Tất cả hi vọng đều tan biến, Thục phi không cam lòng.
Nàng phải làm sủng phi của hoàng thượng, hưởng được mọi sủng ái muốn làm gì thì làm, không người nào dám đối nghịch.
Mà nhi tử của nàng, phải là hoàng tử ưu tú nhất, chỉ đợi thái tử lầm lỗi, liền tước vị kế thừa.
Tất cả mọi chuyện đều diễn ra rất tốt đẹp, sao lại có sai lầm?
Hoàng hậu cùng thái tử rõ ràng sắp bị yếu thế, bị thất sủng, hoàng thượng chán ghét đột nhiên lại thịnh sủng trở lại.
Thân thể hoàng thượng rõ ràng là càng ngày càng sa sút bệnh tật, lại giống như được linh đan diệu dược, từ từ khoẻ mạnh.
Còn có si nam ngốc nữ Bạch gia, đột nhiên thay da đổi thịt, biến hóa khôn lường.
Mà bọn họ, bị thua cũng không hiểu vì sao.
Nàng không cam lòng, năm đó nàng buông tha tất cả gả vào đông cung, hao tốn nửa đời người vì sao không có được vị trí cao nhất?
Tất cả bày mưu tính kế đều như mây khói phiêu tán, vô lực nắm bắt.
Cái gì cũng không có!
Tống Sùng mất tích, sinh tử không biết, nhi tử suy sụp, không gượng nổi.
Dương gia, thua trong tay nàng.
Thục Phi nước mắt chảy dài, cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó hôn mê bất tỉnh.
#####
Gần đây trong kinh thành rất náo nhiệt, sau sự kiện về thân thế của Ký vương, thì huynh muội Bạch gia lại trở thành đề tài trong miệng dân chúng.
Huynh muội cùng ngày được ban thánh chỉ tứ hôn, truyền ra ngoài phải là một giai thoại mới đúng.
Nhưng đối tượng tứ hôn với bọn họ, lại là nghĩa huynh muội.
(Yul: k được tự ý lấy truyện mà không xin phép ta nữa)
Là Đô Chỉ Huy Sứ của Kiêu kỵ binh, An Nhạc Hầu Tiếu Túc, cùng nghĩa muội, An Bình hương quân Nhan Di Á.
Không cần nói đến chuyện Tiếu Nhan từng là đề tài bàn luận của dân chúng trong kinh thành, đồn đãi hai người tương hứa chỉ chờ chính thất vào cửa, liền kết thành phu thê.
Chỉ cần giống như chuyện hoán thân bình thường, huynh muội cùng gả thú một nhà, đã đủ để người ta đàm luận vài ngày.
Cũng chỉ có cái loại bần hàn gia cảnh sa sút thật sự thú không được người, mới có thể thú hoán thân.
Đương nhiên, ở hương dã thôn quê, chuyện hoán thân là chuyện đáng mừng.
Vì có được nữ nhi của nhà người ta cũng là chuyện vui mừng, ít nhất có thể thú cho nhi tử trong nhà một tức phụ, truyền thừa huyết mạch gia tộc.
Nhưng trong đám quý tộc sĩ lâm, chuyện này truyền ra ngoài lại khó nghe, lại càng để ý tới thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng.
Lúc thánh chỉ ban hạ được hai ngày, Thần Sách Hầu phu nhân Tống thị rất ít giao tế với các vị phu nhân khác lại xuất hiện ở các yến hội lớn.
Mỗi khi có người hỏi đến chuyện hôn sự, nàng liền lộ ra biểu tình đau thương u oán, tự trách nói là đều do nàng không tốt.
Nếu không phải Thần Sách hầu Tiếu Thiên Hạc thú nàng, không chừng Tiếu Túc sẽ ở dưới gối phụ mẫu mà lớn lên.
Sẽ không phải không có người dạy, làm ra cái loại chuyện mất mặt thất đức như vậy.
Nói năng này nọ, tự hạ thấp bản thân mình, biểu tình đầy tự trách sụt sùi kể lể, khiến mọi người nhìn thấy đều không đành lòng.
Trong kinh ai mà không biết Thần Sách hầu cùng Thuận Ninh trưởng công chúa từ lúc thành thân đã là một đôi phu thê bất hoà.
Hai người đều không có hảo cảm với nhau, cho dù không có nàng, thì sớm hay muộn, hai người đó cũng sẽ cùng cách tự thú gả.
Mà Tiếu Túc, đối với đôi phu thê bất hòa kia mà nói, chỉ là gánh nặng mà thôi.
Nàng khóc lóc kể lể này nọ, cái đám tam cô lục bà lại bắt đầu đàm luận bừa bãi ra ngoài, theo ý tứ trong lời nói của nàng, đám người này bắt đầu phỏng đoán ra rất nhiều chuyện mà ngay cả tưởng cũng không dám.
Trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh của Tiếu Túc càng lúc càng bại hoại xuống tận đáy cốc.
Chỉ là những lời này không có ai dám đến trước mặt Tiếu Túc hay là trước mặt người Bạch gia mà nói.
Dù các nàng không nói, cũng không có nghĩa là bọn họ không biết.
