g ngực của mình cho thoải mái hơn, kì thật trong trong lòng đã có điểm rối bời. Đến khi tiểu Mị Thi chúm chím kêu một tiếng “Tộc trưởng!”, chung quy vẫn là đầu hàng rồi.

Cũng chỉ là một đứa bé, tuy rằng tiểu Mị Thi sau này lớn lên cũng là một dạng nam nhân, nhưng lại không có địa vị như mình, không thể cùng sủng vật nhà mình hôn môi, cho nên, áp má sao, không thành vấn đề!

Nghĩ như vậy, hai tay Tô Đông Thi đang ôm Soviet hạ thấp xuống một chút..

Tiểu Mị Thi không cần nhón chân đã có thể chạm đến, nó nhẹ nhàng dùng hai má của mình chạm vào bên má Soviet, cảm giác được xúc cảm ấm áp lan tỏa rồi mới khẽ thủ thỉ “Cha, ngươi thật sự không sao rồi!”

Giọng nói của tiểu Mị Thi rộ vẻ vui mừng không tả, càng khiến cho nó không nỡ rời khỏi Soviet.

Vì thế, lại một lần áp má nữa.

Nhưng đối với hành động này của tiểu Mị Thi, Tô Đông Thi liền hung hăng trừng mắt nó một cái, trong lòng phẫn nộ rồi. Tân tộc tân, ngươi còn muốn cọ đến bao nhiêu lần nữa hả?

Tô Đông Thi thầm mắng trong lòng, nhưng nhìn đến tiểu Mị Thi cứ như không biết điều cứ một mực cọ a cọ, chẳng biết tại sao, y cảm giác răng mình có chút ngứa, tay cũng muốn ngứa rồi.

Thật sự nó là tân tộc nhân đó, nhưng y rất muốn đem nó ném ra ngoài cho xong chuyện.

Tân tộc nhân này đến cùng cũng chỉ có mình y với Tiểu Nhất biết, có mất đi một người thì tộc nhân khác cũng không biết mà trách y có đúng không?

“Tộc trưởng, Soviet không sao rồi chứ?”

Tiểu Nhất tiến đến nhìn Soviet một cái, xác định Soviet không sao rồi mới nhìn đến Tô Đông Thi, liền thấy y đang lạnh lùng nhìn tiểu Mị Thi, mà tiểu Mị Thi một chút cũng không để ý đến. Tộc trưởng đã nói, đối với tân tộc nhân của Mị Thi tộc phải hết sức bảo vệ. Hiện tại nhìn thấy tộc trưởng đối với tân tộc này này có chút khó chịu, Tiểu Nhất nghĩ mình phải tìm cách để cho tộc trưởng thoải mái một chút.

Sau đó, Tiểu Nhất rớt nước mắt trong lòng mà cầu khấn, tại sao hắn vừa nghĩ xong ý tưởng trong đầu, tộc trưởng đã chuyển ánh mắt lạnh như băng sang người hắn rồi? Đây cuối cùng là làm sao a?

Lại nói, loại ánh mắt này, áp lực rất lớn a!

“Không có chuyện gì! Chúng ta đi thôi!”

Tô Đông Thi nhìn Tiểu Nhất nửa ngày, tận lực không nghĩ đến chuyện tiểu Mị Thi cứ cọ a cọ ban nãy, đem ý nghĩ muốn ném tiểu Mị Thi đi vứt sang một bên. Sau đó đối Tiểu Nhất nhếch mép cười một cái, dọa Tiểu Nhất giật nảy người lui về sau một bước, mình thì ôm Soviet đứng thẳng dậy, chuẩn bị trở về sào huyệt.

Y cũng coi như không nhìn đến biểu tình muốn chạm vào Soviet thêm một lần nữa của tiểu Mị Thi. Kiên quyết không thấy.

Mủi lòng a? Mủi lòng là cái gì, ăn được không, lại càng không thể đem ra mà tu luyện. Y là Mị Thi tộc nhân, há có thể học theo loài người mấy cái chuyện mủi lòng này nọ sao? Hừ! Rất hối hận vì ban nãy đã để cho tiểu Mị Thi cọ cọ sủng vật nhà y nha!

“Ân!”

Tiểu Nhất thở phào trong lòng, mình chưa cần ra tay mà tộc trưởng đã vui vẻ trở lại thì thật đáng mừng.

Lại nói, tộc trưởng càng ngày càng khó hầu hạ. Tiệu Nhất thầm mặc niệm trong lòng, đến một ngày nào đó sợ rằng thật sự không thể chịu nổi nữa a.

“Được rồi!”

Tiểu Mị Thi tiếc nuối buông tha ý định muốn chạm vào Soviet một lần nữa, giờ có làm gì cũng không thể đụng tới nữa rồi, một chút cũng không tốt đẹp. Nó chỉ đành chấp nhận thôi. Cho nên, tiểu Mị Thi ủ rũ đi ở phía sau Tô Đông Thi, đáng thương muốn chết.

Cũng may là đã gần đến sào huyệt, ba đại nhân vật cũng không đi quá nhanh, cho nên với tiểu Mị Thi tốc độ chậm rì rì mà bước như vậy không có xảy ra chuyện bị bỏ ở đằng sau.

Lúc tiến vào sào huyệt, tiểu Mị Thi vốn là muốn nhân lúc Tô Đông Thi không chú ý mà nhào đến bên Soviet làm nũng một trận, nhưng ý nghĩ đó rất nhanh đã bị dập tắt, lần này hoàn toàn không phải vì Tô Đông Thi ra tay. Mà là… một đám tộc nhân rất lâu rồi chưa nhìn thấy tân tộc nhân, hôm nay đột nhiên có người xuất hiện, cho nên không cần nói cũng biết đám tộc nhân này có biết bao nhiêu là vui mừng. Chưa kể tân tộc nhân này còn là một đứa nhỏ nữa nha.

Vậy sẽ trở thành đứa nhỏ duy nhất của Mị Thi tộc rồi.

Wow! Như thế càng phải ăn mừng gấp đôi nha.

Vì vậy mà, tiểu Mị Thi nọ bị ném, bị ôm, bị hôn, lại bị cướp đi từ hang ổ này sang hang ổ khác, sau đó lại bị ép cho ăn vài món. Thật sự rất náo nhiệt. Kết quả là một ngày sau, tiểu Mị Thi đáng thương bị cả đám tộc nhân làm cho kinh hãi, nhưng tạm thời chuyện này để dành nói sau đi.

Lại nói đến Tiểu Nhất, vừa trở về sào huyệt cùng tộc nhân khách sáo vài câu xong, liền kích động chạy đi tìm Mị Thi nữ tộc nhân, vui vui vẻ vẻ thế giới chỉ có hai người. Bên trong hang ổ không ngừng phát ra “bịch bịch, choảng choảng” thanh âm va chạm. Loại chuyện ân ái này ai quản được a!

Còn Tô Đông Thi của chúng ta dĩ nhiên ôm lấy Soviet, một người một cương thi cùng hưởng thụ không gian hạnh phúc. Tuy rằng Soviet vẫn còn ngủ say, nhưng bởi vì đã một thời gian dài không nhìn thấy Soviet, Tô Đông Thi lúc này vẫn là vui sướng nhìn ngắm người nọ. Còn tâm trí đâu mà quản đám tộc nhân đang hết sức ầm ĩ náo nhiệt ngoài kia.

Cẩn thận kiểm tra Soviet từ trên xuống dưới, xác định sủng vật nhà mình cái gì cũng không thiếu mất, Tô Đông Thi mới mãn nguyện ôm lấy Soviet tiến vào quan tài, đi ngủ thôi a!

Tuy rằng đối với Mị Thi tộc nhân, nhiệt độ thân thể lạnh như băng đã là chuyện hết sức bình thường, nhưng đến khi bên cạnh có thêm một sinh vật thân nhiệt ấm áp để ôm lấy, kì thật rất thoải mái. Cho nên, mặc kệ âm thanh bên ngoài ồn ào như ong vỡ tổ, bên trong quan tài này, Tô Đông Thi vẫn là vô cùng sảng khoái mà ngủ.

Màn đên dần buông, một đám tộc nhân ầm ĩ rốt cuộc cũng đến hồi mệt mỏi, không gian dần yên tĩnh trở lại. Tiểu Nhất cùng Tiểu Hoa sau khi chia sẻ nỗi niềm tương phùng sau hồi ly biệt cũng vui vẻ ôm nhau ngủ đến ngọt ngào trong quan tài.

Chỉ có tiểu Mị Thi tìm trái tìm phải cũng không tìm thấy Soviet, đành ủy khuất ngồi trong một góc mà ngáp lên ngáp xuống.

Không gian tên tĩnh, hết thảy hiện lên vô cùng hài hòa.

Không biết là qua bao lâu, chỉ biết bên trong hang ổ vẫn tối đen như cũ, Soviet tỉnh dậy.

Hắn thấy mình mơ một giấc dài, trong giấc mơ ấy, hắn ở trong một vùng sáng trắng như mây va phải thứ gì đó, sau đó đột nhiên xuất hiện một tên quái vật toàn thân đen thui cực kì hung dữ gào lên với hắn:

“Người đây rồi. Ta muốn ăn thịt người! Ăn thịt! Ăn thịt!”

Sau đó hắn liền chạy trốn, cứ như vậy mà chạy miết, nhưng bất kể hắn chạy bao nhiêu lâu cũng không ra khỏi vùng sáng trắng kia. Cả người vừa mệt vừa đói. Liền lúc ấy, đột nhiên cảm giác được một luồng khí lạnh bao lấy, nhịn không nổi cả thân người đều run lên.

Tiếp theo…

Tiếp theo đó, thì hắn tỉnh dậy rồi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK