• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 47: Sạch sẽ

An Hảo về đến phòng, thấy túi quà để trên mặt bàn. An Hảo kéo ghé xuống, lấy hộp quà bên trong, mở ra xem.

Nhìn thấy món quà, An Hảo khẽ giật mình, chậm rãi đưa tay cầm lên, làm một chiếc vòng tay đá quý màu hồng nhạt, còn được khảm những mảnh kim cương nhỏ, dưới ánh đèn chiếu trông như phát sáng. Cô nhìn thấy rất yêu thích, nhưng nhìn lại hộp quà, đây rõ ràng là nhãn hiệu của cửa hàng kia mà.

An Hảo đem vòng tay bỏ lại vào hộp quà, đóng túi lại. Đứng dậy đi tắm nước nóng, sau đó nằm trên giường. Ngày mai…

Tống Từ Nhất nửa đêm tỉnh lại, anh mơ thấy một giác mộng rất kinh khủng, mơ thấy mình liều mạng đuồi theo một chùm sáng, sau đó chùm sáng biến mắt, cả người anh liền lâm vào bóng tối vô tận.

Tống Từ Nhất liền tỉnh dây, thẳng đến khi Sở Hiên bước vào: “Đại ca, cậu dậy lúc nào thế?”

Tống Từ Nhất từ tốn nói: “Mới vừa thôi.” Sở Hiên nghe vậy mở miệng nói: “À đúng rồi, Nhã Nặc kia không biết vì sao biết được tin cậu bị thương, sau đó trở về, nói nhất định phải tới thăm cậu, nói không chừng đã biết cậu nằm ở đây rồi.”

Tống Từ Nhất vừa nghe thấy vậy, nhíu mày lạnh lùng nói: “Cô ta còn có mặt mũi đến đây thăm tớ à?”

Sở Hiên thở dài nói: “Dù sao cô ta cũng lớn lên từ nhỏ với cậu, CÔ tải.

Sở Hiên còn chưa nói xong, Tống Từ Nhất đã cắt ngang: “Cô ta không xứng.” Tống Từ Nhất siết chặt hai tay, khàn giọng nói: “Từ ngày cô ta làm tổn thương An Hảo trở đi, cô ta đã không xứng xuất hiện trước mặt tớ rồi.”

Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất kích động như vậy, ánh mắt hơi tối lại. Lúc trước An Hảo bị tên lưu manh kia mang đi, suýt chút nữa xảy ra chuyện, đều là do Hà Nhã Nặc kia một tay bày ra.

Tống Từ Nhất sau khi biết chuyện, không biết đã nói gì, mà khiến cho Hà Nhã Nặc phải khóc lóc mà xuất ngoại.

Bọn họ cũng không phải đồ đần, Hà Nhã Nặc một mực luôn vây quanh Tống Từ Nhất, là có thể nhìn ra được cô ta thích Tống Từ Nhất. Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô ta lại đụng phải An Hảo, còn gây ra chuyện như vậy. Theo tính tình của Tống Từ Nhất, chỉ khiến cho Hà Nhã Nặc phải xuất ngoại đã là hạ thủ lưu tình lắm rồi. Hà Nhã Nặc vốn không có cơ hội, lần này lại còn dùng sai phương pháp.

Tống Từ Nhất sắc mặt âm trầm nhìn ra bên ngoài cửa sổ, môi mỏng mím chặt. Sở Hiên mở miệng nói: “Đại ca, tớ mang cơm từ nhà đi, đều là đồ dơ dì trong nhà nấu đấy.” nói xong bỏ túi trong tay xuống, chuẩn bị bày ra. Tống Từ Nhất mở miệng nói: “Cảm ơn, nhưng tớ ăn không vào.”

Sở Hiên dừng tay, nhìn Tống Từ Nhất luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ “Cậu đang đợi chờ cái gì vậy?”

Thân hình Tống Từ Nhất lập tức cứng đờ, không nói gì. Sở Hiên bát lực ngồi xuống, haiz, nếu như không được gặp chắc cậu ấy sẽ tuyệt vọng thôi.

An Hảo mặc áo khoác. Lâm Uyễn nhìn thấy hỏi: “Con lại tới bệnh viện à?” An Hảo đang kéo khóa, dừng một chút nói: “Vâng, con sẽ về sớm một chút.” Lâm Uyễn không nói gì, chỉ bảo An Hảo nhớ để ý đến sức khỏe của mình, chú ý an toàn.

An Hảo vừa đến bệnh viện, trùng hợp lại đụng ngay Lục Minh Hạo ở ngoài hành lang. Lục Minh Hạo cản lại, nhìn An Hảo: “Cô còn tới đây làm gì?”

Trong lúc nhất thời, An Hảo nghẹn lời, vừa định nói thì Lục Minh Hạo đã nói trước: “Tôi tưởng rằng trước đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi, cô nghe không hiểu à. Tôi nói lại lần nữa, cô đừng đến tìm đại ca nữa, cô không thể biến mắt à? Sạch sẽ, không để lại thứ gì. Đại ca từ nhỏ đã không giống người bình thường, cậu ấy đã phải chịu rất nhiều tổn thương rồi…” Lục Minh Hạo còn chưa nói xong.

Mắt An Hảo đã đỏ lên: “Đúng. Cậu nói đúng, nhưng tôi nói cho cậu biết, không ai là dễ dàng cả, tôi cũng đã phải trải qua rất nhiều việc. Thời gian dài như vậy, Tống Từ Nhất đã chịu không ít tốn thương, nhưng tất cả đều đổ hết lên đầu tôi à?” An Hảo dừng lại một chút, nói thêm: °A; không phải là cậu đang mượn cớ bức tôi rời khỏi Tống Từ Nhất đấy chứ?”

Lục Minh Hạo thản nhiên nói: “Nếu cô đã nhìn ra thì tôi cũng thừa nhận, không sai, tôi chính là có ý này đấy.”

An Hảo hơi run, chậm rãi nói: “Được, tôi sẽ rời đi, giống như cậu nói…sạch sẽ.” Nói xong An Hảo quay người rời đi.

Lục Minh Hạo nhìn theo bóng dáng An Hảo rời đi, lông mày không khỏi nhíu lại, đây coi như là kết thúc đi. Hai người họ phải tách ra thì mới tốt, đừng có trách tôi, An Hảo, bởi vì hai người căn bản không thể đi đến cuối cùng.

An Hảo vừa ra khỏi bệnh viện, liền đụng phải Hà Nhã Nặc vừa xuống xe. An Hảo sửng sốt, ánh mắt Hà Nhã Nặc cũng vừa chạm tới.

Hà Nhã Nặc đi tới nói: “Cô đi đâu vậy? Cô cũng tới thăm anh Từ Nhất sao?”

An Hảo lạnh lùng nói: “Không liên quan tới cô.”

Hà Nhã Nặc phảng phất như bị kích thích, khuôn mặt tinh xảo trở nên vặn vẹo: “Cô còn có mặt mũi đến thăm anh Từ Nhất?

Đều là tại cô, cô đúng là thứ yêu tinh hại người,lúc trước máy tên phế vật kia sao lại không hủy hoại cô đi chứ, vì sao cô không phải là người bị đâm chứ? Mạng của cô cũng lớn lắm.”

An Hảo nghe vậy trợn to hai mắt, quay đầu: “Mấy kẻ lưu manh kia là do cô tìm tới?”

Hà Nhã Nặc cắn răng: “Thì sao? Chính là tôi tìm tới, chỉ tiếc là không thể hủy hoại cô.”

An Hảo vừa nghe tháy, liền tát một cái mạnh vào mặt Hà Nhã Nặc. Hà Nhã Nặc bị đánh không kịp phản ứng, cô ta không nghĩ tới An Hảo lại dám động thut. Mắt Hà Nhã Nặc đỏ lên, giơ tay muốn đánh lại. Tiếc là đã bị An Hảo túm lấy cổ tay.

Hà Nhã Nặc hét lên: “Cô điên rồi à? Cô lại dám đánh tôi?”

An Hảo cười lạnh: “Tôi mới đánh cô có một cái là còn nhẹ đấy.”

Hà Nhã Nặc trừng mắt nhìn An Hảo: “Cô biết tôi là ai không?

Hử? Tôi cho cô biết anh Từ Nhất sẽ không bỏ qua cho cô đâu.”

An Hảo dùng sức bóp chặt tay Hà Nhã Nặc, khiến cho cô ta đau phải kêu lên thành tiếng. An Hảo lạnh lùng nói: “À, tôi cũng nói cho cô biết, Từ Nhất cả đời này cũng sẽ không thích cô đâu.” Nói xong dùng sức hắt tay Hà Nhã Nặc ra, sau đó quay người rời đi.

Hà Nhã Nặc bị quăng lảo đảo thân hình, suýt chút thì té ngã.

Sau khi đứng vững, hung tợn nhìn theo bóng lưng An Hảo, tay xoa lên bên mặt bị đánh sưng đỏ nói: “An Hảo cô giỏi lắm, lại dám đánh tôi, cô cứ chờ đó mà xem.”

Hà Nhã Nặc mở túi xách ra, lấy gương soi sửa lại tóc tai. Nhìn đến bên mặt bị đánh sưng đỏ, vừa định che đi, do dự một chút, lại cất gương vào trong túi.

Hà Nhã Nặc đến bên ngoài phòng của Tống Từ Nhất gõ cửa một tiếng, sau đó đi vào. Chỉ thấy Tống Từ Nhất nằm trên giường bệnh nháy mắt đã quay đầu ra. Ánh mắt từ vui vẻ khi nhìn thấy Hà Nhã Nặc ngay lập tức biến thành chán ghét, sau đó nghiêng đầu đi.

Sở Hiên mở miệng hỏi trước: “Hà Nhã Nặc, sao cô lại trở lại, không phải đã nói với cô là không được đến hay sao?”

Hà Nhã Nặc nũng nịu nói: “Em thực sự rất lo lắng cho anh Từ Nhất, không có cách nào khác đành phải đến thăm anh ấy một chút.” Nói xong nhìn về phía Tống Từ Nhất: “Anh Từ Nhất, em biết sai rồi, chuyện lúc trước là em không đúng, anh có thể đừng giận em được hay không?”

Tống Từ Nhất quay đầu lại nhìn chằm chằm Hà Nhã Nặc, lạnh lùng nói: “Cô làm sai? Vậy tại sao không đi cầu xin sự tha thứ của An Hảo đi? Tôi đã rất nhân từ rồi, cô tranh thủ mà cút đi cho khuất mắt tôi.”

Hà Nhã Nặc bị mắng như vậy, nước mắt tí tách rơi xuống, tay khẽ đưa lên vuốt bên mặt. Sở Hiên vốn định bảo cô ta mau rời đi, lại nhìn thấy mặt cô ta bèn hỏi: “Mặt cô bị làm sao vậy?”

Hà Nhã Nặc ủy khuất vừa khóc vừa nói: “Lúc em đến thăm anh Từ Nhất, không may đụng phải An Hảo, em cũng cảm tháy là em không đúng cho nên đã xin lỗi cô ấy rồi, không nghĩ tới cô ấy lại ra tay đánh em.”

Tống Từ Nhất vừa nghe đến An Hảo, có chút vội vàng hỏi: “An Hảo? Cô nói cô vừa mới gặp được An Hảo sao?” Hỏi xong liền muốn đứng dậy.

Hà Nhã Nặc vội vàng nói: “Đúng vậy, em còn hỏi cô ấy là có phải đến thăm anh không, nhưng cô ấy bảo là chỉ tới để lấy thuốc mà thôi.”

Lục Minh Hạo đứng một bên nhíu mày, nhưng không nói gì.

Tống Từ Nhất vừa nghe vậy, động tác đang chuẩn bị đứng dậy liền cứng đờ, trong nháy mắt mặt tối sầm lại.

Hà Nhã Nặc còn cảm thấy chưa đủ, còn tiếp tục bịa đặt thêm: “Em nói với cô ấ, sao cô không có chút lòng biết ơn nào với anh Từ Nhất vậy, anh Từ Nhất chính là bởi vì cô nên mới bị thương, cô ấy còn nói chuyện không liên quan đến em. Anh Từ Nhất anh…”

“Cút!” Đôi mắt Tống Từ Nhất đỏ ngầu quát ầm lên.

Sở Hiên vội vàng kéo Hà Nhã Nặc ra ngoài, ra hiệu với cô ta để cô ta không nói nữa. Dù Hà Nhã Nặc không cam lòng, vì sao cô ta bị đánh thành như vậy, mà anh Từ Nhất lại không quan tâm một chút nào tới cô ta/ Lục Minh Hạo cùng Sở Hiên lôi kéo Hà Nhã Nặc ra ngoài, đóng cửa lại. Sở Hiên đứng bên ngoài nhìn bộ dạng mắt khống chế của Tống Từ Nhất, chỉ thở dài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK