Đám người vừa tới mặc khôi giáp, cầm trong tay trường thương sắc bén, rõ ràng là Kiêu kỵ binh lừng lẫy tiếng tăm.
Theo lý mà nói, phụ trách phòng vệ kinh thành giữ an toàn cùng trị an, hẳn là cận vệ doanh.
Mà Kiêu kỵ binh đảm nhiệm lùng bắt, giám sát thần dân, vì hoàng thượng điều tra âm thầm mọi chuyện, chưởng quản Chiêu ngục.
Chuyện hôm nay rõ ràng là thuộc phạm vi chức quyền của cận vệ doanh, bọn họ không nên nhúng tay mới đúng.
Nhưng từ lúc Tiếu Túc thống lĩnh Kiêu kỵ binh, trong kinh thành rất nhiều sự tình đều bị hắn tiếp nhận, cận vệ doanh trực tiếp rút lui.
Huống chi chuyện này liên quan đến hoàng tộc, hoàng tử bị bắt cóc ai cứu được, thì là công lao của người đó.
Lão đại Tiếu Túc bị hoàng thượng sai khiến ra ngoài làm việc, không ở trong kinh thành, phụ trách sự vụ Kiêu kỵ binh, là phó Đô Thống Lỗ Ninh tính tình có chút chân chất lỗ mãng.
Lúc Bạch gia xảy ra chuyện hắn sớm nhận được tin tức, nhưng bởi vì Bạch thái phó vẫn đối xử lạnh nhạt xa cách với thống lĩnh của bọn họ.
Cho nên hắn không thèm quản, còn chờ Bạch phủ bị chê cười, ai ngờ Nhan tiểu thư chạy tới cứu người.
Sau đó còn gọi hắn qua tức giận thoá mạ, còn nói thống lĩnh trở về sẽ cáo trạng.
Lão đại trước khi rời kinh, nhiều lần dặn hắn phải nhìn chằm chằm trị an kinh thành, đã phạm sai lầm một lần, mấy ngày nay đã nghĩ phải lập công chuộc tội, lúc này cơ hội đã đưa đến cửa, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua!
Nghe nói cận vệ doanh hao phí cả ngày mới tìm kiếm được một chút tung tích.
Vậy mà không thể đem Ký Vương an toàn cứu ra ngoài, Cốc thống lĩnh còn chạy vào cung cầu hổ trợ.
Bất quá là hai cái tiểu mao tặc (trộm vặt), hắn có mấy trăm tinh binh, chẳng lẽ còn bắt không được sao?
Kiêu kỵ binh oai vũ, không người nào dám xúc phạm, cho dù Cốc thống lĩnh đã phân phó, cận vệ doanh vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ chen chúc tiến vào cẩm tú đường chật hẹp, cậy mạnh đá văng cửa lớn, trực tiếp xông vào bên trong viện.
Rơi vào đường cùng, đành tạm thời đem mệnh lệnh của Cốc thống lĩnh để qua một bên, đi sau lưng Kiêu kỵ binh vọt vào trong.
Nho nhỏ cái sân, lại bị hai doanh gần ngàn binh sĩ xông vô chật như nêm cối.
Hôm nay Tô Mai cùng Phùng Chí Viễn ở bên ngoài bận rộn cả ngày, lo lắng cố sức, lại không có được kết quả mong muốn, đã rất mỏi mệt đến không chịu nổi.
Lại cứu cái người gần chết, lao tâm khổ lực, còn nhịn đau đem bảo vật kia ra cứu hắn.
Cũng vì chuyện này mà hai người cãi nhau một trận, thật vất vả mới ngừng chiến nghĩ tạm trong chốc lát, lại không biết con ma men từ đâu đến đập cửa, còn làm ồn một phen, mới tiễn bước được hắn.
Lúc này vẫn còn tức giận, lại có người đạp cửa xông vào, thật sự không thể nhẫn nhịn.
Nếu không thể nhịn được nữa, vậy không cần nhịn nữa.
Phùng Chí Viễn rút kiếm xông ra, muốn đại chiến một hồi, phát tiết phẫn nộ trong lòng.
Không ngờ phi thân ra ngoài, lại thấy trong sân viện nhỏ hẹp chi chít đầu người, người nào cũng trừng mắt, trợn mắt nhìn hắn. Liền kinh hãi, lui về sau hai bước.
Lại giống như nhớ tới cái gì, giơ kiếm chỉ thẳng vào mọi người, nổi giận đùng đùng hỏi:
- Các ngươi là người nào? Dưới chân thiên tử, các ngươi lại dám xông vào hậu trạch dân lành, còn có vương pháp hay không?
Hắn vừa nói xong, lập tức có người cười nhạo, châm chọc nói:
- Lần đầu tiên nghe thấy có người nói huynh đệ chúng ta ngang nhiên xông vào hậu trạch của dân lành, thật sự là chuyện mới lạ.
Phùng Chí Viễn cũng không phải ngốc tử, vừa nói xong, chính hắn đã thấy không ổn.
Đám người này mặc khôi giáp cầm binh khí không hề cố kỵ liền xông vào nhà dân chúng.
Nhìn tư thế cách ăn mặc là biết đám người này là binh lính triều đình...là Kiêu kỵ binh.
Sắc mặt hắn có chút trắng bệch. Gặp phải Kiêu kỵ binh, vang danh thiên hạ người nào gặp bọn họ cũng bị lột hết một lớp da, bọn họ liên quan đến triều đình, còn liên quan đến giang hồ nhân sĩ, nếu có thể, hắn quả thật không muốn có nửa điểm dính líu đến bọn họ.
Nhưng hôm nay, chỉ sợ không phải do hắn làm chủ.
Trong viện đám binh sĩ cầm trường thương, vây xung quanh mũi thương chỉ thẳng mặt hắn, lớn tiếng quát:
- Tên tiểu tử kia, còn không mau đem người các ngươi đã bắt thả ra ngoài, nếu không gia sẽ để máu tươi của ngươi nhuộm trường thương.
Khẩu khí thật sự quá lớn, Phùng Chí Viễn là cao thủ trong giang hồ, nghe những lời này lại bị kích thích nổi điên lên.
Hai mắt sắc bén nhìn thẳng, tay cầm chuôi kiếm dùng nhiều sức, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay, một cổ hơi thở băng lãnh khát máu từ trong thân thể hắn toát ra ngoài.
Không khí nhất thời trở nên ngưng trọng, hết sức căng thẳng.
Tô Mai vẫn ẩn mình trong sảnh không xuất hiện thấy tình cảnh như vậy nhịn không được mà đi ra ngoài.
Nàng ôn nhu liếc Phùng Chí Viễn một cái, mới hành lễ với đám binh sĩ trong viện, ôn nhu nói:
- Các vị quân gia, chuyện gì cũng từ từ. Đã trễ thế này, không biết các vị quân gia giá lâm hàn xá (nhà nghèo), là có chuyện gì? Nếu là có chuyện gì cần hổ trợ, quân gia không ngại nói thẳng, tiểu nữ tất nhiên sẽ đem hết khả năng ra trợ giúp.
Biết suy tính lại thủ lễ, ngôn ngữ mặc dù có chút hèn mọn, lại lưu được đường sống, quả thực là cẩn thận.
Lỗ Ninh lúc này cũng ngây người.
Nữ tử nhu uyển đoan trang như vậy, sẽ là đồng đảng bắt người cướp của hết sức hung ác?
Cũng chỉ trong nháy mắt, hắn liền khôi phục bình thường, nhưng mà giọng điệu bình thản hơn một ít, cất cao giọng nói:
- Bản tướng là phó Đô Thống Lỗ Ninh của Kiêu kỵ binh, nhận được tin dân chúng báo án, có người thấy phu thê các ngươi sát thương bắt người trong hoàng thất. Ngươi cũng biết, xâm phạm hoàng thất, chính là tội lớn sẽ tru di cửu tộc, còn không mau đem người thả ra, nể tình các ngươi biết sai mà sửa, có thể để các ngươi chết được toàn thây.
Tru di cửu tộc? Lại là tru di cửu tộc!
Chỉ trong một ngày, lại bị người chỉ mũi uy hiếp. Dù tính tình Tô Mai dịu ngoan như mèo, lúc này cũng vương nanh múa vuốt.
Lúc này, nàng không duy trì nổi ngụy trang nữa, hé ra khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, lớn tiếng hỏi:
- Là Bạch gia, là Bạch Thanh sai các ngươi đến? Có phải nàng không chịu buông tha ta? Nàng tìm ta, muốn đưa ta vào chổ chết, đúng không?
- Bạch gia?
Hoàn toàn không hiểu tin tình báo, Lỗ Ninh không biết chuyện này như thế nào lại quan hệ đến Bạch gia, sắc mặt mê man.
Nhưng mà câu nói nghi vấn của hắn, Tô Mai nghe xong lại thành xác nhận.
- Nàng đã đoạt trượng phu của ta, còn đem hắn đưa vào Chiêu ngục, nàng còn muốn thế nào nữa?
Khuôn mặt dữ tợn trong nháy mắt lại hóa thành bi ai sầu đau thảm thiết, nước mắt chảy dài trên gò má, cả người giống như bất lực đáng thương.
- Ta bất quá là muốn nhìn xem nàng là dạng người gì, cũng chỉ muốn biết là ai cướp đi trượng phu của mình mà thôi, cũng không được sao? Nàng là nữ nhi của quan lớn, được hoàng thượng sủng ái, ta bất quá chỉ là một cái nông phụ nho nhỏ, có năng lực tạo ra cái gì uy hiếp đến nàng, nàng vì sao lại không chịu buông tha ta? Ta đã muốn rời đi cách nàng thật xa, đã không muốn cùng nàng đấu, sao nàng lại không cho ta một con đường sống?
Thấy nàng thương tâm thống khổ như thế, Phùng Chí Viễn đau lòng không thôi, giơ lên trường kiếm lại suy sụp hạ xuống.
Hắn tới gần nàng vài bước, nâng đôi tay, giống như muốn đem nàng kéo vào trong lòng an ủi, lại không dám đành thu tay về, cúi đầu nỉ non tên của nàng:
- Mai nhi!
Trong giọng nói, tràn đầy thâm tình, cùng đau xót.
Hắn lại giơ lên kiếm, từng bước đi đến gần đám binh sĩ đang nhìn bọn họ biểu diễn mà sợ đến ngây người, trong ánh mắt Phùng Chí Viễn tràn ngập cừu hận, lửa giận ngập trời lớn giọng trách cứ:
- Các ngươi hưởng thụ thuế vụ thần dân, lại không lo đền nợ nước, tình nguyện vì chuyện nữ nhi tranh giành nhân tình, chèn ép đối thủ coi như quân cờ, bức bách oan uổng một nữ nhân đáng thương như vậy, các ngươi cũng xứng làm nam nhân sao? Xứng bảo hộ quốc gia dân chúng sao?
- Ha ha......
Lỗ Ninh cười gượng hai tiếng, không biết nên nói gì.
Hắn quả thực bị hai người này làm cho u mê, là cái gì cùng cái gì a? Nếu hắn nhớ không lầm, buổi tối hôm nay bọn họ đến đây là vì nghĩ cách giải cứu Ký Vương điện hạ!
Còn có lời đồn đãi thần bí khó lường, còn chưa lộ diện đã giải quyết hơn mười vị cao thủ cận vệ doanh, hay là hai liên doanh bọn họ nghe không hiểu tiếng người?
Hay là, tối lửa tắt đèn, bọn họ hoa mắt, vào nhầm cửa rồi?
Hắn vừa định mở miệng trách cứ, Tô Mai đột nhiên quỳ xuống, liên tục dập đầu nói:
- Van cầu các ngươi, chuyển lời đến Bạch tiểu thư, sáng sớm ngày mai, ta liền rời khỏi kinh thành, sẽ không bao giờ xuất hiện, cầu nàng mở lòng từ bi, buông tha cho ta cùng hài tử!