Trong ngự thư phòng, Hưng Khánh Đế tay cầm bút, mày nhíu chặt, ở một bên là đống tấu chương dày đặc,hắn ngồi trên long ỷ để phê duyệt tấu chương, hơn mười người cung nữ thái giám ở một bên hầu hạ, im lặng không có một tiếng động.
Sắc trời càng tối, trong đại điện trống vắng dần dần có chút mơ hồ, thái giám tổng quản Tô Phúc chỉ huy bọn cung nữ thái giám trong điện, nhẹ tay nhẹ chân đi châm đèn cung đình.
Thậm chí Hưng Khánh Đế đang phê duyệt tấu chương, cũng không có cảm giác được ngày đã thành đêm đèn được thắp sáng.
Vừa đốt đèn không lâu, tiểu thái giám đang trông cửa vội vàng bước nhanh vào điện, phủ phục trên mặt đất, bẩm báo:
- Hoàng thượng, Tiếu thống lĩnh cùng Bạch học sĩ cầu kiến!
Hưng Khánh Đế ngẩng đầu lên, biểu tình có chút nghi hoặc, Tiếu Túc lúc nãy vừa yết kiến bất quá rời đi cũng chỉ mới hai canh giờ mà thôi, như thế nào lại trở lại?
Nghĩ đến hai người đang cầu kiến, Hưng Khánh Đế phục hồi tinh thần lại, đại khái đoán cũng đoán được một chút manh mối, phân phó nói:
- Tuyên!
Bạch Triệt cùng Tiếu Túc tiến vào trong điện, cúi đầu bái lễ.
Hưng Khánh Đế nói:
- Không cần đa lễ. Hai người các ngươi giờ khắc này lại cầu kiến, là có chuyện gì quan trọng?
Hai người đứng dậy, Bạch Triệt hai tay đưa lên, đem hộp gỗ mà Tiếu Túc mang về nâng lên đến đỉnh đầu, giọng nói mang theo bi phẫn lên án:
- Hoàng thượng minh giám, xá muội Bạch Thanh trẻ người non dạ, bị người lừa gạt, dụ dỗ ưng thuận quyết định chuyện chung thân, thiếu chút nữa đã phạm phải sai lầm lớn. Cũng may trời cao có mắt, được hoàng thượng chiếu cố, ở trước hôn kì (ngày thành hôn) phát hiện ra chút manh mối. Lần này Tiếu thống lĩnh đi tới Giang Nam làm việc công, thần nhờ Tiếu đại nhân hỗ trợ điều tra, xác nhận chuyện xá muội đính ước với tân khoa Trạng Nguyên, Hàn Lâm viện thứ cát sĩ Viên Mậu Lâm, Viên đại nhân đúng là đã sớm có thê thất, mà người thê tử này bảy tháng trước đã sinh hạ trưởng tử. Vật trong hộp này, chính là gia phả của gia tộc Viên thị, trong đó cũng có tên của thê tử và nhi tử của hắn. Thỉnh hoàng thượng vì xá muội làm chủ, vì Bạch gia làm chủ.
Hưng Khánh Đế nghe vậy, khóe mắt khẽ nheo lại, Tô Phúc tiếp nhận hộp gỗ liền mở ra, đem cẩm bạch gia phả lấy ra đưa tới trước mặt hắn.
Đèn cung đình chiếu rọi xuống gia phả, đúng là ẩn hiện một chút sáng mờ, trên cẩm bạch mềm nhẵn tinh mỹ có thêu một đống tên, còn kỳ dị lóe sáng hào quang.
Nói là gia phả, nhưng lại tinh xảo vô cùng, có thể nói là tuyệt phẩm tú phẩm.
- Đây là Nguyên gia Huỳnh tú?
Hưng Khánh Đế có chút kinh ngạc.
Nguyên gia Huỳnh tú, trăm năm trước nổi tiếng gần xa, là tuyệt kỹ tú nghệ trong gia tộc Nguyên gia, bởi vì ban đêm ở dưới ngọn đèn sẽ lóe ra ánh huỳnh quang mà được gọi là Huỳnh tú.
Năm đó, từng tiến cống, cống phẩm vào trong cung, đáng tiếc bởi vì liên lụy đến việc tranh đoạt ngôi vị.
Nguyên gia bị hoàng thượng xét nhà diệt tộc, tài nghệ này cũng đã muốn biệt tích gần trăm năm.
Dù hắn đứng đầu trong thiên hạ, thì ở trong nội khố cũng chỉ có vài món là bình phong vật trang trí năm xưa mà thôi.
Không có nghĩ đến, hôm nay thế nhưng lại nhìn thấy vật này. Buồn cười là, trước kia đám người trong hậu cung phi tần yêu thích nhất chính là Huỳnh tú chẳng những không có thất truyền, còn tránh được kiếp nạn năm đó, đổi họ Nguyên thành họ Viên mà tú tên người nhà lên gia phả.
- Huỳnh tú?
Bạch Triệt vì vấn đề này mà có chút nghĩ không thông, vẻ mặt Tiếu Túc lại kinh ngạc.
- Huỳnh tú là hơn trăm năm trước tú nghệ trong gia tộc Nguyên thị đã sáng chế ra tài nghệ tuyệt đỉnh có một không hai, trừ bỏ Nguyên gia, không ai có thể bắt chước hay giả tạo, vật ấy, tất nhiên là người Nguyên gia làm ra.
Chỉ là, trăm năm trước Nguyên gia đã bị xét nhà diệt tộc, tài nghệ này cũng đã sớm thất truyền.
Hưng Khánh Đế mở miệng giải thích, lại hỏi ngược lại:
- Các ngươi xác nhận, Viên Mậu Lâm xuất thân từ Nguyên gia sao?
Bạch Triệt cùng Tiếu Túc nghe vậy, trong lòng liền mừng rỡ.
Huỳnh tú bọn họ không rõ ràng lắm, nhưng nói đến Nguyên gia cũng có chút ấn tượng. Một cái khi quân chi tội cũng đã đủ hại cả nhà.
Thế nhưng vẫn để cho hậu nhân phản loạn tham dự khoa khảo, giành quan chức, lần này Viên Mậu Lâm cùng gia tộc Viên thị, tuyệt đối không trốn thoát được.
Vẻ mặt Tiếu Túc đang nghiêm trọng, cũng lộ ra một chút ý cười, bẩm:
- Vật ấy là chính bản thân thần lấy từ trong Từ Đường của gia tộc Viên thị, trên gia phả có ghi tục danh của Viên Mậu Lâm cùng ngày sinh thần, ngày hắn thi đậu trạng nguyên khai báo thân phận hoàn toàn tương xứng với những gì tú trong gia phả. Có thể xác nhận, hắn xuất thân từ gia tộc Viên thị, người thêu gia phả chính là người hoàng thượng đã nói tú nghệ của gia tộc Nguyên thị.
Đối với việc trộm cướp gia phả của người khác, hắn lại nói ra rất bình thản, một chút hổ thẹn cũng không có.
Hưng Khánh Đế đem Huỳnh tú gia phả, thả vào trong hộp gỗ, bưng lên ly trà Bạch Ngọc long vân, uống một ngụm, mới chậm rãi hỏi:
- Các ngươi muốn trẫm làm chủ như thế nào?
- Khẩn cầu hoàng thượng vì xá muội mà giải trừ hôn ước.
Bạch Triệt quỳ rạp xuống đất, dập đầu khẩn cầu.
- A~
Hưng Khánh Đế thả dài thanh âm, mang theo ý tứ không hiểu rõ hỏi:
- Chỉ giải trừ hôn ước? Không trị tội Viên Mậu Lâm sao?
Bạch Triệt nghe xong, sắc mặt liền trắng bệch, hắn cúi thấp đầu, kính cẩn nghe theo đáp:
- Xá muội biết rõ chuyện ngày đó bản thân nàng đã làm sai, sau khi hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ cầu thân thể được tự do. Thần phụ cùng thần, cũng chỉ cần muội muội không rơi vào tay của kẻ gian xảo, cả đời bị mang trên lưng ác danh cướp đoạt trượng phu của người khác. Hy vọng nàng có thể gả cho một nam tử thật lòng đối xử tốt với nàng, được hạnh phúc cả đời. Về phần Viên thứ thường, hắn đã là người có tội, sẽ bị khiển trách như thế nào, thần không dám xen vào, chỉ cần là hoàng thượng xử trí. Thần cùng xá muội, tuyệt đối không dám có một chút dị nghị.
Thấy thái độ của hắn như thế, không chỉ là Hưng Khánh Đế, mà ngay cả thái giám tổng quản Tô Phúc, cũng có chút kinh ngạc.
Bạch Triệt những năm nay hết lòng yêu thương Bạch Thanh như vậy, người này lại dám lừa gạt muội muội của hắn, hãm hại nàng trở thành người bất nghĩa, vậy mà hắn lại có thể dễ dàng buông tha, tùy ý hoàng thượng xử trí?
Hoàng thượng ngày đó lại chọn Viên Mậu Lâm làm Trạng Nguyên, sau đó lại hạ chỉ để hắn vào Hàn Lâm viện làm thứ cát sĩ, liền có thể thấy hoàng thượng cũng có chút coi trọng hắn.
Chuyện lần này, nói lớn là tội khi quân, sẽ trảm cả nhà, liên lụy đến cửu tộc. Nói nhỏ, bất quá cũng chỉ là hậu trạch nữ sắc mà thôi, cùng lắm thì giải trừ hôn ước.
Chẳng lẽ, hắn thật sự không lo lắng hoàng thượng sẽ vì một cái lương tài trụ cột, mà buông tha cho hắn, thay vì giúp Bạch tiểu thư trút giận sao?
Từ lúc nghe muội muội kể lại tình cảnh của Bạch gia ở kiếp trước, hắn liền thu hồi tính tình của chính mình.
Lúc trước chỉ cho rằng hoàng thượng là bá phụ, lại quên người là cửu ngũ chí tôn, còn không biết kiêng dè trước mặt hoàng thượng, lúc này đã bắt đầu học tuân thủ nghiêm ngặt lễ quân thần.
Khi quân hay không, muốn trị tội hay không, bọn họ chỉ là thần tử, làm sao có thể đánh chủ ý lên người quân vương đây?
Nói thế nào thì hắn vẫn bị Bạch Thanh ảnh hưởng, đối với vị bá phụ này đã ban thưởng rượu độc cho muội muội của hắn, trong lòng liền nổi lên kiêng kị cùng phòng bị, không còn giống như trước đây toàn tâm toàn ý dựa vào cùng sùng bái kính trọng.
- Nếu ta tha cho hắn, ngươi cũng không dị nghị?
Hưng Khánh Đế cảm nhận được hắn có ý phòng bị, khóe miệng hơi cong lên, cười như không cười hỏi.
- Thần......
Bạch Triệt định trả lời sẽ không dị nghị, nhưng mà vừa mở miệng, hắn liền do dự.
Trong lòng hắn vẫn còn hận Viên Mậu Lâm. Đã thú muội muội bảo bối mà hắn nâng niu trong lòng bàn tay, còn tư thông với đám người Thiên Nhược, Vương Thục Nghi, sau đó dung túng xuất thê (vợ bị bỏ) khi nhục độc hại muội muội của hắn, cuối cùng còn hại chết nàng.
Tuy tất cả chuyện này chỉ phát sinh ở kiếp trước, nhưng Bạch Triệt cũng không có biện pháp thuyết phục chính mình tha thứ cho hắn.
Thấy sư huynh khó xử, Tiếu Túc cũng quỳ xuống, tiếp lời nói:
- Khởi bẩm hoàng thượng. Ngày đó định hạ ý chỉ tứ hôn, vì thấy tuổi hắn hơi lớn liền cảm thấy hoài nghi, triệu kiến hắn đến ngự thư phòng hỏi đến chuyện hôn sự, Viên Mậu Lâm lại mở miệng nói dối, để hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn. Hôm Nay đã có chứng cớ vô cùng xác thực, tội khi quân phạm thượng, sao có thể dễ dàng tha thứ?
Hưng Khánh Đế trầm mặc một lát, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên nở nụ cười vui sướng.
Hắn cũng không nhắc tới sẽ xử trí như thế nào, chỉ mở miệng hạ chỉ, tuyên Viên Mậu Lâm tiến cung diện thánh.
Thân là đế vương, hắn đương nhiên không thể ở mãi trong ngự thư phòng, chờ một cái thứ cát sĩ tiến cung.
Đúng lúc này, người từ ngự thiện phòng đến bẩm báo, bữa tối đã chuẩn bị thỏa đáng, hoàng thượng liền sai người truyền lệnh, kêu Bạch Triệt, Tiếu Túc đứng dậy, cùng đi tới thiện sảnh dùng bữa.
Hai người này trước giờ vẫn rất được sủng ái, cùng Hưng Khánh Đế dùng bữa cũng không phải lần đầu tiên, đương nhiên là không có gì phải thấp thỏm hay kiêng kị.
Đáng tiếc khẩu vị của bọn họ lúc này không được tốt, ngự thiện đem một bàn đầy mỹ thực truyền lên, bọn họ cũng chỉ thoáng dùng một chút, đều hạ đũa xuống.
Sau khi Hưng Khánh Đế súc miệng rửa mặt, thói quen là đi ra ngoài tản bộ tiêu thực, Bạch Triệt cùng Tiếu Túc liền đi theo.
Trong hành lang gấp khúc, Hưng Khánh Đế nhìn trời đầy bông tuyết đang bay bay, đột nhiên mở miệng nói:
- Xíu yêu thích nhất là làm người tuyết, lúc này tay nàng đang bị thương, ngươi nên coi chừng nàng nhiều một chút, đừng để gặp lạnh, để lại di chứng sẽ không tốt.
- Vâng!
Bạch Triệt đáp:
- Có khẩu dụ của hoàng thượng, thần cũng có lý do để quản thúc nàng.
Hưng Khánh Đế cười cười lắc đầu, nói:
- Ngươi cũng đừng quá nuông chiều nàng.
- Nàng tính tình quá bướng bỉnh, thần quản thúc không được, chỉ có lời nói của hoàng thượng, nàng còn nghe vài câu.
Lời này, rõ ràng mang theo ý nịnh nọt.
Hưng Khánh Đế nghe vậy, đột nhiên thở dài nói:
- Trước đây nàng đúng là như thế, nhưng sau khi bị thương, ngày đó nàng vào cung dự yến tiệc sinh thần của Hoàng hậu, cũng không tới gặp trẫm. Chẳng lẽ là đang trách trẫm không nên ban thưởng ý chỉ tứ hôn này cho nàng?
Trong giọng nói mang theo ý thất vọng sâu sắc, mơ hồ, còn có một chút cảm giác mất mát.
Trước đây, cứ mười ngày nửa tháng, Bạch Thanh sẽ tiến cung gặp hắn một lần, còn ở trước mặt hắn làm nũng chọc cười.
Có vài lần bận rộn chính vụ, ngại nàng có chút ồn ào dính người mà phiền muộn, vẫn sẽ bị nàng chọc cho mặt mày vui vẻ hớn hở.
Hắn có không ít hoàng tử công chúa, nhưng bọn họ dần dần trưởng thành, sẽ vì chính mình mà cẩn thận tính kế.
Chỉ có Bạch Thanh, vẫn là trước sau như một ỷ vào hắn, chỉ đơn thuần nghĩ hắn là trưởng bối, nói những lời trực tiếp thản nhiên, cũng không biết tính kế hay giấu diếm cái gì.
Chỉ cần nhìn nàng cười vui vẻ, chơi đùa, tâm tình đều tốt lên rất nhiều, không tự chủ được, lại muốn cho nàng càng nhiều thứ tốt hơn.
Đáng tiếc đứa nhỏ này, từ sau khi bị thương, hắn đã ba bốn lần tuyên triệu cũng không chịu tiến cung.
Chỉ có ngày đó, mới thật vất vả khiến nàng tiến cung, vì sinh thần của hoàng hậu. Vậy mà nàng cũng không nghĩ tới gặp hắn.
- Hoàng thượng đừng hiểu lầm.
Bạch Triệt nghe vậy, vội vàng giải thích nói:
- Muội muội là cảm thấy hổ thẹn vì ngày đó không chịu nghe hoàng thượng khuyên bảo, khăng khăng cố chấp, không nên có tâm tư muốn gả cho Viên Mậu Lâm, cuối cùng còn làm ra chuyện đáng chê cười như vậy, thật sự không còn mặt mũi đến gặp hoàng thượng. Thỉnh cầu hoàng thượng thứ tội.
Hưng Khánh Đế tuy có chút giận nàng không biết suy nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn là nữ tử mà hắn đau sủng mười mấy năm nay, làm sao có thể oán trách nàng đây. Lại thở dài, phân phó với Bạch Triệt:
- Ngươi truyền lời cho nàng, nói nàng không cần phải như thế, trẫm không trách nàng, cũng sẽ không chê cười nàng. Nàng không hiểu biết nhiều, tính tình lại quá mức thuần lương, mới có thể bị người lừa gạt. Về sau gặp chuyện, hãy suy nghĩ nhiều một chút, nghe một chút ý kiến của người bên ngoài, sẽ không gặp chuyện như thế. Các ngươi cũng không được quá nuông chiều nàng, mà để tùy nàng, phải quản giáo nàng, hôm nay đưa qua hai vị ma ma, giáo huấn nàng nhiều một chút, chỉ điểm nhiều thứ cho nàng. Hãy nói với nàng, có thời gian, liền tiến cung đến gặp trẫm, lần trước nàng có nhắc tới ngọc Miến Điện, trẫm muốn thưởng toàn bộ cho nàng.
- Thần tuân chỉ, đa tạ hoàng thượng.
Bạch Triệt vội vàng khấu tạ.
Hưng Khánh Đế lại hỏi thương thế của Bạch Thanh, còn hỏi hai câu về chuyện của Đồ thị, Bạch Triệt cũng mịt mờ trả lời, cũng không có ý đồ giấu diếm.
Chuyện xảy ra trong kinh thành, nếu Hưng Khánh Đế muốn biết rõ mọi chuyện, dù đã xóa giấu vết sạch sẽ, cũng không thể gạt được hắn.
Đồ Kinh Bình nghĩ nữ nhi Đồ Giải Ngữ chỉ cần chết đi, là hắn liền có thể an bình vô tư, thực là si tâm vọng tưởng.
Kiếp trước hắn ỷ vào Ký Vương, buộc hắn cùng cách (ly hôn), để Đồ thị vứt bỏ nhi tử, còn mang theo gia sản của Bạch gia gả cho biểu huynh, còn tức chết phụ thân của hắn.
Kiếp này bọn họ biết được tiên cơ, phải loại bỏ mối họa này.
Không nói gia tộc Đồ thị, ít nhất Đồ Kinh Bình, không thể để hắn lại.
Phương pháp tốt nhất để loại bỏ hắn, đương nhiên là mượn năng lực của Hưng Khánh Đế.
Lúc này người mà Hưng Khánh Đế tín nhiệm nhất, không phải là phụ thân của hắn Bạch Tể Viễn, mà là nhi tử hắn vừa lòng nhất... Thái tử điện hạ.
Ký Vương, bất quá vẫn chỉ là một thiếu niên không dám bộc lộ tài năng mà thôi. Bọn họ sẽ đối phó chèn ép hắn, không để cho hắn có ngày nổi danh, cục diện đã bày ra tốt lắm, không phải là không thể thành.
Cho nên, hắn cũng không thèm để ý chuyện thê tử của mình tư thông mà nói chuyện này ra, bất quá là mất mặt mũi mà thôi, để có được lợi ích, mới là là điều quan trọng.
Hưng Khánh Đế hỏi xong, cũng không có tỏ vẻ gì, coi như không có nghe được chuyện gì, đem câu chuyện kéo đến chính vụ.
Cuối giờ Dậu (6~7h), bọn họ mới trở lại ngự thư phòng. Không lâu sau, tiểu thái giám trông cửa liền tiến vào thông truyền, Viên Mậu Lâm đã đến.