• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sakura Trang
Yêu ai yêu tất cả của người đó?
Phản ứng lại Vi Sinh Lan cũng có chút dở khóc dở cười, bình giấm này của phu lang nhà mình không khỏi là quá nhiều chút…
Vừa đụng liền văng.
“Ta liền tên họ của hắn cũng không nhớ rõ, tướng mạo cũng chỉ lưu lại ấn tượng là mấy chỗ giống như Yến nhi, vậy làm sao có thể coi như là Yêu ai yêu tất cả của người đó.” Tay ôm lấy chiếc eo đơn bạc của người ở trong ngực dời đi tới sống lưng từng chút từng chút êm ái vuốt ve, Vi Sinh Lan ở trên bờ môi cách mình thật gần lại khẽ cắn mút một phen, khiến bờ môi hơi sưng vốn là bị tàn phá đến đỏ bừng của mỹ nhân trong ngực càng thêm tỏ ra kiều diễm ướt át.
Dĩ nhiên động tác lần này sẽ không chỉ dừng lại ở bề ngoài, hàm răng vốn khép lại của mỹ nhân chỉ làm một lần chống cự yếu ớt liền chủ động vì người xâm nhập mở rộng cửa, nhất thời toàn bộ khoang miệng bị người xâm chiếm cướp đoạt.
Quan sát dung nhan hơi có vẻ tái nhợt của mỹ nhân trong ngực từ từ nổi lên một lớp đỏ ửng, như lê hoa trong ánh nắng chiều xinh đẹp động lòng người, cuối cùng Vi Sinh Lan hơi lui ra để để cho y có thời gian rất nhỏ thở dốc.
Sau nụ hôn sâu, trong con ngươi thanh nhuận của Kỳ Yến càng thêm tràn đầy ánh nước, nhưng lại không có quý trọng cơ hội thở dốc thật vất vả có được này: “”Thê chủ nhưng là còn nhớ hắn gọi Kỳ Ngự.”
Thanh âm rất là yếu ớt, nhưng vẫn là rõ ràng.
“Yến nhi nói gì?” Vi Sinh Lan cố làm không có nghe thấy, mỹ nhân trong ngực mới vừa bị đối đãi như vậy, bộ dáng khóe mắt ửng đỏ ngậm mang xuân ý tỏ ra rất là mềm mại đáng yêu. Lại ở thời điểm này còn không quên ăn giấm, quả thực sẽ để cho nàng không nói nên lời.
Không thể lại đem lời mới rồi lập lại một lần, toàn bộ sự chú ý của Kỳ Yến đã bị dẫn tới trên đùi bản thân. Hai chân tuy chưa có thể đứng nhưng đã có chút tri giác, dưới sự tác động một phen của người trong lòng liền nổi lên một trận cảm giác kỳ dị tê tê ngứa ngứa.
“Ừ...” Đè nén than nhẹ, Kỳ Yến đưa tay ấn ở trên tay hết sức đẹp mắt con kia, nghĩ muốn ngăn lại động tác đối phương. Biết rõ nếu là còn tiếp tục như vậy nữa, y rất nhanh sẽ dưới các loại cử động thân mật của người trong lòng mà quên chuyện muốn nói.
Vậy không thể làm gì khác hơn là nhìn tay nhẹ nhàng như vậy liền bị y đè lại không động được, Kỳ Yến chậm lại tim đập dồn dập, hơi yên lòng một chút.
Nhưng một khắc sau, y liền sợ run hơi mở to một đôi mắt phượng hẹp dài, bỗng nhiên trong sinh mấy phần lùi bước. Bởi vì y chợt phát hiện áo khoác trên người đã là chảy xuống, nguyên nhân cuối cùng… Là một cái tay khác của đối phương lặng lẽ cởi đai lưng trên áo bào y.
“Thê chủ...” Đôi con ngươi đen thui cuối cùng sanh sanh lộ ra mấy phần ý xin tha, liền một tiếng kêu này cũng là như vậy. Đến cảnh giới này, Kỳ Yến cũng đã sớm đem chuyện định nói quên đi.
Nhưng y thấy Vi Sinh Lan cúi mi, mỉm cười đáp lại y một tiếng, thực tế trên động tác lại cũng không ngừng.
Không còn cách một tầng y phục, lòng bàn tay của Vi Sinh Lan trực tiếp chạm vào da thịt trơn nhẵn hơi lạnh của mỹ nhân trong ngực, nhẹ nhàng chạm vào khe hở giữa chân, chạm vào phân thân xoa vuốt chơi đùa.
Thanh âm than nhẹ tan vỡ gần như không kìm được tràn ra, dưới loại trạng thái này Kỳ Yến trừ cắn chặt môi dưới đã là không có cách nào khác, càng không bàn về lời nói xin tha, chỉ đành phải lấy ánh mắt bày tỏ.
Vì vậy đôi con ngươi đen thui tỏ ra càng thêm trong suốt, hơi hiện lên ánh nước, ý xin tha cũng nặng hơn mấy phần.
Hoặc giả là nữ tử trước mắt cuối cùng cũng tiếp thu được tin tức ánh mắt y muốn truyền đạt, Kỳ Yến sau khi trải qua một đoạn tự giác nhẫn nại rất dài, phát hiện động tác đối phương bỗng dưng ngừng lại một chút.
“Thê chủ...?” Kỳ Yến có chút dè dặt thử thăm dò nhẹ kêu một tiếng.
Vi Sinh Lan không lên tiếng đáp lại, liền cúi người xuống ôm ngang người trong ngực lên, một đường đi tới cạnh giường nhỏ lại đem người trong ngực đặt cẩn thận lên giường nhỏ.
Người trên giường nhỏ kia ở sau khi kịp phản ứng, thân thể không được y phục bao bọc không một may mắn tránh khỏi toàn dính vào màu hồng nhạt đẹp mắt, nhất là rái tai trắng noãn oánh nhuận, đã là đỏ đến không thể đỏ hơn.
Bất đồng chính là, trong trong con ngươi thanh nhuận không có thần sắc xin tha nữa, tư thái nằm trên giường nhỏ hết sức nhu thuận.
Vi Sinh Lan chính là ăn đúng một điểm này. Nếu là trêu đùa, phu lang nhà mình có lẽ sẽ còn có chút ngăn cản không đáng kể và chút yếu ớt xin tha. Nhưng nếu là thật chính muốn đòi lấy, phu lang nhà mình thì sẽ trở nên ngoan thuận lại mềm mại đến không tưởng.
Đem mỹ nhân sắc mặt điệt lệ áp dưới người đòi lấy, mỹ nhân dưới người khẽ nhếch bờ môi liền không ngừng tràn ra tiếng than nhẹ dễ nghe.
Phu lang nhà mình yêu nàng, ngay cả suy nghĩ đều bị nàng gắt gao gắt gao.
“Sẽ không có tuyển tú, cũng sẽ không có ‘Yêu ai yêu tất cả của người đó’.” Nghe những lời này, Kỳ Yến đã là rơi vào tay giặc cùng với bể tình mà Vi Sinh Lan giăng ra, nhưng y vẫn là cố gắng mở mắt, gọi là chủ động đem thân thể đã bị lột sạch sẽ đưa cho người muốn xâm chiếm y.
Nhưng đợi hôm sau Kỳ Yến tỉnh lại, ý nghĩ đầu tiên toát ra chính là hôm qua y rõ ràng là bị người trong lòng bao lấy từng chút tiến vào…
“Ngô... Thê chủ...?” Bên hông sau suốt một đêm bị đòi lấy trên bủn rủn được xoa bóp bằng lực đạo thích hợp, Kỳ Yến bất giác vừa tràn ra một tiếng than nhẹ rất nhỏ, đồng thời lại nhìn nữ tử với mi mắt hơi cong cùng nụ cười ôn nhã trước mắt.
Lâm triều...
“Hiện đã gần đến thời gian dùng cơm trưa.” Một chút liền đọc hiểu ý trong ánh mắt mê muội của trên giường nhỏ người nọ, Vi Sinh Lan mỉm cười dùng giọng ôn hòa trả lời.
