Làm sao lại không có?
Rõ ràng ký ức trong đầu là như vậy mà.
Thế nhưng tại sao lại không có?
Có phải là hắn nhớ nhầm rồi không?
Đúng đúng. Chỉ có thể là hắn đã nhớ nhầm thôi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt ảm đạm liền ngời sáng một chút hi vọng. Nhưng chỉ trách tia hi vọng quá yếu ớt, cho dù không có ai đâm thủng cũng không kiền trì được bao lâu.
Mặc dù vậy, ngay tại thời khắc này, bất kì loại hi vọng nào cũng là điều rất đáng quý.
Vì vậy liền lấy lại tinh thần, tiếp tục tìm kiếm.
Từng bước từng bước nặng nề đi về phía trước, dù cho lưng đã sớm trở nên đau đớn, dù cho bàn tay đã sớm đổ mồ hôi ẩm ướt, tê dại, một chút cũng không còn cảm giác được.
Soviet vẫn cứ đi loanh quang tìm kiếm trong căn phòng cũ quen thuộc.
Thời gian trôi qua, đột nhiên có màn sương trắng từ đâu chầm chậm bay đến, dần dần phong tỏa, ngay cả thân ảnh của Soviet thoáng chốc đã bị màn sương trắng muốt nuốt lấy.
Hết thảy đều mơ hồ không rõ. Thân ảnh lại không bị tiêu thất, mà vẫn hiển nhiên tồn tại như thế.
Nhưng một chút cũng không bằng tồn tại.
Soviet không nhớ bản thân mình ở trong căn phòng đó bao lâu, đôi chân như bị đổ chì nặng nề, nhưng vẫn cắn răng bước tới trước từng bước một. Động tác ngỡ là nhẹ nhàng nhưng với Soviet lúc này, như có một lực cản vô hình quấn lấy, ngày càng nặng nề. Hắn cố sức đi tới, thì lực đạo kia lại muốn kéo hắn về hướng ngược lại. Cuối cùng, cả người tiêu hao hết sức lực, nặng nề ngã xuống mặt đất.
Những tưởng bản thân sẽ hứng chịu âm thanh va đạp đến chấn động, nhưng va chạm này nhẹ nhàng hơn tưởng tượng rất nhiều. Bởi vì mặt đất rất êm ái. Tuy vậy, Soviet vẫn cảm thấy rất đau, thân thể đau, trong tâm cũng đau đớn.
Hắn muốn chống tay đứng dậy. Một lần, hai lần, đôi bàn tay run rẩy, đôi chân cũng run rẩy, sau cùng thoát lực, một ngón cũng không động được. Thần tình trong đáy mắt quét qua một tia tuyệt vọng, hắn từ bỏ rồi.
Nguyên lai chỉ có thể như vậy. Chỉ có thể là như vậy.
“Ha ha ha!”
Soviet nở nụ cười chua chát, khóe mắt ngặp nước, khóe miệng nhếch lên, xót xa. Tiếng cười rất vang, rất thanh, ở trong không gian cực kì yên tĩnh bị vang vọng mấy vòng quanh quẩn.
Bầu không khí thật thê lương.
Xuyên qua, hắn có nguyện ý sao? Hắn muốn tiếp tục sống, cho nên bất kể hoàn cảnh như thế nào hắn cũng nhanh chóng thích ứng để tồn tại. Đến khi bản thân đã thích ứng được rồi, quen thuộc hết cả rồi, lại cho hắn trở về. Hắn còn cho rằng trước đây đều là một hồi dị mộng, nguyên lai hiện tại mới chân chính là ác mộng phải thoát ra.
Cho dù chỉ là giấc mộng, cũng không thể cho hắn bám lấy một chút ngọt ngào vui vẻ sao?
Soviet rất muốn nhìn thấy gia đình mình, chỉ cần liếc nhìn một cái thôi, một cái thôi cũng đủ rồi.
Nhưng tại sao lại không cho hắn được một chút hi vọng?
Như thế thì tính là chuyện gì? Tính là chuyện gì chứ?
Đau! Nguyên lai đau đớn chính là thế này. Không biết đau ở chỗ nào, Soviet cứ co ro thân người lại, mong muốn đau đớn kia giảm bớt. Nhưng cơn đau cứ từng từng từng đợt kéo đến.
“Ba. Mẹ. Con xin lỗi”
Soviet thều thào trong miệng, đem những lời trong lòng nói ra một lần. Nói xong rồi, trong lòng liền xúc động không nguôi, những hình ảnh thân quen lũ lượt kéo đến như thước phim chiếu lại trong đầu.
Soviet nở một nụ cười, tay giơ lên khoảng không trước mặt, phảng phất như đang muốn chạm vào thứ gì đó.
Từ chỗ cuộn tròn người lại, Soviet cựa người nằm ngửa ra, tứ chi giang thành hình chữ đại.
Nhìn lên màn sương dày đặc trước mặt, ngốc nghếch cười khun khúc.
Không biết nằm như thế qua bao lâu, sau đó đã bắt đầu cảm thấy lạnh. Những ký ức phản chiếu trong đầu cứ không ngừng xoay qua chuyển, Soviet bắt đầu thấm mệt.
“Hô!” Giữa không gian tĩnh mịch, Soviet thở một hơi dài bất lực.
Cô tịch đến vô cùng.
Thân thể đã khôi phục lại một ít khí lực. Soviet nghĩ mình có thể dựa vào chút khí lực này mà trở về bên trong căn phòng, ít nhất trong phòng còn có giường nệm cùng chăn bông, ít nhất trên giường còn lưu lại mùi hương quen thuộc.
Nhưng bản thân không muốn động, một chút cũng không muốn động.
Cứ như vậy đi. Cứ như thế này mãi cũng được.
Nơi Soviet đang nằm ngửa ra, bốn bề đều là sương trắng dày đặc, ngay cả thân ảnh của chính mình cũng cơ hồ bị sương trắng che khuất. Soviet vô thức quay đầu nhìn về cửa phòng của mình, nheo mắt lại hồi lâu mới có thể thấy được cánh cửa thoáng ẩn thoáng hiện đứng đó.
Giống như thấu được tâm tư của hắn, màn sương trắng kia muốn trêu ngươi liền một dày đặc thêm, rất nhanh đã che khuất hẳn cánh cửa hình chữ nhật, không cách nào nhìn rõ được nữa. Soviet đành dùng tay che mắt lại.
Che được mấy phút đồng hồ, màn sương trắng nhanh chóng che khuất thêm cả tay cùng chân Soviet, chỉ chừa lại mặt người còn nhìn thấy rõ.
Nếu có người đứng ở xa nhìn đến, liền chỉ nhìn thấy một cái đầu người ẩn hiện trong sương trắng, rất mực dọa người, nhưng cũng cảm thấy có chút hiu quạnh.
Soviet nghĩ, có khi nào sẽ chết đi không?
Hô hấp bị màn sương làm cho hít thở không thông. Soviet mê man nghĩ, ý thức buông xuôi không động nữa, khóe miệng vô thức nhếch lên.
Nếu có thể chết được thì tốt.
Chết rồi còn có thể nhìn thấy ba mẹ.
Không phải nói rằng xuyên qua đều là sau khi chết đi mới có sao?
Cho dù không phải, hắn chết đi rồi cũng sẽ ở dưới suối vàng chờ ba mẹ, chờ không được thì đi đầu thai thêm một kiếp khác, kiếp sau lại trở thành người một nhà.
Như vậy rất tốt, có phải không?
Ngay tại thời điểm sương trắng muốn đem cả thân người Soviet che khuất hoàn toàn, trên đầu Soviet đột nhiên xuất hiện một cánh tay tái nhợt, gầy gò, thậm chí còn nhìn thấy những móng tay bén nhọn.
Cánh tay kia rất lạnh, lạnh như băng.
Lúc cánh tay kia vừa xuất hiện, màn sương trắng hình như không dịch chuyển để che phủ nốt mặt của Soviet nữa, mà liền tản ra, thẳng đến ngay cổ Soviet mới dừng lại. Màn sương dày cuồn cuộn không ngừng, giống như đang muốn hù dọa cánh tay nọ, muốn nó nhanh chóng thối lui.
Nhưng mà cánh tay kia lại không bị màn sương làm cho kinh sợ.
Cánh tay dừng ở phía trên đầu Soviet một chút, bất động hồi lâu, sau đó bắt đầu vung trái vung phải liên tục.
Cánh tay kia linh hoạt không giống như người thường, tốc độ vung nhanh đến kinh người, mơ hồ chỉ nhìn thấy vệt mờ quét qua quét lại. Nhìn không kĩ, có thể nhìn thấy bốn năm cánh tay cùng vung lên một lúc.
Bất quá sau một lúc, liền không vung vẩy nữa, tốc độ dần dần chậm lại. Sau cùng, chỉ còn là lắc lư một chút. Liền đó, mấy ngón tay đột nhiên giật giật mấy cái. Tựa như biết được thứ cần tìm kiếm nãy giờ ở đâuu, bàn tay đang đưa ra từ từ hạ thấp xuống.
Lần mò đi xuống, đi xuống, mãi đến khi chạm trúng vào trán Soviet mới dừng lại.
Nhiệt độ trên trán Soviet truyền đến bàn tay một loại cảm giác lạnh như băng, khiến cho bàn tay theo phản xạ co rụt lại một đoạn. Nhưng rất nhanh lại chìa trở ra, lần tìm đến vị trí vừa rời đi lúc nãy, tiếp tục mò mẫm, đến khi chạm trúng chỗ cần chạm, liền run rẩy một chút tựa như đang kích động.
Năm ngón tay tiếp xúc với vầng trán của Soviet, khẽ gõ mấy cái. Dường như biết rằng những ngón tay của mình hết sức bén nhọn, cho nên lực đạo rất nhẹ, rất khẽ.
Lực đạo kia tác động lên trán Soviet kì thật tựa như kiến nhỏ bò qua bò lại, có chút tê ngứa, bình thường có thể chịu đựng được. Nhưng với tình trạng của Soviet lúc này, hết thảy cảm giác ngứa ngáy đều rất khó chịu. Hắn khẽ lắc đầu một cái, muốn cho loại ngứa ngáy kia rời đi, nhưng một chút cũng không có tác dụng.
Sau đó, liền bị động tác tay kia làm cho kinh ngạc. Bàn tay mặc kệ Soviet có giãy giụa cái đầu như thế nào cũng không chịu rời đi, kiên trì những cái gõ nhẹ nhàng như trước. Sau đó đột nhiên dừng lại không gõ nữa, mà khẽ đẩy vào trán Soviet một cái, phát hiện Soviet một chút cũng không phản ứng lại, liền thay đổi động tác.
Ngón tay không yên vị liên tục di chuyển hết chỗ này đến chỗ kia. Khi là bên trán trái, khi chệch qua bên thái dương phải. Qua một chốc, thành công tìm thấy cánh mũi của Soviet.
Cánh mũi phả ra một chút hơi thở yếu ớt. Ngón tay dừng lại trước mũi một lúc lâu, rồi chậm rãi dời xuống phía dưới.
Chính xác ngay vị trí môi.