Soviet thở phào, nghĩ, xem ra nội lực có lợi nhất là vào những tình huống như thế này a.
Sau đó…
Đây là đâu nha? Bây giờ hắn ở chỗ nào rồi?
Trước hết, không cần nghĩ cũng biết bên cạnh hắn bây giờ là một cục băng đi, nhưng mà cái gì vắt ngang eo hắn vậy nè? Soviet cựa quậy mấy lần cũng không thoát khỏi bị cái thứ đó kẹp lấy, mới tiếp tục nghĩ, nơi hắn nằm bây giờ tựa hồ như cũng không phải địa phương gì rộng lớn lắm, hắn chỉa tay trái ra mò mò sờ sờ đã có thể đụng vào hai bên vách thẳng đứng rồi. Đã vậy xung quanh còn có chút tối, Soviet phóng tầm mắt nhìn lên, này là bầu trời phải không, sao đen kịt vậy? Nếu không phải là bầu trời ban đêm, thì hẳn là bị cái gì đó bao phủ rồi đi, cho nên hắn mới không nhìn thấy gì hết.
Nói tóm lại, hắn hiện tại cái gì cũng không biết!
Vốn là loại chuyện khiến người ta hoang mang, nhưng Soviet ngoại trừ có chút kì lạ ra thì hoàn toàn bình tĩnh. Đã sống qua tình cảnh cô đơn tịch mịch, chuyện lớn chuyện bé, chuyện vui chuyện buồn gì cũng đã trải qua không ít, còn có chuyện để sợ hãi sao?
Nghĩ đến chuyện này, hai tay Soviet không khỏi nắm chặt lại, sau hồi lâu mới thả lỏng ra.
Ừ nhỉ, lúc trước, hắn chính là trở về thế giới mà hắn đã sống hơn hai mươi năm, kết quả chẳng còn lại gì hết, sau đó lại rơi vào một vùng sương trắng bao vây khắp lối.
Sau đó nữa…
Chạm vào thứ gì đó đau đớn đến ngất xỉu.
Đúng rồi, hắn còn nhớ mình nhìn thấy một mảng trắng sáng đến chói mắt, muốn nhìn rõ thứ gì cũng không được, sau đó liền hôn mê. Sau khi hôn mê rồi thì sao, hắn gặp phải thứ gì rồi hả? Còn nữa, tại sao hắn lại ở đây?Lúc ấy bốn phía đều không có người, là một mảng yên tĩnh trống rỗng kia mà.
À, chính là chuyện đột nhiên xuất hiện một cái tay. Nhờ cánh tay kia dẫn đường, hắn đi theo liền nhìn thấy đạo ánh sáng thập phần chói mắt kia mới gặp chuyện hôn mê. Tức là nói hết thảy đều do cánh tay kia mà ra có phải không?
Tuy rằng cảm thấy ý tưởng này có chút không thuyết phục, nhưng khi kí ức dần dần thanh tỉnh, hắn mới thở ra một hơi, vẫn là thuận theo tự nhiên một chút đi, để coi sẽ lại đi đến địa phương nào.
Đang nghĩ đến đó, cánh tay phải vốn đang bị thứ trên eo kiềm chặt cuối cùng cũng giãy thoát, khẽ vẫy vẫy tay cho hết cảm giác tê rần do bị chèn ép lâu gây ra, Soviet mới men theo thứ kiềm chặt trên eo mình mà sờ soạng.
Lạnh như băng a! Cục băng bên người lạnh như vậy thì cái thứ kiềm cặp này có lạnh cũng là chuyện đương nhiên. Nghĩ thế, Soviet ngày càng tỉ mỉ sờ sờ, liền sờ trúng năm đầu xương xương, không to cũng không nhỏ, so với bàn tay của hắn thì tương tự, hình như đây đúng là bàn tay đi.
Lẽ nào chính là cái tay kia? Nếu như là cái tay kia, thì nó lại dẫn hắn đến chỗ nào nữa rồi? Soviet quả thật cảm thấy rất tò mò.
Vì thế, hắn tiếp tục mò mẫm. Sờ đến phía trên một chút, đột nhiên hắn rụt nhanh tay về, hai mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc. Soviet nhớ rõ cái tay trong trí nhớ chỉ là một mẩu rời, không có dính liền với thứ gì hết, nhưng bây giờ hắn sờ trúng lại chính là một cánh tay hoàn chỉnh nha.
Chẳng lẽ vì ở trong không gian kì lạ kia nên thị giác chỉ nhìn thấy mỗi bàn tay thôi, hiện tại ra khỏi không gian đó rồi nên có thể nhận diện được cả cánh tay? Nói không chừng, nằm kế bên hắn bây giờ có thể là một người luôn nha. Một người lạnh như xác chết vậy.
Có lẽ nào, cảm giác đau đớn khi hôn mê kia chính là do cánh tay này làm ra? Làm như vậy mới đem hắn thoát khỏi vùng không gian đầy đạo ánh sáng trắng kia?
Rốt cuộc là làm sao a?
Soviet cảm thấy trong đầu nảy sinh rất nhiều suy nghĩ, có cái rõ ràng có cái cực kì hoang đường.
Cuối cùng thì cánh tay này là của ai? Còn có, hắn đang ở đâu đây?
Soviet cố nén cái ý nghĩa đối phương là người chết xuống để không khiến mình cảm thấy sợ hải. Chuyện trước mắt vẫn là nên tìm hiểu cánh tay này của ai a!
Nghĩ thế, Soviet liền hít vào thở ra mấy cái, khiến cho chính mình bình tĩnh lại đôi chút, mới run run mà men theo cánh tay kia sờ soạng. Này là ngực, này là cổ, có cả môi, mắt, mũi… Động tác tay của hắn càng lúc càng chậm lại, nét kinh ngạc tràn đầy trong đôi mắt.
Lẽ nào? Lại trở về cái thế giới kia rồi sao?
Cái không gian kia rõ ràng cùng với thế giới hắn sống hai mươi năm dính liền với nhau mà, làm sao tự nhiên tỉnh dậy hắn lại xuyên về thế giới có cương thi này rồi a?
Chỉ là ngủ một giấc thôi, cũng không có nằm mộng ngọt ngào gì, cư nhiên tỉnh lại y như trải qua một giấc mộng hoang đường như thế?
Soviet đánh bạo sờ soạng thêm mấy lần, từ nghi hoặc rốt cuộc biến thành khẳng định.
Mà trong lòng thì càng lúc càng mờ mịt.
Trong lúc còn đang nghi hoặc tự hỏi trong đầu, hắn liền quên mất không thu hồi ngón tay đang sờ soạng của mình, ngón tay lại còn ở trên cái thứ giống như cánh môi của cục băng kế bên mà vẽ loạn một hồi.
Soviet phát ngốc bao lâu, thì ngón tay lại vẽ loạn bấy lâu.
Sau đó, Soviet rốt cuộc cũng thanh tỉnh trở lại, không phải vì hắn đã nghĩ thông suốt, mà là vì hắn cảm giác được, ngón tay đặt trên cái thứ giống như miệng kia đột nhiên man mát. Lại như bị cắn lấy, bởi vì truyền đến cảm giác hơi đau đau, tiếp theo nữa là bị cái gì đó liếm lên nhè nhẹ.
“A……”
Soviet hốt hoảng, không kịp tỉ mỉ phân tích đó là thứ gì đã giật nảy lên. Sau đó, hắn phát hiện, tại không gian đen kịt đột nhiên lóe lên hai điểm sáng vàng nhàn nhạt. Soviet nhìn đến nơi phát sáng, mới phát hiện ngón tay của mình đang đặt lên một cánh môi, mà cái thứ tỏa sáng kia, chính mà một đôi mắt.
Mở mắt lên liền sáng, ý là chủ nhân cơ thể này tỉnh lại rồi.
Tỉnh rồi? Cư nhiên đã tỉnh rồi?
“Làm sao lại tỉnh rồi?”
Soviet hoang mang hỏi một câu. Sau khi mở miệng hỏi rồi, hắn mới phát hiện, hình như lâu rồi không có nói chuyện, âm thanh của mình lúc này có chút khàn khàn.
“Đã tỉnh” – Bởi vì ngậm lấy ngón tay của Soviet trong miệng, nên âm thanh đáp lại có chút biến đổi.
Soviet nghe được âm thanh này, trong lòng rốt cuộc cũng thả lỏng.
Thật sự đúng là y rồi.
Nếu là y, thì hắn không cần phải lo nữa.
Tuy rằng bị đánh thức có chút không thích, nhưng sau đó rất nhanh lại vui vẻ. Bởi vì Soviet tỉnh rồi.
Tô Đông Thi nghĩ nếu như Soviet mệt mỏi thì y sẽ bồi hắn ngủ một giấc, mặc dù bây giờ đang là ban đêm, y một chút cũng không muốn ngủ. Thật là trong lòng khổ tâm gần chết.
Thẳng đến khi Soviet đem một ngót tay đặt lên trên môi y, lại còn sờ tới sờ lui, rất giống như đang muốn hôn nhẹ hôn nhẹ. Nếu sủng vật đã muốn như vậy, y há nào lại để cho sủng vật thất vọng. Làm một chủ nhân tốt thì không được để cho sủng vật thất vọng.
Tô Đông Thi hài lòng mà đem ngón tay của Soviet âu yếm trong miệng hồi lâu, thẳng đến khi Soviet mở miệng hỏi y, y mới không cam tâm tình nguyện trả lời.
Sau đó, y mới cảm thấy ngậm ngón tay gì đó, căn bản là không đủ.
Soviet mở miệng hỏi y, Tô Đông Thi vốn là không tình nguyện trả lời, nhưng nhìn đến gương mặt của Soviet sau khi nghe lời đáp trả của y, thần tình trên mặt đột nhiên thả lỏng, y liền cảm thấy trong lòng vui vẻ.
Lại có chút ngứa ngáy.
Kì thật nhìn đến Soviet trong lòng Tô Đông Thi liền nảy sinh ý nghĩ quá phận, nhưng vì hắn đang hôn mê, cho nên y chỉ có thể tận lực đè nén cái ý nghĩ quá phận kia xuống. Bây giờ nhìn đến biểu tình tín nhiệm của Soviet, y thật sự rất mãn nguyện.
Nếu đã tỉnh rồi, y cũng không cần đè nén gì nữa.
Muốn thì phải làm, đây mới chính là thần thái của Mị Thi tộc nhân.
Nghĩ vậy, ánh mắt của Tô Đông Thi trong màn tối đen kịt càng lúc càng phát sáng rực rỡ. Y trực tiếp ngồi dậy, tiếp theo đó đem Soviet ôm vào trong lòng, lại hung hăng hôn lên cánh môi của hắn.
Bởi vì trong lúc kinh ngạc Soviet hơi hé miệng ra, Tô Đông Thi thành công đem đầu lưỡi thuận lợi tiến vào khoang miệng của hắn. Tô Đông Thi nhờ vài lần làm qua có kinh nghiệm, bây giờ rất thoải mái mà tùy ý liếm lộng bên trong, khiến Soviet theo bản năng khẽ rên rỉ mấy tiếng. Tâm tình cực kì thoải mái, chính là loại cảm giác thư thái này – Tô Đông Thi cực kì hài lòng nghĩ.
Sủng vật của y rốt cuộc đã trở lại.
Hắn là sủng vật của một mình y, ai cũng không thể cướp đi.
Tô Đông Thi nhất định không thể trơ mắt nhìn Soviet biến mất lần nữa.
Thời điểm hắn biến mất ngay trước mắt mình, Tô Đông Thi liền cảm giác trong lòng cực kì khó chịu. Ngay cả khi mang hắn trở về rồi, ôm hắn ở trong ***g ngực mình, nhìn hắn hai mắt nhắm nghiền, cảm giác khó chịu cũng không có giảm bớt.
Y rất muốn hỏi, rốt cuộc tại sao lại khó chịu như vậy, nhưng không có ai để hỏi, cũng không biết chỗ nào không đúng để tỉ mỉ ngẫm lại.