Trong kinh thành cũng bắt đầu lan truyền ta lời đồn đại khác.
Chuyện đêm đó xảy ra ở Dực Khôn cung từ từ được lan truyền ra ngoài.
Thánh chỉ tứ hôn được ban hạ, là do Thục Phi cường thế bức bách, vì muốn tránh khỏi hôn sự cùng Ký vương cũng như hôn sự cùng tiểu thư Dương gia, nên Bạch gia mới bất đắc dĩ nhận lời.
Mọi người lại liên hệ đến chuyện của Thục Phi cùng Dương gia, cũng lý giải được ý tứ của hoàng thượng khi ban hôn.
Phi tử sủng ái mười mấy năm, đột nhiên phát hiện nàng đã có người trong lòng, không chừng ngay cả nhi tử dưỡng dục mười mấy năm lại là nhi tử của người khác.
Tình cảnh như vậy e là trong lòng hoàng thượng đang không có mùi vị gì đi.
Đã vậy còn vì mặt mũi hoàng gia mà đem hoài nghi thống hận nuốt vào trong bụng.
Còn phải che chở bọn họ không để người ngoài khi nhục, nhiêu đó cũng muốn nội thương rồi!
Không ngờ Thục phi đã ở trong tình cảnh như thế, lại còn muốn được voi đòi tiên, ỷ vào thân phận bức bách mệnh quan triều đình, mưu toan kéo lại thanh danh cho ngoại gia.
Ép hôn Bạch phủ, muốn mượn thế lực, quả thật là tính toán quá tốt.
Chỉ tiếc, dù nàng ngang ngược khí thế bức người, thì Bạch gia vẫn tình nguyện đem nữ nhi gả cho Tiếu túc tâm ngoan thủ lạt lại có danh khắc thê "Ma vương giết người".
Còn để "Ngọc lang" Bạch Triệt thú nữ nhân đã từng cùng Tiếu Túc bị đàm luận chung một chổ.
Trên lưng mang theo xấu danh hoán thân, cũng không chịu theo ý tứ của nàng, làm nàng tính kế thất bại.
Lại nghe, Thục Phi ốm đau dưỡng bệnh ở Duyên Hi cung, không thể gặp người.
Còn Ký vương cáo ốm, nhốt mình trong phủ hoàng tử không ra ngoài, ngay cả thư phòng cũng không tới.
Còn Dương gia lại học theo Tống gia, đóng cổng lớn, im hơi lặng tiếng sống qua ngày.
Trong hoàn cảnh như vậy, mà ở An Nhạc Hầu phủ cùng Bạch phủ lại vô cùng náo nhiệt nhận lục lễ.
Nhưng mà, trong mắt người chung quanh, lại không nghĩ chuyện này là chuyện đáng vui mừng, chỉ nghĩ bọn họ đang miễn cưỡng cố tươi cười.
Rất nhiều gia quyến quan viên có tương giao tốt với Bạch gia, lúc đưa lễ vật chúc mừng, đều nhìn về phía huynh muội Bạch Triệt, bằng cặp mắt tràn ngập đồng tình thương cảm.
Ngay cả những người không yêu thích Bạch Thanh, cảm thấy tính tình của nàng quá xấu, quá ngu ngốc, cũng cảm thấy thương tiếc đồng tình với nàng.
Liền mở miệng dạy nàng vài chuyện đấu đá thủ đoạn trong hậu trạch, các bí quyết xử lý gia vụ tài sản sinh ý.
Dạy nàng rất nhiều thứ mà hai vị ma ma trong cung chưa dạy hoặc chưa biết đến, làm đầu nàng to hơn một chút.
Thật là thu hoạch ngoài ý muốn.
Thần Sách hầu phu nhân Tống thị còn vui vẻ ung dung chờ hôn sự của Tiếu Túc xảy ra biến cố, chờ Bạch thái phó sủng ái đau tiếc nữ nhi mà đi An Nhạc Hầu phủ từ hôn.
Lại không ngờ, nàng biểu diễn xuất sắc như vậy mà không thu được kết quả mong muốn.
Cái đám tam cô lục bà từng theo ý tứ của nàng, tùy ý phá hoại thanh danh của Tiếu Túc.
Lúc này lại đem tất cả sai lầm đổ hết lên người Thục Phi cùng Dương gia.
Ngược lại còn đối với huynh muội Tiếu Túc cùng huynh muội Bạch Triệt sinh ra cảm giác đồng tình.
Ngay cả chuyện hoán thân như vậy, cũng không còn người nào nhắc tới, hoàn toàn không còn nằm trong dự đoán của nàng.
Đợi nàng có phản ứng, thì hai nhà Tiếu Bạch lục lễ đều đã chuẩn bị chu toàn.
Hôm nay là ngày hai nhà đặt sính lễ, vô cùng náo nhiệt, ngay cả hoàng thượng cùng hoàng hậu cũng nhịn không được mà tham gia náo nhiệt giúp vui.
Đã đến tình cảnh này, hôn sự đã định, chỉ còn chờ ngày tốt vừa đến liền thú vào cửa.
Đã nhiều năm An Nhạc Hầu phủ không có chính viện, rốt cục cũng nghênh đón nữ chủ nhân.