• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sakura Trang
“... Mẫu hoàng?” Cho dù tỉnh táo như Vi Sinh Lan, cũng bởi vì lời nói của đế vương không nhịn được sợ run một hồi lâu.
Thế nhưng khuôn mặt người ngồi trên ghế rồng nghiêm túc, lông mày sắc nét của đế vương hơi giãn ra, thẳng tắp đối diện với người đang quỳ thẳng bên dưới, bình tĩnh hỏi: “Trẫm truyền ngôi cho con, con có tiếp nhận hay không?”
Trong đôi mắt như hồ mặc kia hiển nhiên không có phân nửa ý tứ đùa giỡn, Vi Sinh Lan nhìn qua khuôn mặt tương tự nàng của người ngồi trên cao kia, vừa không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ lên tiếng trần thuật: “... Thân thể mẫu hoàng vẫn còn khoẻ mạnh.”
Cảnh Đế nghe vậy nhưng là khó được nở nụ cười, cứ việc nơi khóe môi chỉ nhếch lên độ cong cực nhỏ, chân mày khóe mắt nhưng cũng miễn cưỡng lộ ra nét ôn hòa.
Giờ khắc này đế vương ngồi trên ghế rồng bỗng nhiên liền làm cho người ta cảm giác vô cùng giống với người đang quỳ dưới bậc kia, đương nhiên... Thực tế là sau giống như người trước.
“Quỳ nửa ngày không chê chân đau?”
Vi Sinh Lan vì vậy rất là thuận lợi đứng lên, nhưng đợi nàng làm xong động tác này liền lại nghe người ngồi trên cao nói với nàng: “Đứng xa làm cái gì, ngồi vào cạnh ghế trẫm.”
Vi Sinh Lan nghe lời ngồi ở gần, chần chừ một lát còn là chủ động lên tiếng hỏi thăm: “... Là trong triều gần nhất xảy ra chuyện gì?”
Mẫu hoàng của nàng sẽ không cầm loại chuyện như vậy đến xò xét nàng, có thể nói ra khỏi miệng cũng tuyệt không phải nói đùa, mà là thật có ý như vậy. Nhưng vấn đề này Vi Sinh Lan ở mở miệng hỏi trong nháy mắt kỳ thật cũng đã hủy bỏ, dù sao đem chuyện mấy tháng gần đây nghĩ lại một lần, nàng cũng không tìm thấy chuyện lớn có thể khiến cho người quân vương trước mắt lựa chọn thoái vị.
Cảnh Đế không đáp, lật xem tấu chương đồng thời giọng điệu bình tĩnh nói: “Trẫm đang suy nghĩ, trẫm nếu là đem vật Duyên Sở tiến cống thờ cũng trong điện kia đưa cho con, đợi đến chân Kỳ Yến trị lành... Trẫm còn có thể thấy bóng dáng của con?”
“...” Vi Sinh Lan nhất thời im lặng, để tay lên ngực mà nói, đáy lòng nàng thật là có vài phần ý lùi. Vài phần ý lùi này là từ hôm Vi Sinh Kỷ bị xử trảm, Vân gia bị triệt để lật đổ đó tích lũy đến nay, không ngờ sau này bị mẫu hoàng của nàng một cái nhìn thấu.
“Con là hài tử của trẫm và Dung Hoa, nếu không phải con nói không muốn, vị trí thái nữ vào lúc con làm quan lễ nên là của con.” Thần sắc đế vương bình thản, phảng phất việc đang nói chẳng qua chỉ là chuyện phải làm.
“Lúc con không muốn trẫm liền không muốn ép con, nhưng về sau con thay đổi ý định tham gia chính sự, còn nói với trẫm ‘Hiểu theo hướng trẫm kỳ vọng’, trẫm liền xem như con đồng ý. Nếu như thế, liền không nên lại thay đổi.”
Nếu như Vi Sinh Lan là cái tài trí bình thường, mặc dù thiên vị Cảnh Đế chỉ biết nghĩ tới ổn thỏa bảo vệ nàng một đời, tuyệt đối sẽ không đem giang sơn xã tắc giao vào tay nàng. Nhưng mà… Nữ nhi từ nhỏ liền bị nàng cố ý xem như thái tử bồi dưỡng này, liền trên năng lực nói chưa bao giờ làm cho nàng thất vọng qua.
“Nhi thần biết được.” Vi Sinh Lan đóng mở môi dưới nhiều lần, cuối cùng cũng không có giải thích cái gì.
Sau khi Vi Sinh Kỷ nàng thật là dao động qua... Bản tính là khó đổi nhất, đời trước ngoại trừ cừu địch sinh tử, Vi Sinh Lan đối với vị trí cao cao tại thượng kia cũng có rất ít ý tưởng tranh giành, nhưng cũng không phải không chút ý muốn trành giành ngôi vị hoàng đế như trước.
Sống lại một đời, nàng rõ ràng chính mình nên nắm giữ ở cái gì.
“Nếu đã hiểu, thì nên làm luôn. Vật thờ cũng trong điện làm như thế nào là do quốc quân định đoạt, con nên hiểu rõ.” Thực tế là từ lúc Vi Sinh Lan chờ lệnh đi Ký Châu, Cảnh Đế đã đã làm xong dự định. Cho dù chuyến này có được hay không, đợi khi trở về Vi Sinh Lan đều sẽ bị đế vị hoặc vị trí thái nữ vững vàng trói chặt.
Chỉ là hiện đối phương thỉnh cầu nàng, cho nàng một cái cớ tốt hơn.
Vi Sinh Lan trầm mặc một lát, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Dư Quốc quân vương bên cạnh đã nhu hòa lại, khuôn mặt tương tự nàng kia mang theo không để cho nàng nhận sai... Kỳ vọng đối với nàng.
Độc nhất vô nhị như lúc bé nàng nhìn thấy,, mười mấy năm qua cũng chưa từng có thay đổi.
Gặp Vi Sinh Lan gật đầu, Dư quốc quân vương tỏ ra rất là ôn nhã từ hốc tối bên cạnh bàn xuất ra một phần thánh chỉ. Đã sớm nghĩ tốt.
“Hiện thời cơ vừa vặn, con lên ngôi duy nhất còn chút ít khó giải quyết cần chờ xử lý liền chỉ có phủ Tả tướng, xem như một lần khảo nghiệm trẫm đối với con.” Cảnh Đế nói thì nói như thế, nhưng chọn lựa hoàn thành chuyện này trước khi thất hoàng nữ làm quan lễ, thực tế là đã cắt giảm phần lớn khó khăn khi Vi Sinh Lan xử lý.
Có tư cách cạnh tranh chỉ có nhị hoàng nữ cùng thất hoàng nữ, người đầu bởi vì tội xử tử, người sau chưa làm quan lễ còn không có quyền tham dự chính sự. Sinh phụ của đại hoàng nữ Vi Sinh Nghi là hoàng tử của Yến quốc nơi biên cảnh phía bắc, thân phận là không kém. Chỉ là mọi người đều biết quan hệ của Dư Quốc cùng một số quốc gia ở bắc cảnh từ trước đến nay tế nhị, có thể nói Vi Sinh Nghi từ vừa mới bắt đầu liền không có khả năng chạm đến đế vị.
“Đến lúc đó chèn ép Tả tướng nhất mạch, Kỳ Yến... Con định làm như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK