Editor: Sakura Trang
Y giống như mơ một giấc mơ dài.
Là một ác mộng khiến y rơi vào vũng bùn đen nhánh không thể tự kiềm chế…
“Ngươi cũng cười với ta như vậy được không…” Vuốt ve tượng gỗ lê hoa, biết rõ ràng sẽ không được đáp lại, Kỳ Yến vẫn không nhịn được hỏi ra tiếng.
Tất nhiên nói là hỏi, không bằng nói là tự hỏi thì đúng hơn.
Y không dám quay đầu đối mặt với người hoàn toàn không không có sức sống nằm ở trong quan tài băng kia, người kia giống với tượng gỗ trên tay y… Không bao giờ chịu đáp lại y.
Lãnh đạm cũng tốt, chán ghét cũng tốt. Nhưng chính là không có gì cả… Keo kiệt cả phản ứng dành cho y.
Lúc hai năm đầu không nghe thấy không hỏi, nhãn tuyến nằm vùng cũng chỉ hồi báo với y, đều là tin tức Vi Sinh Lan hình bóng không rời với một người tên Dung Cảnh.
Cảm xúc ghen tị, mặt trái, nỗi buồn… Trừ phi khoét đi tim y, nếu không những cảm xúc này sẽ không bao giờ biến mất.
Kỳ Yến sợ một ngày y sẽ không kiềm chế được là ra chuyện để Vi Sinh Lan thương tâm, cho nên trước một ngày Vi Sinh Lan sắp đi Lương châu, y lựa chọn rời đi.
Lấy cách thức giả chết thành công lừa gạt được tất cả mọi người, bao gồm Cảnh đế.
Cảnh đế để Ảnh Thất bên y, không thiếu ý muốn giám thị. Từ lúc y dùng cổ độc biến Ảnh Thất thành một bù nhìn bị cổ độc khống chế phải trung thành với y, y biết mình đang tính toán thoát khỏi tay Cảnh đế.
Có thể là do Cảnh đế dạy y quá tốt, mới có thể để cho y dám sinh ra tâm tư phản lại như vậy.
Sau một năm ngắn ngủi, thế lực trong hoàng thành lấy thế sét đánh không kịp bưng tay lần nữa bị xáo trộn phân chia. Việc quan trọng đáng chú ý nhất là Cảnh đế băng hà, hoàng đế mới Vi Sinh Kỷ kế vị.
Tiên đế thân thể khang kiện vì sao bất ngờ đột nhiên băng hà, vấn đề này gần như tất cả mọi người đều câm như hến.
Căn cứ của Khởi lâu vẫn ở Tụ Vân các nơi hoàng thành như cũ, trước khi Vi Sinh Lan đi phân phó Diệp Khởi Y cứ buôn bán như bình thường, các loại công việc về tình báo cũng không cần làm tiếp.
Hoàng đế mới đang quét dọn những thế lực của hoàng nữ khác ở trong hoàng thành, Khởi lâu rõ ràng đã sớm an phận dần dần ẩn lui, nhưng một ngày vẫn bị mũi dùi nhắm thẳng vào.
Kỳ Yến chỉ cảm thấy, tóm lại đã từng là đồ vật của Vi Sinh Lan, dù Vi Sinh Lan không cần, y cũng không cho phép người khác chấm mút phá hoại. Nhưng mà để bảo toàn Khởi lâu cũng không dễ dàng, y cũng chỉ có thể lựa chọn cách hy sinh ít nhất, cũng là phương pháp nhanh gọn nhất… Tan rã.
“Ân tình như vậy, ngày sau sẽ trả.” Trong nhìn thấy ánh sáng cừu hận trong mắt nam tử tên Diệp Khởi Duẫn này, sâu thâm đến chân thực.
Chẳng qua đối tượng Diệp Khởi Duẫn cừu hận là hoàng đế mới Vi Sinh Kỷ. Với Kỳ Yến, hắn chỉ có cảm kích. Tự biết nếu không phải Kỳ Yến ra tay, Khởi lâu chỉ có con đường bị diệt hoàn toàn.
Khởi lâu lâu chủ… Là tỷ tỷ của người này. Trong lòng Kỳ Yến hiểu rõ, lắc đầu một cái lãnh đạm nói: “Không cần”.
Sao sẽ nghĩ những thứ y nhìn thấy trong mắt Diệp Khởi Duẫn, ngày sau lại tràn đầy trong lòng trong mắt mình.
“Muốn giải quyết Vi Sinh Kỷ như thế nào mới có thể khiến cho nàng vui?” Vẻ mặt Kỳ Yến ôn nhu nhìn tượng gỗ bằng lê hoa trên tay.
Chẳng qua lời nói ra lại chẳng lây dính chút xíu nào gọi là ôn nhu: “Lột da nàng làm thành mặt nạ da người, chọn tên bù nhìn có thân hình như nàng ta đeo lên. Để cho Vi Sinh Kỷ nhìn một người giả mạo nàng ngồi lên long ỷ hưởng hết quyền thế, mà mỗi ngày nàng chỉ có thể ở trong địa lao u ám tiếp nhận hình phạt nghiêm khắc… Như vậy có được không?”
Tim cảm giác đau đớn giống như bị xé cắt, chỉ có nhìn Vi Sinh Kỷ bị hành hạ đến bọ dáng mặt mũi dữ tợn mới thoáng được an ủi.
Đau đi, muốn đau như y mới phải.
Y dùng năm năm, đem thế lực Vi Sinh Kỷ nắm giữ từng chút từng chút im hơi lặng tiếng xâm chiếm hầu như không còn. Nếu không phải có cái người tên Thiên Cơ quá mức khó dây dưa, việc này có thể nhanh hơn chút nữa.
Hiện tại tất cả trọng thần trong triều đều là người của y, hơn nữa hơn nửa binh quyền của Dư quốc này đều nằm trong tay y.
Sinh sát do quyết định của y, quyền lực chính là thứ tốt như vậy, cho nên mới khiến cho nhiều người dù nhìn xương trắng chồng thành tường cũng vẫn người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Nhưng cái này lại không đổi được người y mong nhớ, căn bản không có chút ý nghĩa nào.
Nếu như ban đầu y không lựa chọn rời đi, nếu như y đi theo Vi Sinh Lan đi Lương châu…
“Ta hối hận.” Nói từng chữ một, nói xong Kỳ Yến giống như dùng hết tất cả sức lực tựa người vào lưng ghế ngồi. Nhưng trong tay y vẫn siết chặt tượng gỗ lê hoa kia, không chịu buông lỏng chút nào.
Không còn là bộ dáng sát phạt quyết đoán,, lúc này Kỳ Yến hết sức kìm nén tiếng nức nở, nhưng cổ giống như bị giữ vậy chỉ có thể phát ra thanh âm yếu ớt.
Gần như nghẹt thở.
…
…
“Chủ tử! Ngài thức dậy chưa?” Nhu Thư Ngôn ở bên ngoài gấp đến độ lởn vởn tại chỗ. Kỳ Yến lại không đáp lại, hắn cũng chỉ đành không để ý quy củ xông vào.
Nếu còn dây dưa kéo dài nữa sẽ lỡ giờ lành mất.
“Đi vào…” Y tỉnh.
Ngu Thư Ngôn lập tức đẩy cửa vào, đặt chậu rửa mặt lên trên bàn: “Chủ tử, nếu còn chậm chút nữa liền thật sự làm lỡ giờ lành rồi.” Này… Sao hắn lại thấy trên mặt công tử có nước mắt.
Ngô, nhất định là hắn nhìn nhầm.
Lúc này Kỳ Yến đã dùng khăn lông Ngu Thư Ngôn mang đến lau rửa xong mặt, vẻ mặt nhàn nhạt nhìn không khác gì lúc thường. Dĩ nhiên, trong đầu thật sự nghĩ như thế nào, chỉ có chính y mới biết.
Hôm nay là ngày thú gả, điều này không giống với trong mộng. Nhưng giấc mộng này quá mức chân thật, khiến Kỳ Yến cảm thấy có lẽ thật sự y đã từng trải qua tất cả điều kia…
Vi Sinh Kỷ?
Là đúng hay không đúng cũng được. Chỉ cần có thể ngăn cản kết cục như vậy, y chính là giết lầm một ngàn thì có sao