• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sakura Trang
Đã qua bảy ngày từ lúc tân quân lên ngôi, đại thần cất tấu chương chuẩn bị yêu cầu đại điển phong hậu phát hiện mình cuối cùng cũng làm không công.
Tân nhậm đế vương không chỉ không nói tới một chữ việc đại điển phong hậu, sau khi sắp xếp cho người an ổn ở Chiêu Quân điện liền đến ý định phong hậu đều không có... Nhưng sủng ái lại thể hiện rõ ràng ra bên ngoài, các nàng thực là xem không hiểu tâm tư của Chiêu đế này.
Ở lúc tân quân vẫn chỉ là hoàng nữ, liền do Cảnh đế chỉ hôn thú nhi tử thứ tư phủ Tả tướng làm chính quân. Ngôi ngũ rước dâu xếp thành hàng dài, trong hoàng thành gần như là không người không biết. Cũng là như vậy, quyền quý trong hoàng thành người người đều biết Tứ công tử phủ Tả tướng là chính quân phủ Chiêu vương.
Nhưng phải nói các nàng biết rõ nhất đối với chính quân phủ Chiêu vương, không gì ngoài việc người này có bệnh ở chân.
Chuyện này đặt ở lúc Chiêu đế vẫn chỉ là hoàng nữ, một đám thần tử trong triều cũng chỉ để ở trong lòng thầm nghĩ liền thôi. Nhưng vừa lên ngôi làm đế, tất cả hành động của đế vương đó chính là quan hệ đến toàn bộ thể diện Dư quốc.
Ví trí quân hậu không phải là tùy ý là có thể ngồi, đế vương có khuynh hướng thích là một chuyện, nhưng trước nhất cần xem xét là thân phận. Chẳng qua thân phận nhi tử của Tả tướng tuy là đủ rồi, nhưng việc chân có bệnh lại là một tỳ vết khó bỏ qua.
“Còn có chuyện gì?” Đế vương trẻ tuổi ngồi trên ngự tọa thần sắc trầm tĩnh, đồng dạng là vui giận không biểu hiện, nhưng phần ôn nhã giữa mi nhãn để cho thần tử bên dưới trong lòng tồn kính sợ ổn định lại.
Đợi thần tử bên dưới yên lặng, Vi Sinh Lan ra hiệu, quan cận thị hầu hạ ở sau lưng trình lên hai phân tấu chương.
“Lại bộ thượng thư cùng Phủ doãn hôm qua có hai phân tấu chương này, trẫm đã duyệt qua.”
Chớp nhoáng bị đặc biệt điểm danh trong lòng hai người cũng lần lượt thót một cái, nghe theo thông lệ đi ra đường trống ở giữa, cúi đầu chờ đợi đế vương ngồi trên ngự tọa chỉ thị xuống một câu.
“Khanh chi đề nghị tốt lắm, chẳng qua là...” Chuyển biến sau bỗng nhiên dừng lại, để cho lòng hai người chờ đợi bên dưới cũng theo đó treo cao mấy phần.
Nhưng đế vương trẻ tuổi hơi rũ mi mắt liền tức khắc nhất phái ôn nhã, thanh âm cũng là ôn hòa: “Ngôn ngữ trong đây hơi có chút chưa dứt khoát.”
Điểm đến đó thì ngừng.
Hai người bên dưới sau đó đồng loạt gật đầu, thần tử hai bên phần lớn đến lúc này cũng đã hiểu rõ trong lòng. Vi Sinh Lan liền không nói thêm nữa, do quan cận thị tuyên bãi triều.
Nghĩ đến nội dung là trên tấu chương có thể hơi ngắn gọn chút. Thao thao bất tuyệt nửa ngày không nói tới được vấn đề, quen phê duyệt sổ con trình bày ngắn gọn của Khởi lâu lại nhìn tới những tấu chương này, thực là quá mức phức tạp dài dòng.
Sau khi bãi triều trên đường về đến ngự thư phòng, để cho Vi Sinh Lan cảm giác khá có chút bất ngờ là người theo sát đằng sau.
“Tả tướng còn có chuyện gì?” Người hầu xung quanh đã tự giác lùi lại, cổ tay Vi Sinh Lan khẽ giơ lên một chút ngăn lại động tác đang chuẩn bị quỳ xuống của người này.
Quyền thế của Kỳ gia từ Kỳ Hâm Du ngồi ở vị trí Tả tướng liền càng thêm bành trướng, nhưng khi đạt tới giới hạn có thể chấp nhận liền dưới sự áp chế của Cảnh đế không thể lại vào chút nào, so với Liễu gia bây giờ đã là hơi kém một bậc.
Vốn là đối với Vi Sinh Lan mà nói, để cho Kỳ gia cất giữ quyền thế hiện tại cũng không phải không được. Chỉ muốn Tả tướng và thất hoàng muội của nàng không nên xa cầu những thứ không nên muốn, nàng có thể giống Cảnh đế chọn lựa phương thức kiềm chế.
Nhưng nhìn động tác nhỏ hai người không có cắt đứt từ những ngày gần đây, không chịu một lần đả kích mạnh, các nàng là sẽ không bỏ đi những thứ ý tưởng không nên có trong lòng kia.
“Thần có một yêu cầu quá đáng...” Tả tướng hơi cúi đầu, thần sắc nhìn thật là bối rối.
Đối với lần này Vi Sinh Lan chỉ đáp lại một tiếng, khẽ vuốt một chút ống tay áo đỏ thẫm, nhưng cũng không có tỏ thái độ rõ ràng.
“Nhi tử thứ tư của thần từ hôm đó về nhà đến này, đã là cách nhau hơn một năm… Thần đối với nhi tử thứ tư thuở nhỏ bệnh yếu này luôn là không yên lòng, hiện đã lâu không gặp cũng là hết sức nhớ nhung.” Lời xã giao bày ra xong hết rồi, Tả tướng cúi người thật sâu thi lễ với đế vương trẻ tuổi đang đứng trước người…
“Dĩ nhiên nhi tử thứ tư của thần có thể được bệ hạ ân sủng là may mắn lớn của y, thần chẳng qua là hy vọng có thể gặp một lần.” Giấu người trước mặt gặp Kỳ Yến như bị phát hiện có thể đưa tới người trước mắt hiểu lầm, ngược lại lấy loại phương thức này gián tiếp báo cho nàng biết, có thể quang minh chánh đại gặp mặt.
Thông thường mà nói trừ phi là nữ tử đặc biệt chấp thuận phu lang mình về phu gia thăm viếng người thân, nếu không nam tử gả ra đúng là thật giống như bát nước hắt đi, không cơ hội gặp lại người trong nhà.
“Tâm tình nhớ nhung Kỳ Yến của Tả tướng trẫm rất là hiểu rõ, như thế nào sẽ là yêu cầu quá đáng.” Vi Sinh Lan mỉm cười, gọi người hầu đang đứng ở phía xa lại, phân phó nói: “Ngươi dẫn đường Tả tướng tới Chiêu Quân điện.”
Phải nói Tả tướng muốn gặp Kỳ Yến vì lý do vừa nãy, vô luận như thế nào Vi Sinh Lan cũng sẽ không tin tưởng. Dẫu sao nàng đã sớm rõ ràng, phu lang nhà mình chịu bạc đãi như thế nào khi ở phủ Tả tướng.
“Tạ bệ hạ ân điển, vi thần cáo lui.”
Vi Sinh Lan nhẹ gật đầu, xoay người mà không làm bất kỳ dừng lại.
Vì vậy không lâu sau khi xử lý sổ con Khởi lâu đưa tới Kỳ Yến liền nghe được thanh âm thông báo ngoài điện của người hầu, mí mắt hơi rũ xuống dừng động tác trên tay, thuận tiện đem sổ con đang mở trên bàn đóng lại bỏ vào trong ám cách bên cạnh.
Tiếng chân tiến gần, thân ảnh người tới cũng theo đó xuất hiện ở trước mắt.
“Yến nhi.” Tuy đối với nhi tử này của mình không chút cảm tình, Tả tướng gọi hai chữ này vẫn là hết sức quen thuộc.
Kỳ Yến không có lên tiếng đáp lại, nghiêng đầu đối với Ngu Thư Ngôn còn ngây tại chỗ nói: “Lui ra đi.” Rồi sau đó ánh mắt nhẹ quét qua người hầu yên lặng hầu hạ ở quanh mình, mở miệng lần nữa: “Các ngươi cũng vậy.”
Đợi trong điện chỉ còn lại hai người, Tả tướng liền càng đến gần Kỳ Yến mấy bước.
“Bệ hạ kế vị đến nay đã là qua bảy ngày, Yến nhi liền không có ý kiến gì?” Người hầu tuy đều đã cho lui, nhưng cũng vẫn là sợ tai vách mạch rừng, thanh âm của Tả tướng có thể nói là ép tới cực thấp.
Người trước mắt này đều biết chủ động cho lui người hầu, còn sao có thể đối với nàng nói không có chút ý tưởng nào. Nhưng Tả tướng đợi hồi lâu, vẫn là không đợi được người trên xe lăn trả lời.