Vì vậy một khắc sau nàng liền thấy da thịt hơi có vẻ tái nhợt của phu lang nhà mình cũng nhiễm lên màu đỏ nhàn nhạt, khẽ mím môi thoáng rũ mắt xuống.
Thời gian này, nàng đã sớm kết thúc lâm triều, lại trở về Chiêu Quân điện đã lâu. Hôm qua đem nhà mình phu lang đè ở dưới người đòi lấy suốt một đêm, lấy thể chất bệnh yếu… Càng về sau đã là có chút thể lực không được, nghĩ cũng biết nhất định là mệt nhọc.
Phê duyệt tấu chương chờ đợi phu lang nhà mình tỉnh lại, ngược lại cũng là một công đôi việc.
“Ừ...” Bên hông xoa bóp rất là thoải mái, xúc cảm chua xót tản đi rất nhiều, cuối cùng Kỳ Yến không nhịn được nhẹ hừ thành tiếng.
Không truyền thị tử, Vi Sinh Lan tự mình giúp người trên giường nhỏ rửa mặt thay y phục. Da thịt Lộ ra mấy phần tái nhợt yếu ớt vô luận là ngực hơi có vẻ đơn bạc hay là phần lưng đường cong ưu mỹ, hoặc giả là những vùng bí ẩn khác… Khắp nơi tất cả đều đóng dấu qua dấu vết bị thương yêu qua.
Vi Sinh Lan đem đầu ngón tay nhẹ vuốt lên một dấu vết trên bờ eo mềm dẻo, lúc này liền cảm giác được người bị nàng chạm vào hơi run lên một chút.
Thấp cười ra tiếng sau nàng liền không trêu đùa người nọ nữa, bắt đầu chuyên tâm phục vụ.
Phê duyệt tấu chương Vi Sinh Lan cũng không ý tưởng muốn tận lực tránh phu lang nhà mình, ngược lại thì đối phương thấy thậm chí là mở ra tấu chương liền không xít tới gần nữa, thậm chí là lui ra một chút.
“Đến đây.” Liền sổ con của Khởi lâu nàng cũng có thể giao cho người này thay mặt xử lý, người này còn cảm thấy nàng sẽ không muốn để cho y nhìn tấu chương này sao?
Đợi Kỳ Yến đẩy xe lăn đến bên cạnh, Vi Sinh Lan tay của y hướng lên đó lật một cái, ngay sau đó đật một vật bằng ngọc vào lòng bàn tay đang mở ra.
Người trên xe lăn cúi đầu nhìn một cái, không kiềm được sững sờ một cái. Bạch ngọc ấm áp được điêu khắc tỉ mỉ, trên đó chạm trổ bàn long đại biểu hoàng quyền vô thượng.
“Ấn tỳ...” Kỳ Yến theo bản năng nhẹ nói một tiếng.
“Những thứ này phê duyệt xong, liền làm phiền Yến nhi tới giúp ta đóng ấn tỳ.” Cho dù là thông qua hay không thông qua, luôn là không thiếu được phải dùng ấn tỳ này đóng dấu một cái.
Người trên xe lăn gật đầu một cái, mắt thoáng rủ xuống nhưng không che được trong mắt sáng lên, nhẹ ‘Vâng’ một tiếng cũng vô cùng ôn nhuận.
“Chủ tử, mới vừa nói là người của lễ bộ đưa tới một tập tranh.” Có thể còn dùng xưng hô ‘chủ tử’ này đến gọi Vi Sinh Lan cũng chỉ có Vân Sanh, dĩ nhiên đây là Vi Sinh Lan để cho hắn không cần đổi.
Thứ gì mà không dằn nổi muốn đưa cho nàng như vậy…
Đợi Vân Sanh cầm vật trên tay trình lên, Vi Sinh Lan liền nhìn rõ ràng kia là mấy cuốn quyển trục, chẳng qua là chúng cuốn lại với nhau.
Dùng hai tay nâng lên, cuối cùng liền tự nhiên thõng xuống, này vừa mở ra... Nhưng là một bức họa nam tử trẻ tuổi, dưới góc phải còn ghi nhi tử của Kinh phủ doãn, năm nay mười chín tuổi.
“Này...” Vi Sinh Lan cũng không khỏi rơi vào chốc lát yên lặng, một đám thần tử trong triều nói về chuyện tuyển tú sớm bị nàng bác bỏ, nhưng hiện tại xem ra các nàng vẫn là không có từ bỏ ý định… Nhất là những thần tử lại lịch tương đối lâu năm kia.
Nàng ho nhẹ một tiếng chuẩn bị khép bức họa lại, ý định vừa hiện lên, trên mu bàn tay liền xuất hiện xúc cảm mềm mại ôn lạnh.
“Này nhưng là bức họa của những nam tử tham gia tuyển tú?” Con ngươi đen thui của xe lăn người nọ nhìn chăm chú trên bức họa đang mở ra, ánh sáng trong mắt trầm xuống, lúc nhìn bức họa thần sắc càng thêm băng lãnh.
Nhi tử Kinh phủ doãn… Kỳ Yến bất động thanh sắc mặc niệm mấy chữ này ở đáy lòng mấy lần.
“Chuyện tuyển tú ta chưa từng một lần đồng ý qua.” Vi Sinh Lan cầm tay của người trên xe lăn, mười ngón tay đan vào nhau, ở trên đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương rơi xuống mấy nụ hôn nhẹ.
Người trên xe lăn gật đầu một cái, chuyện này y đương nhiên là tin tưởng lại hiểu rõ, nhưng lúc này y chuyển đề tài câu chuyện: “Nếu là một mảnh thành tâm của thần tử trong triều, thê chủ cũng không trở ngại nhìn một chút.”
Hửm? Vi Sinh Lan đưa tay nắm lấy cằm của người trên xe lăn, trên dưới cẩn thận quan sát biểu cảm trên mặt một phen.
“Lời ấy ngược lại cũng đúng.” Tiếng nói rơi xuống, nàng liền nhẹ nhàng ôm người trên xe lăn vào trong ngực.
“Nhi tử của Kinh phủ doãn, ừ… Dung mạo chỉ tính bậc trung.” Giống như đang nghiêm túc xem xét bức họa, thực tế phần lớn sự chú ý của Vi Sinh Lan là đặt ở sự thay đổi biểu cảm của người trong ngực.
Nhìn người trong ngực sau một câu nói này của nàng rõ ràng thoáng mềm xuống mi mắt, độ cong nơi khóe môi Vi Sinh Lan lặng lẽ tăng lên mấy phần, chẳng qua là một khắc sau lại ép trở lại như thường.
“Chẳng qua xem tư thái ôn nhiên, cả người khí độ ngược lại là rất là xuất chúng…” Thần sắc trên mặt người trong ngực thoáng chốc liền từ trời quang chuyển âm u, tuy biết không nên, Vi Sinh Lan vẫn là không nhịn được tràn ra từ cổ họng một trận cười khẽ, xít lại gần đến vành tai trắng nõn của người trong ngực hôn một cái, ôn thanh nói: “Không bằng Yến nhi.”
Từ vành tai trắng noãn oánh nhuận đến rái tai dần nhiễm lên đỏ ửng.
Cuộn bức họa trước mặt lên, đến bức họa kế tiếp.
“Dáng người thật cao, eo nhỏ mềm mại, nhìn liền biết một bàn tay cũng có thể nắm chặt…” Lúc này Vi Sinh Lan căn bản liền họ tên người trong bức họa là gì, là công tử nhà ai cũng không chú ý. Lúc nói đến eo, tay ôm lấy eo người trong ngực liền ma sát trên dưới mấy cái, thỉnh thoảng còn nhẹ vặn ở bên hông.
“Ưm…” Kỳ Yến tràn ra một tiếng rên nhẹ nhỏ đến khó có thể nghe thấy, nhưng nguyên nhân không phải là bởi vì cảm xúc trên eo.
Vi Sinh Lan khẽ cắn một chút lên vành tai đỏ ửng của người trong ngực, tiếp đó lại làm một phen hôn an ủi trên đó, mỉm cười ngữ điệu nhẹ chậm chạp nói: “Không bằng Yến nhi.”
Lại cuộn kế tiếp.
“Nhi tử Lại bộ thượng thư? Không nhìn ra Lại bộ thượng thư một bộ nghiêm túc cứng ngắc, còn có một nhi tử dung tư xuất chúng như vậy.” Vi Sinh Lan hơi kinh ngạc nói, cái này thật đúng là hơi có chút ngoài dự liệu, nhưng tiếng khen ngợi này của nàng cũng không ý tứ gì khác.
Dẫu sao nói đến mỹ nhân dung tư xuất chúng, người nàng hiện đang ôm trong ngực không phải là một hay sao? Trước hai ‘xuất chúng’ cần phải thêm hai chữ ‘rất là’ vào nữa, nếu không phải do đôi chân này, người đến cửa cầu hôn nhất định là đã sớm đạp phá ngưỡng cửa phủ Tả tướng.
Vả lại tính tình cũng tốt, khôn khéo ôn thuận, mềm mại có thể bắt nạt… Bộ dáng mỗi lần chịu nàng trêu đùa cũng là phá lệ động lòng người.
Lúc này Vi Sinh Lan hiển nhiên là lựa chọn quên lãng bộ dáng hung ác của Kỳ Yến khi đối đãi người ngoài, suy nghĩ một chút cái tên lúc săn bắn mùa thu bị đánh gãy tứ chi gân mạch, hiển nhiên đối với người bên cạnh, Kỳ Yến là không có dính dáng nửa phần quan hệ với những chữ trên.
“Thê chủ thích?” Câu hỏi bất thình lình của người trong ngực liền kéo Vi Sinh Lan từ trong suy nghĩ ra, con ngươi đen thui nhìn thẳng vào nàng, ánh sáng trong mắt hơi có vẻ thâm sâu.
Đúng là thanh nhã như liên...” Vi Sinh Lan đáp bằng một câu khẳng định, chỉ chẳng qua lập tức liền tiếp một câu: “Nhưng vẫn là không bằng Yến nhi.”
Lời nói bực này do người trong lòng nói dù nghe nhiều hơn nữa Kỳ Yến cũng không cảm giác phiền chán, dung nhan tái nhợt hiện lên ửng đỏ đã khó che giấu, sanh sanh bộc lộ trong tầm mắt Vi Sinh Lan.
“Tốt lắm, không nhìn nữa?” Hiểu rõ da mặt của phu lang nhà mình đã là không chịu nổi, Vi Sinh Lan hơi rũ mi mắt, định bỏ qua cho y.
Kỳ Yến nhưng chậm rãi đem thân thể dựa sát vào trong ngực Vi Sinh Lan tầm mắt dời tới trên bức họa, ngữ điệu nhẹ chậm nói: “Là cuộn cuối cùng, thể chủ sao không nhìn nốt.”
Liền chỉ bàn về dung mạo mà nói, một bức so với một bức càng hơn, sau cùng chắc chắn là quyển áp trục. Ngày thường Kỳ Yến không đối với tướng mạo bản thân từng có chú ý quá lớn, nhưng lúc này lại không nhịn được so sánh một phen bản thân với những nam tử trên các bức họa kia.
Vi Sinh Lan hơi mang không biết làm sao rũ mắt, vẫn là thuận ý nghĩ người trong ngực, tùy y mở ra bức họa cuối cùng.
Đập vào trong mắt, dung nhan nam tử trên bức họa cùng người nàng ôm trong ngực là có hai, ba phần tương tự, nhất là ở vùng lông mày...
“Rách rồi.” Lúc này tay Kỳ Yến đặt trên bức họa bỗng nhiên nắm chặt, liền khiến nó rách ra một đoạn.
Vi Sinh Lan sớm cũng nhận ra nam tử trên bức họa là ai, bất giác trong lòng sinh ra mấy phần cổ quái. Nàng bỗng nhiên muốn biết Tả tướng cuối cùng là nghĩ như thế nào, mục đích thả người vào cạnh nàng cũng dễ hiểu, tuyển người thân thuộc cũng có thể hiểu được. Nhưng lại muốn tuyển vị huynh trường dung nhan có mấy phần tương tự phu lang nhà nàng…
Chẳng lẽ là thật cảm thấy nàng sẽ Yêu ai yêu tất cả của người đó sao.
“Xé cũng tốt.” Tuy biết hiểu phu lang nhà mình chẳng qua là dưới tình thế cấp bách lỡ tay, Vi Sinh Lan ho nhẹ một tiếng liền chuẩn bị biết thời biết thế. Nàng nếu lại liếc mắt nhìn thêm nữa, còn không biết bình giấm ôm trong ngực sẽ nghiêng đổ vãi thành cái dạng gì.
“Thê chủ cảm thấy huynh trưởng của ta như thế nào?” Kỳ Yến sau khi nói xong dừng một chút, tiếp đó lại nhẹ bổ sung một câu: “So với ta... Như thế nào?” Huynh trưởng này của y đích xác là có một cái xác tốt, y cũng muốn biết cái nhìn của người trong lòng là như thế nào.
“Thấy hắn, ta cũng chỉ có thể nghĩ đến Yến nhi.” Không trả lời thẳng, Vi Sinh Lan nâng cằm thần sắc trong con ngươi lại là phá lệ nghiêm túc. Chẳng qua này đích xác cũng là lời thật, thấy dung nhan có mấy phần tương tự dung nhan phu lang nhà mình, nàng chỉ biết mất thần suy nghĩ phu lang nhà mình như thế nào.
Rồi sau đó trầm ngâm chốc lát, Vi Sinh Lan hơi gợi lên cằm người trong ngực, hạ mi mắt mỉm cười.
“Quân hậu dung tư trác tuyệt, trẫm yêu thích trong lòng.”
Tóm lại những lời nàng nói đằng trước đều là sự thật, câu thổ lộ này cũng không khó để nói ra.
Sau nửa tháng, đến thời gian ước định bước kế tiếp chữa trị, Kiều Hành bị nửa mời nửa cưỡng bức vào ở trong cung cuối cùng cũng xuất hiện. Chẳng qua thực tế Kiều Hành cũng không có bao nhiêu bất mãn, dẫu sao từ lúc bị ‘mời’ Vào trong cung, nàng liền vẫn là được hầu hạ chu đáo.
“Vật Kiều đại phu muốn liền ở trong hộp này.” Ở Vi Sinh Lan tỏ ý xuống, Vân Sanh đem một hộp gỗ trình qua. Muốn cho người khác làm chuyện giúp mình, luôn là không thiếu được phải đem ngon ngọt cho ra trước.
Kiều Hành nhận lấy hộp gỗ tử đàn kia sau cũng không thèm nhìn tới liền đem nhét vào trong ống tay áo, không chút nào gọi là có ý định muốn mở ra kiểm nghiệm một phen. Nàng nhìn một cái về phía người trên xe lăn đang ngồi một cách nhu thuận yên tĩnh bên cạnh Vi Sinh Lan, tiếp đó đem một chai thuốc hoa văn tinh tế và một chồng giấy lớn đặt trên bàn dài.
“Thuốc này mỗi ngày bôi một lần, phương pháp phối trí Kiều mỗ cũng đã viết xuống. Vả lại cần một cây quải trượng, tuy nói hiện chính quân ngay cả đứng cũng có chút miễn cưỡng, sẽ có cảm giác đau đớn... Nhưng vẫn là muốn mỗi ngày luyện tập một chút.” Đối với bệnh nhân của mình, Kiều Hành vẫn là đủ xứng chức.
Quải trượng vật này tất nhiên Vi Sinh Lan đã sớm vì Kỳ Yến chuẩn bị xong, chẳng qua là đoạn thời gian này còn không có cơ hội dùng đến.
Quải trượng là mang tới, nhưng những ngày tiếp theo Kỳ Yến phát hiện nó vẫn là không có bao nhiêu cơ hội dùng đến. Bởi vì từ sau ngày đó, mỗi ngày sau khi hạ triều Vi Sinh Lan sẽ gặp Chiêu Quân điện, tự mình đỡ y tập đi. Mà mỗi ngày một lần sau khi luyện tập xong, đối phương sẽ để cho y nghỉ ngơi, lại nói rõ không cho phép y luyện tập tiếp.
Ngày đó Vi Sinh Lan mới vừa bước vào bên trong Chiêu Quân điện, chỉ thấy phu lang nhà mình đang chống gậy run rẩy tập đi. Trạng thái kia rõ ràng đã là không đi nổi nữa, nếu không phải nàng lanh tay lẹ mắt đi qua đỡ lấy vòng eo đơn bạc kia, hiện phu lang nhà mình sợ là đã ngã xuống đất.
“Đạo lý dục tốc thì bất đạt Yến nhi nên là biết được, quá mức dày vò thân thể mình chỉ biết cái mất nhiều hơn cái được mà thôi.” Vén tóc ướt mồ hôi dính trên trán của người trong ngực, Vi Sinh Lan dùng khăn lau đi mồ hôi lấm tấm trên trán. Không phải là không biết tâm tình vội vàng của phu lang nhà mình, nhưng đây rõ ràng đã là đau đớn đến liền đứng cũng không vững, sao còn có thể tiếp tục nữa.
Người trong lòng nói rõ chuyện yêu cầu, Kỳ Yến liền không cách nào có thể làm ngược lại, sau ngày đó y cũng coi là mỗi ngày đều ở dưới sự giám sát của ở đó mới dám luyện tập.
“Thê chủ, ta... Ta tự mình có thể...” Eo bị ôm, cổ tay cũng bị kéo, cái tư thế này đúng là so với chính y cuồng chống quải trượng muốn thoải mái nhiều. Nhưng mà y mỗi một bước rơi xuống đất đều là không yên, đi ra thậm chí là có chút xiêu vẹo…
“Yến nhi cần gì phải ở loại chuyện như vậy ngượng ngùng.” Nhìn trên mặt người nọ được nàng ôm hiện lên đỏ ửng, Vi Sinh Lan nhìn thấu ý biểu hiện trong đó. Dẫu sao không giống hơi đỏ ửng sau khi vận động, mà là càng thêm rõ ràng, lại liền rái tai cũng hơi lộ ra đỏ ửng.
Suy nghĩ một chút dời đi hướng suy nghĩ của phu lang nhà mình, Vi Sinh Lan liền mỉm cười nói với y: “Vả lại bộ dáng như vậy của Yến nhi ở ta xem ra cũng rất là đáng yêu.”
Thoáng chốc dung nhan hơi có vẻ tái nhợt kia liền đỏ thấu, lại không đề cập ra dị nghị nữa chỉ ngoãn thuận tiếp tục tự thân nghiêng ngả đi.
Càng đi, mồ hôi lấm tấm trên trán Kỳ Yến liền càng tăng nhiều, dung nhan đỏ ửng cũng dần dần khôi phục lại tái nhợt. Hai chân bắt đầu thoát ly ý chí của y xuất hiện một chút run rẩy, đau đớn một mực kềm chế cũng không nén được muốn lan tràn ra.
Kỳ Yến cắn chặt môi dưới còn muốn tiếp tục, nhưng một khắc sau hai chân của y liền không tiếp xúc mặt đất nữa.
Ở lúc nhận ra được thân thể đang ôm xuất hiện hơi run rẩy nho nhỏ, Vi Sinh Lan liền ôm ngang người nọ lên.
“Đã là có hơn một giờ, hôm nay đến đây chấm dứt.” Cũng không đem người trong ngực đặt trên xe lăn, Vi Sinh Lan sau khi ngồi xuống ghế gỗ chạm hoa vẫn ôm Kỳ Yến vào trong ngực, cho đến đôi con ngươi đen thui không còn biểu hiện đau đớn nữa mới đặt tay lên đùi xoa bóp.
Hô hấp người trong ngực vẫn là dồn dập, Vi Sinh Lan liền không chán phiền phức một lần lại một lần vỗ nhẹ vuốt sống lưng của y: “Đại điển phong hậu, Yến nhi chỉ cần cùng ta đi hết đoạn đường vào tế tự điện là được, ước chừng chỉ cần hơn hai mươi bước.”
Kỳ Yến ngước đầu, nhất thời hãm sâu vào con ngươi hồ mặc tràn đầy nhu sắc.
“Theo độ tiến triển của Yến nhi, hẳn là rất nhanh liền có thể làm được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK