Chương 57: Bạn cùng phòng
Vẻ mặt Mễ Á đầy nghi ngò, hỏi: “Sao vậy, là tớ quá đường đột sao?” Hà Dịch Dương cười một tiếng, nói: “Cái đó ngược lại không có, có thể, cậu muốn ở ghép không?” An Hảo quay đầu cười hỏi Mễ Á.
Mễ Á nhìn An Hảo, không xác định hỏi: “Ở cùng cậu?” An Hảo nhướng mày, “Ừ, ở cùng tớ.” Mễ Á nghe An Hảo trả lời như vậy bèn hỏi: “Cho nên là cậu đang muốn tìm người ở ghép?”
An Hảo gật đầu một cái: “Ừ, đúng vậy.” An Hảo hơi dừng lại, tiến đến gần Mễ Á, một tay chống lên bàn, một tay nâng mặt.
Chớp mắt chậm rãi nói: “Cho nên cậu có muốn ở chung phòng với tớ không? Có thể thương lượng lại tiền phòng.”
Mễ Á nhìn khuôn mặt gần trong gang tắc của An Hảo, mùi hương dễ ngửi trên người An Hảo, còn có đôi mắt câu hồn người của cô khiến Mễ Á đỏ mặt, cô cảm thấy An Hảo rất đẹp, ghé vào gần mình như vậy khiến cô cảm thấy thật là muốn nghẹn thở, cô là một cô gái mà còn bị mê mẫn thế này. Mễ Á hắng giọng một cái, nói: “Vậy, vậy tớ sẽ xem xét một chút.”
Hà Dịch Dương nhìn dáng vẻ vừa rồi của An Hảo, lỗ tai anh cũng đỏ bừng lên. Hà Dịch Dương nghiêng đầu, ép mình không được tiếp tục suy nghĩ lung tung nữa, thật là quá nguy hiểm.
Mấy người đi tới nhà trọ, Hà Dịch Dương kéo hành lý của Mễ Á vào, Mễ Á nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn.” Sau đó nhìn nhà một vòng rồi quay sang hỏi An Hảo: “Tớ có thể vào xem phòng được không?” An Hảo cười nói: “Dĩ nhiên là được, đi bên này.”
An Hảo dẫn Mễ Á đi vào một phòng ngủ khác, rộng bằng phòng của An Hảo.
An Hảo đứng dựa vào khung cửa nhìn Mễ Á, Mễ Á tiền vào phòng liền ngồi xuống giường nhìn xung quanh. Sau khi xem xong, Mễ Á cười nói: “Vậy sau này chúng ta sẽ là bạn cùng phòng, xin chỉ giáo nhiều hơn.” An Hảo ngắn người, cái này cũng không cần hỏi giá tiền sao? Đang suy nghĩ thì thấy Mễ Á mở hành lý ra, lấy một cái túi xách tay ra hỏi: “Tính tiền thế nào, một năm sao?”
Trong lúc nhất thời, Hà Dịch Dương cũng không biết nên nói gì, An Hảo nói: “Đưa cả một năm là tốt nhất.” Sau đó An Hảo nói giá tiền, ai biết Mễ Á nghe xong liền thoải mái mở cái túi xách tay kia ra, bên trong đó tất cả đều là tiền. An Hảo và Hà Dịch Dương thấy vậy thì đều ngây người.
Sau khi trải qua chút nhạc đệm nho nhỏ. An Hảo nói: “Tối nay ở nhà chào mừng Mễ Á, chúc mừng chúng ta trở thành bạn cùng phòng.”
Mễ Á vui vẻ nói: “Được nhai”
An Hảo cười nói với Hà Dịch Dương: “Buổi tối em phải đi làm thêm, sau đó…” An Hảo còn chưa nói xong, Hà Dịch Dương đã ngắt lời: “Anh biết em tan làm lúc mấy giờ, cũng biết em làm ở đâu. Anh sẽ đi đón em, sau đó chúng ta thuận tiện đi mua ít đồ rồi mới về, em cảm thấy thế nào?”
An Hảo há miệng một cái, sau đó nhún vai nói: “Cứ như vậy đi.”
Mễ Á nhìn An Hảo và Hà Dịch Dương với ánh mắt giảo hoạt, nói: “Hai người nói đi, hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
Hà Dịch Dương nghiêm túc nói: “Định sang năm sẽ kết hôn, cô muốn tham gia không?”
Vẻ mặt Mễ Á đầy hâm mộ, nói: “Oa, thật sao, tôi nhất định sẽ đi!”
An Hảo ở bên cạnh mặt đầy vạch đen, lạnh lùng nhìn Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của An Hảo, anh ho khan hai tiếng rồi nói: “Được rồi, thật ra tôi và An Hảo chỉ là bạn.”
Mễ Á còn chưa lấy lại tinh thần, cô ngơ ngác không hiểu rõ ra sao. Hà Dịch Dương tiếp tục nói: “Ý tôi là, vừa rồi là tôi nói đùa, tôi và An Hảo chỉ là bạn thôi.”
Mễ Á nghe vậy thì tiếc nuối nói: “Hi”
, được rồi. Thật là đáng tiếc.”
An Hảo nghe cô nói thế bèn nói: “Tớ có người thích rồi.”
Lời này vừa rơi xuống, Mễ Á liền cảm thấy bầu không khí thay đổi. Sắc mặt Hà Dịch Dương hơi cứng lại. An Hảo mở miệng đánh vỡ bầu khí có phần lúng túng này: “Tớ đi trước, buổi tối gặp lại.”
Sau khi An Hảo đi khỏi, Mễ Á cảm thấy Hà Dịch Dương còn hơi hoảng hốt, cô bèn hỏi: “Anh thích An Hảo đúng không?”
Hà Dịch Dương thầm giật mình, vội vàng phủ nhận: “Làm sao có thể, chúng tôi chỉ là bạn thôi, đừng đoán mò. Cô thu xếp hành lý trước đi, tôi cũng phải đi rồi, buổi tối gặp lại.” Nói xong, Hà Dịch Dương vội rời đi, nhìn dáng vẻ càng giống bỏ chạy.
Mễ Á nhìn rất rõ ràng, đúng là Hà Dịch Dương thích An Hảo, Hà Dịch Dương biểu hiện rõ ràng như vậy. Thế nhưng dường như An Hảo vẫn chưa nhận ra, chỉ là người con gái giống An Hảo như vậy thì sẽ thích chàng trai thế nào đây? Mễ Á vừa khẽ hát, vừa sắp xếp lại quần áo.
Mỗi ngày Mạnh Kiệt đều sẽ dành thời gian đến nói chuyện với Tống Từ Nhất, ban đầu Tống Từ Nhát chỉ nói một chữ, đến bây giờ đã được một câu. Nhưng cơ thể anh vẫn yếu như cũ.
Mạnh Kiệt để quên sổ tay ở phòng bệnh của Tống Từ Nhát, bèn nhờ Mạnh Nguyệt đi lấy giúp mình. Mạnh Nguyệt đến phòng bệnh, cô cho rằng Tống Từ Nhất vẫn đang ngủ nên trực tiếp đây cửa đi vào.
Tống Từ Nhất đứng trước cửa số, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại nhìn, bắt gặp người mở cửa bước vào là Mạnh Nguyệt, vẻ mặt Tống Từ Nhất không có bắt cứ cảm xúc gì, lạnh lùng hỏi: “Cô là ai?”
Mạnh Nguyệt vẫn còn đặt tay trên chốt cửa, không có bắt kỳ phản ứng nào. Từ trước đến giờ, Mạnh Nguyệt chưa từng thấy ai ưa nhìn như vậy, coi như là đang mặc đồ bệnh nhân cũng có cảm giác khó nói thành lời. Mạnh Nguyệt nhìn đến ngây dại.
Tống Từ Nhất cau mày, không nhịn được nói: “Nói chuyện.”
Mạnh Nguyệt hồi thần, lúng túng xoa tóc, ôn nhu cười nói: “Tôi là con gái viện trưởng Mạnh, tôi tên là Mạnh Nguyệt.”
Ngữ khí của Tống Từ Nhất vẫn nhàn nhạt không có chút nhiệt độ như trước: “Cho nên?”
Mạnh Nguyệt cười một cái, nói: “Không có chuyện gì, bố tôi để quên đồ ở đây, ông có việc nên kêu tôi tới lấy. A, thấy rồi, ở trên bệ cửa sổ phía sau cậu.” Nói xong, Mạnh Nguyệt liền đi đến phía Tống Từ Nhất.
Tống Từ Nhát đi thẳng về phía giường bệnh, không nhìn Mạnh Nguyệt dù chỉ một cái. Mạnh Nguyệt đi lướt qua vai Tống Tống Từ, cô đi đến cửa sổ, lấy được quyển sách cần tìm, sau đó quay ra nhẹ nhàng nói với Tống Từ Nhất: “Tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nói xong liền đi ra ngoài, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại. Một khắc cánh cửa đóng lại kia, Mạnh Nguyệt lập tức thở phào nhẹ nhõm, dựa vào tường, lòng căng thẳng cái gì đây? Sao cô lại thế này, chẳng qua chỉ là một thanh niên kém cô ba tuổi mà thôi. Làm sao cô có thể động tâm được, chẳng qua bởi vì người này quá đẹp trai mà thôi.
Mạnh Nguyệt nghĩ vậy trong lòng, nhưng mà cả đêm, trong đầu cô đều là khuôn mặt khiến cô thần hồn điên đảo của Tống Từ Nhất, còn có thanh âm lạnh lùng như cực kỳ từ tính kia.
Mạnh Nguyệt nắm chặt chăn, nghĩ tới lời ba nói. Cậu ta không phải người mà con có thể khống chế được. Đột nhiên tâm tình Mạnh Nguyệt trở nên rất bực bội, Mạnh Nguyệt vén chăn lên, bước xuống đi tới trước gương. Nhìn khuôn mặt của mình, từ nhỏ cô đã lớn lên trong lời khen của mọi người, đàn ông theo đuổi cô cũng không biết đã xếp hàng dài đến đâu rồi. Mạnh Nguyệt lẫm bằm nói: “Tống Từ Nhất…”
Hà Dịch Dương thấy An Hảo đi ra khỏi quán, vừa định tiến lên thì thấy An Hảo bị một người đàn ông giữ lại nói chuyện. Hà Dịch Dương lập tức sửa cỗ áo, sau đó tiến lên cười chào An Hảo: “An Hảo!”
An Hảo quay đầu, lúc này Hà Dịch Dương mới nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt, dáng vẻ chính là loại hình đàn ông nước ngoài đẹp trai được phái nữ yêu thích. Hà Dịch Dương không cần nghĩ cũng biết anh ta muốn gì, ánh mắt Hà Dịch Dương nhìn anh ta lập tức trở nên không vui.
An Hảo dùng tiếng anh nói: “Xin lỗi, bạn tôi tới rồi, tôi đi trước.”
An Hảo xoay người rời đi, Hà Dịch Dương lại trừng mắt nhìn người kia một cái rồi mới đi cùng An Hảo.
Trong lúc mua đồ rốt cuộc Hà Dịch Dương cũng không nhịn được, hỏi: “Người kia là ai?”
An Hảo không biết anh hỏi ai, cô nhìn kệ hàng, đầu óc đều là nên mua cái gì, hỏi: “Ai cơ?” Hà Dịch Dương cố gắng để cho mình tự nhiên, nói: “Chính là người trước cửa hồi nãy.”
An Hảo không để ý nói: “Anh ta là con trai của ông chủ, tình cờ tới trong tiệm một lần, sau đó vẫn luôn quần lấy em.”
Hà Dịch Dương lập tức nói: “Cái gì? Quần em? Vậy thì không được, sau này mỗi buổi tối anh đều sẽ đi đón em, nếu không thì em trực tiếp thôi việc đi.” An Hảo không để ý tới.
Hà Dịch Dương tiếp tục nói: “Anh đã đồng ý với dì là phải chăm sóc em thật tốt, cũng bao gồm bảo vệ em.” Hà Dịch Dương giải thích. An Hảo lãnh đạm nói: “Mặc dù anh ta rất ồn ào, đeo bám người nhưng không phải người xấu. Em từ chối là được, em cũng không muốn mắt công việc làm thêm này, đãi ngộ tốt, còn cách trường học và nhà trọ rất gần.”
Hà Dịch Dương còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng suy nghĩ một lát cuối cùng không nói gì cả. Chỉ đề nghị mỗi đêm sẽ đến đón An Hảo về nhà.