Phảng phất là đang so kiên nhẫn, cuối cùng Tả tướng chỉ chờ được một câu hỏi ngược lại.
“Con nên có ý tưởng gì?” Người trên xe lăn sống lưng thẳng tắp đến không có một chút độ cong, con ngươi đen thui không chút ưu tư phập phồng, tựa như hàn đàm.
Thanh âm lãnh đạm không chút cảm xúc vui mừng, ít nhất nghe vào trong tai Tả tướng là để cho nàng có chút chán ghét.
Thái độ khinh thường như vậy, xe lăn người này là hay không quên mình là người Kỷ gia, mà nàng là gia chủ Kỳ gia, lại là sinh mẫu của y.
Đè xuống trong lòng nổi lên một tia không vui, Tả tướng vẫn là thanh âm ôn hòa nói: “Nghĩ đến Yến nhi cũng là không biết đại điển phong hậu nên cử hành sau khi hoàng đế mới kế vị bảy ngày, bệ hạ bên kia liền một chút động tĩnh cũng không…”
“Điều này đại biểu cái gì, Yến nhi nên là hiểu rõ.” Tiếng nói rơi xuống, Tả tướng nhìn người trên xe lăn chợt thở dài một tiếng.
Người trên xe lăn sau khi nghe hơi cúi đầu, hạ mi không nói.
Phần này yên lặng bị Tả tướng hiểu vì ảm đạm, vì vậy nàng lại bồi thêm một câu: “Cho dù không phải vị trí quân hậu, bệ hạ ở trong cung này cũng nên cho Yến nhi một vị phân chính thức… Mà không phải là như bây giờ vậy, liền vị trí cung điện này cũng rất vắng vẻ.”
Ngôn ngữ khắp nơi toàn mũi nhọn, cũng không để ý tới người trên xe lăn sẽ chịu loại đả kích nào. Lấy ý tưởng bây giờ của Tả tướng, có thể khiến Kỳ Yến đối với Vi Sinh Lan hoàn toàn thất vọng từ bỏ ý định đó mới là không thể tốt hơn.
“Chuyện tuyển tú kia, chắc hẳn bệ hạ cũng là không nói cho con.”
Tân quân lên ngôi, hậu cung này liền chỉ có một vị nam tử còn chưa phong vị phân. Tuy nói đế vương mới lên ngôi còn hết sức trẻ tuổi, bực tình trạng này ở trong mắt thần tử cũng vẫn là khó có thể bỏ qua, vì vậy tấu chương đề nghị tuyển tú là chuyện thuận lý thành chương.
Chỉ nói đến hai chữ ‘tuyển tú’. Tả tướng cũng cảm giác được ánh mắt của người trên xe lăn bỗng dưng liền nhìn chằm chằm vào nàng. Đây đại khái là lâu dài tới nay lần đầu tiên nàng người này đối mặt, ánh sáng đen tối trong con ngươi minh minh diệt diệt, u ám không rõ.
Tả tướng đến đây chớp nhoáng cảm thấy, nàng đối với nhi tử này của mình… Dường như là quá ít.
“Tuyển tú…” Tay trái đặt nơi vạt áo chạm được một miếng ngọc bội, mắt phượng hẹp dài của người trên xe lăn thoáng khép hờ. Chuyện này Vi Sinh Lan đúng là không nói chút nào với y, nhưng đối với người trong lòng Kỳ Yến dĩ nhiên là tín nhiệm.
Tả tướng bày tỏ khẳng định nhẹ gật đầu, ngay sau đó hơi nhíu mi: “Chiêu đế hiện có thể bạc đãi con như vậy, kia đợi sau khi tuyển tú…”
Người trên xe lăn không lưu dấu vết tránh được tay Tả tướng dò tới nghĩ muốn khoác lên trên cổ tay y, đồng thời cũng mở miệng cắt đứt lời nói của đối phương: “”Mẫu thân muốn cho ta làm gì?”
Hai chữ mở đầu nói ra cuối cùng để cho Kỳ Yến có loại cảm giác không lưu loát, cái từ này… Từ một lần Ngu Kỳ bệnh nặng gần như bỏ mạng mà người trước mắt lấy thái độ hoàn toàn không thèm chú ý đến, từ này liền từ đáy lòng y hoàn toàn gạt bỏ.
Nghe vậy Tả tướng cuối cùng treo lên nụ cười vui mừng, mi mắt cũng càng thêm ôn hòa chút.
Cuối cùng nhi tử thứ tư này của nàng còn nhớ mình là người Kỳ gia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK