Tống thị vui vẻ khi nghe tin Thuận Ninh trưởng công chúa đánh cấm quân mà hoàng thượng phái đi canh chừng, xông ra phủ công chúa, mang theo người đến Bạch gia, đến giờ nàng vẫn còn mừng rỡ cười toe tóe.
Dựa người vào nhuyễn tháp, để nha hoàn bóp chân đấm lưng bóp vai, chờ tin tức tốt.
Đến lúc đó, nàng sẽ gọi ca ca và tẩu tử cùng chất nữ tới đây, cùng ăn mừng mới vui.
Nghĩ đến đây, càng cười vui vẻ, sáng lạn.
- Giờ nào?
Tuy Tống thị ung dung, nhưng vẫn không che dấu được lo lắng, mở miệng hỏi.
Nha hoàn kề bên nhìn chung lậu(đồng hồ nước), đáp:
- Hồi phu nhân, đã là giờ Mùi canh ba.
- Nhanh đi!
Nàng hưng trí bừng bừng thúc giục:
- Nhanh đi đến nhị môn, nếu thấy Tống ma ma trở lại, kêu nàng lập tức tới gặp ta.
Lời này vừa nói xong, ngoài cửa đột nhiên tiến vào một đám người, một vật to lớn màu nâu "Vật thể" này "Ba" Một tiếng rơi xuống trước mặt nàng.
Sau đó, là giọng nói mà cả đời nàng vĩnh viễn cũng quên không được.
- Ngươi là chờ mụ già này đi? Nàng đã trở lại, ta đem đến đây gặp ngươi.
Tống thị giật nẩy mình, nhìn chằm chằm "Vật thể" ở trước mặt nàng.
Bên trong "Vật thể" kia, rõ ràng là ma ma tâm phúc của nàng, nghe nàng phân phó ra ngoài làm việc Tống ma ma.
Chỉ là giờ khắc này nàng đã không còn hơi thở, không nhúc nhích nằm co quắp trên mặt đất, một đôi mắt đục ngầu mở thật to, đúng là chết không nhắm mắt.
Tống thị đối diện với ánh mắt kia, khuôn mặt trắng nõn liền trở nên tái nhợt.
Sợ hãi run rẩy mềm hết chân tay, té quỳ xuống đất.
Chờ nàng ý thức được chuyện gì xảy ra, thì vẻ mặt lúc trắng lúc hồng, như bảng pha màu, nhan sắc biến hóa không ngừng.
Đã nhiều năm trôi qua, vậy mà lúc nàng tái kiến Thuận Ninh trưởng công chúa, vẫn giống như năm đó.
Lúc nàng làm thiếp, vẫn như cũ chỉ có thể phủ phục ở dưới chân nàng, hèn mọn cầu xin thương xót!
Mà giờ phút này nàng đã muốn quỳ gối trước mặt nàng, nhưng cũng không thể tự tiện đứng lên.
Quỳ cũng không được, mà đứng cũng không xong, tâm hoảng ý loạn, liền ngơ ngác quỳ gối tại chỗ, hoàn toàn không có phản ứng.
An Ninh trưởng công chúa hung hăng trừng mắt nhìn Tống thị, châm chọc nói:
- Hôm nay xem ra ngươi cũng có chút thông minh, vừa thấy bản cung liền quỳ xuống. Nhìn bộ dạng ngươi còn đánh thương như vậy, như thế nào, còn muốn dùng bộ dạng ủy khuất này, quyến rũ Tiếu Thiên Hạc, muốn hắn vì ngươi làm chủ? Đáng tiếc, lúc này bản cung đã không cần phải nhìn sắc mặt của hắn, ngược lại là các ngươi, còn phải cung kính quỳ lạy bản cung. Có phải cảm thấy ủy khuất? Có phải trong lòng đang nguyền rủa bản cung chết không được tử tế? Ha ha... Đáng tiếc bản cung mạng lớn, dù ngươi hao tổn tâm cơ, bản cung vẫn như cũ sống rất tốt.
Nghĩ đến năm đó, mình chịu nhiều khổ sở, là vì tiện nhân này, hạ thủ đoạn hại nàng lúc sinh hạ, hủy hoại cả đời nàng, giờ khắc này nhìn nàng ta hèn mọn phủ phục trên mặt đất.
Trong lòng Thuận Ninh trưởng công chúa sảng khoái đến cực điểm.
Uy thế hiển hách Tiếu gia lợi hại như thế nào? Đến nay, tất cả đã thay đổi.
Tiếu Thiên Hạc mất đi quyền chấp chưởng binh lính, chỉ là một cái Thần Sách hầu không tước, không có thực quyền.
Hắn đã lớn tuổi, chỉ có Tiếu Túc là nhất tử là nối dòng, ngoài Tiếu Túc ra một cái đều không có, tương lai duy nhất có thể dựa vào, vẫn là nhi tử của nàng.
Giờ khắc này, nàng vì hài tử của mình mà kiêu ngạo. Đáng tiếc nàng lại không biết, nàng cũng giống như Tiếu gia cũng như Tiếu Thiên Hạc, đã mất hắn.
Tống thị nghe Thuận Ninh trưởng công chúa nói, sắc mặt lại đại biến.
Nàng mở to đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt.
Từ từ quỳ lết đến thi thể của Tống ma ma, đôi tay run rẩy vuốt hai mắt mở to của Tống ma ma, liên tục ba lần, mới nhắm được hai mắt.
Lại đưa tay sửa soạn y phục bị hổn độn trên thi thể.
Sau đó, nàng hướng Thuận Ninh trưởng công chúa, hung hăng dập đầu lạy ba cái, thế này mới ngẩng đầu lên, bi thương nghẹn ngào hỏi:
- Không biết Thuận Ninh trưởng công chúa điện hạ giá lâm, thần phụ không có từ xa tiếp đón, còn thỉnh điện hạ giáng tội. Chỉ là không biết điện hạ vì sao đột nhiên đến thăm Thần Sách hầu phủ, lại đánh giết ma ma do bà bà của thần phụ ban thưởng, còn thỉnh điện hạ nói rõ?
Nàng cũng ngoan tâm, ngay cả trán cũng đập chảy máu, máu tươi chảy dài xuống mặt trông rất dữ tợn.
Bộ dáng nàng lúc này, khiến Thuận Ninh trưởng công chúa đột nhiên nhớ lại chuyện năm đó.
Vào lúc đó nàng cũng hèn mọn như lúc này, nhưng thần sắc nàng không sợ quyền thế quật cường.
Ở trong mắt trượng phu Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc, chính là Thuận Ninh trưởng công chúa khi nhục người.
Chờ nàng, chính là sự trả thù của Tiếu Thiên Hạc.
Bởi vì lúc đó nàng cũng như vậy, thái dương chảy vài giọt máu tươi, lúc "Tam vương loạn", nàng xém chút nữa đã chết trong đao phản quân.
Cho đến hôm nay, nàng vẫn nhớ rất rõ, năm đó lúc chiến loạn, hắn che chở cho tiện nhân này thoát đi, bỏ lại nàng đối mặt với phản quân.
Lúc đó trên mặt bọn họ là vui sướng khi người gặp họa.
Lúc này nghe lời nàng nói có ý chất vấn khiển trách, Thuận Ninh trưởng công chúa sao nhẫn được liền nhấc chân đạp thẳng vô mặt nàng.
Tống thị không hề đề phòng, bị đạp thẳng mặt, trên mặt đau đớn khó nhịn, ngay cả đầu óc cũng nhảy dựng lên.
Cuộc đời nàng để ý nhất là khuôn mặt, hơn hai mươi năm, ngày ngày nàng đều bảo dưỡng để mình thật xinh đẹp trẻ trung.
Nàng đập biết bao ngân lượng, vàng bạc lên khuôn mặt này, mặt là niềm kiêu hãnh của nàng.
Nay lại bị Thuận Ninh trưởng công chúa đạp thẳng mặt, Tống thị giống như bị ấm đầu.
Không quan tâm kiêng kỵ gì hết, gào lên một tiếng như bị cắt tiết, nhào đến bên người Thuận Ninh trưởng công chúa.
Lúc nãy vừa mới nhấc chân đạp người, chân còn chưa hạ xuống, đã bị Tống thị nhào qua xô ngã trên mặt đất.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Tống thị mở hai tay kiềm chặt yết hàu Thuận Ninh trưởng công chúa.
Nàng dùng hết khí lực, sống chết bóp cổ nàng, khuôn mặt dữ tợn, hành động tàn nhẫn, thật sự muốn bóp chết trưởng công chúa.
Nhưng đối mặt với tử vong cùng uy hiếp, Thuận Ninh trưởng công chúa cũng không cam lòng yếu thế.
Hai tay nàng có móng tay dài nhọn cũng nâng lên bóp cổ Tống thị.
Móng tay sắc nhọn, cơ hồ ở bấm vào da thịt non mềm, máu tươi bốn phía, cũng giống như vết thương trên cổ nàng.
Cảm giác hít thở không thông cùng đau đớn trên cổ, trong nháy mắt, thức tỉnh đầu óc hai nữ nhân điên loạn này.
Sợ hãi khi đối mặt với tử vong, thiếu chút nữa các nàng đã buông tha, buông tay ra.
Nhưng dục vọng trong lòng muốn để đối phương chết đi, lại làm cho các nàng càng dùng sức bóp chặt đối phương hơn, không chết không ngừng.
Hai nàng ngang sức ngang tài, như đánh máu gà không bên nào chịu yếu thế.
Hô hấp càng khó khăn, hai người nhịn không được cố mở to mắt, há to miệng, cả lưỡi cũng lè ra ngoài.
Mắt thấy sẽ có tai nạn chết người, một đám hộ vệ mới có phản ứng, thét chói tai muốn tách hai người ra.
Nhưng hạ nhân hai bên ngang nhau, không dám kéo mạnh sợ làm chủ tử bị thương.
Lén lút đấm đá đối phương để đối phương tự buông chủ tử của mình ra.
Hai bên cứ nghĩ như vậy, trong phòng vẫn hoảng loạn, hai người vẫn bóp cổ nhau không ngừng.
Ngược lại các nàng cũng không biết bị ai đá ai đánh vài cái, ngay cả trên người cũng mang thương tích đau đớn.
Đúng lúc này, một giọng nam nhân thuần hậu lớn tiếng quát:
- Các ngươi đang làm cái gì? Còn không mau buông tay!
Giọng nói kia rống lên rất to.
Ngay cả Thuận Ninh trưởng công chúa cùng Tống thị, và tất cả mọi người đều dừng tay chân, bảo trì nguyên dạng, đứng yên bất động.
Thấy mọi người dừng tay, nam nhân kia lại nổi giận đùng đùng chất vấn nói:
- Các ngươi là người nào, dám xông vào hậu viện của Thần Sách hầu phủ giương oai, có còn vương pháp hay không?
Lời này của hắn đương nhiên là hỏi đám người Thuận Ninh trưởng công chúa.
Lúc Thuận Ninh trưởng công chúa tự ý xông vào hầu phủ cũng không ai dám ngăn cản.
Người của Thần Sách hầu phủ, chỉ có thể đuổi theo bọn họ, lại đi thỉnh Thần Sách hầu tự mình đến làm chủ.
Vừa nghe giọng của Thần Sách hầu, tay của Tống thị đang bóp cổ Thuận Ninh trưởng công chúa liền bỏ ra.
Ngược lại tự ôm chặt cổ mình, khóc nức nở, tội nghiệp gọi:
- Khụ khụ...... Biểu ca, cứu ta, cứu ta.....
Hai nàng đánh nhau như hai bà điên, tóc tai loạn xạ quần áo dơ bẩn rách nát.
Tống thị còn bị Thuận Ninh trưởng công chúa cưỡi lên người, hai nàng cả người đều dơ bẩn không chịu nổi.
Nhưng ở trong mắt Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc chỉ thấy mỗi vị kế phu nhân Tống thị.
Trong mắt hắn không nhìn thấy thảm trạng của Thuận Ninh trưởng công chúa, đối với Tống thị lại sinh ra thương tiếc, nhịn không được muốn xông lên "Cứu vớt" Nàng.
Nhưng hắn còn chưa kịp hành động.
Thì Hưng Khánh Đế cùng hoàng hậu đã dắt tay nhau đến, đem hết tình trạng ở đây thu vào trong mắt.
Hưng Khánh Đế đau tiếc tỷ tỷ, tuyệt đối không kém hơn Tiếu Thiên Hạc đau tiếc Tống thị.
Thấy tình trạng như vậy, không đợi người bên ngoài mở miệng, liền nổi giận nói:
- Còn không mau kéo ác phụ mưu hại hoàng thất ra, cứu trưởng công chúa ra cho trẫm.
Một câu ngắn gọn, một chữ "Cứu", đã đem Tống thị trở thành ác phụ mưu hại hoàng thất trưởng công chúa, mang tội danh bất kính với hoàng gia.