Chương 5: Đại hội thể thao
Anh Hảo lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cánh tay mảnh khảnh lười biếng xoay bút.
“Cái đó, chúng ta chỉ còn hai ngày nữa là đến đại hội thể thao rồi, là đại hội thể thao đầu tiên sau khi tựu trường, các em nên tích cực tham gia, cô đưa đơn đăng ký cho lớp trưởng, các em cũng đi xem một chút đi, đăng ký xong thì học tiết tự học.” Chủ nhiệm lớp nói xong liền đỡ mắt kính đi ra ngoài.
Trong nháy mắt, phía dưới lập tức nổ tung, hưng phấn thảo luận đại hội thể thao, thời kỳ trưởng thành, các thiếu nam thiếu nữ chỉ mong đợi đơn giản thấy được trai đẹp và dáng người mềm mại ở sân vận động. Cuộc sống trung học khô khan nhàm chán, xét theo khía cạnh nào đó thì đại hội thể thao cũng được coi là hai ngày để nghỉ xả hơi, nhất định chính là phúc lợi. Các nữ sinh cũng có thể ăn mặc theo ý muốn ở đại hội thể thao, có thể mặt quần đùi nhỏ xinh, trang điểm xinh đẹp.
“Ai, An Hảo, cậu có muốn đăng ký hạng mục nào không, tớ đăng ký nhảy cao, hì hì.” Mạc Lê cười nói.
An Hảo cúi đầu thoáng suy nghĩ vài giây, lúc này lớp trưởng ở phía trên nói: “Có còn ai muốn đăng ký không?”
An Hảo ngẩng đầu hỏi: “Còn cái gì?” Lớp trưởng hơi sửng sốt, mọi người cũng nhìn về phía An Hảo, lớp trưởng không nghĩ rằng cô sẽ đăng ký tham gia: “Còn thiếu mục chạy 800 mét nữ.”
“Vậy cái này đi.” An Hảo trả lời.
“An Hảo chạy 800 mét? 800 mét nói dài không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn, với cơ thể như thế thì cậu ấy có chạy được không.”
“Đúng vậy, cậu nhìn cậu ấy xem, trắng như thế, căn bản không phải dáng vẻ của người có thể chạy bộ.” Bạn học bên dưới ríu rít nghị luận.
“An Hảo, cậu đừng nghe bọn họ nói bậy, mình từng thấy cậu chơi bóng rổ rồi, đẹp trai muốn chết, cậu khẳng định rất giỏi thể thao ~”Mạc Lê cười hì hì nói với An Hảo.
An Hảo cười cười: “Ừ.”
“Anh Nhất, đăng ký cái gì, chúng ta đây đi bao trọn huy chương vàng đi.” Sở Hiên ngồi nghiêng người, cười bỉổi nói.
Tống Từ Nhất: “Tùy tiện, tớ cái nào cũng được.”
Lục Minh Hạo: “Không hổ là anh Nhất của chúng ta, hắc ~”
Đại hội thể thao tới đúng kỳ hạn.
Sân vận động trang trí đầy màu sắc, radio của trường cũng phát đủ các loại nhạc, mọi người cởi bỏ đồng phục học sinh ra, các nữ sinh trang điểm xinh đẹp, tóc thả bay, mọi người hi ha đùa giỡn. Kết thành đôi kéo nhanh đi sân vận động cổ vũ.
An Hảo sớm không có hứng thú với những thứ này, cô chỉ mặc quần áo thể thao có màu sắc đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa, so với quyến rũ khoa trương lại nhiều hơn vài phần nhẹ nhàng khoan khoái đầy ánh mặt trời. Mạc Lê nhìn thấy An Hảo liền chạy tới bên cạnh cô, An Hảo nhìn cô ấy một cái, hôm nay Mạc Lê đã bỏ ra chút tâm tư, tóc thả xuống, còn làm xoăn nhẹ, trang điểm nhẹ nhàng, xấu hổ nhìn An Hảo, “Tớ thế này có kỳ quái không…”
An Hảo khẽ cười: “Không kỳ quái, rất đẹp.” Mạc Lê ngượng ngùng ửng đỏ mặt.
Không biết là ai đang thi đấu, đột nhiên các bạn nữ hét lên, Mạc Lê chạy qua nhìn một cái, nói với An Hảo: “Là bọn Tống Từ Nhất thi chạy tiếp sức.”
An Hảo nghe thấy Tống Từ Nhất, đột nhiên nổi lên hứng thú, muốn nhìn thấy dáng vẻ khi chạy của cậu. Bèn đi vào trong đám người với Mạc Lê. Mạc Lê hô lên: “A a a, thật là đẹp trai!!!”
An Hảo nhìn bật cười: “Cậu không khác bọn họ, mê trai đẹp.” Mạc Lê nghe được, quay ra nhìn An Hảo cười hì hì.
An Hảo ngẩng đầu nhìn, tìm bóng người kia, nhìn thấy Sở Hiên, là người đầu tiên cầm gậy, lại nhìn thấy được Lục Minh Hạo, cuối cùng là Tống Từ Nhất đứng ở điểm xuất phát, xem ra cậu là người nhận gậy cuối cùng.
Hôm nay cậu mặc đồ thể thao, thân hình thon dài, vai rộng eo hẹp, mặc quần đùi ngắn, bắp thịt lộ ra bên ngoài cực kỳ rắn chắc, so với bình thường thì càng giống như thiếu niên tràn ngập ánh mặt trời, ánh mặt trời dừng ở trên người cậu, chính là tâm điểm thu hút ánh mắt của tất cả mọi người
….. Bắt đầu thi đấu, tốc độ của Sở Hiên nhanh hơn An Hảo nghĩ, lúc đến Lục Minh Hạo lại bị lớp khác vượt mặt, khi đến lượt Tống Từ Nhất, tiếng hét chói tái từ bốn phương tám hướng truyền tới, tất cả các nữ sinh đều kích động kêu gào. Tim An Hảo cũng đập nhanh hơn, bắt đầu khẩn trương không tự chủ được.
Tống Từ Nhất chạy rất nhanh, hơn nữa tốc độ rất đều đặn đuổi theo người phía trước, vốn tưởng rằng như vậy đã là rất nhanh, không nghĩ tới cậu lại tăng tốc nhanh hơn nữa. Mọi người cùng kêu tên Tống Từ Nhất, các cô gái gân giọng cổ vũ cậu, lúc Tống Từ Nhất dẫn đầu chạy về đích, tiếng thét inh tai bao phủ tất cả. An Hảo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tống Từ Nhất nhìn thấy An Hảo, đối mắt với cô, Tống Từ Nhất khẽ nhếch miệng cười. Tim An Hảo như bị gõ nhẹ một cái, hô hấp hơi loạn, lỗ tai dần nóng lên: “A a a, nam thần, nhìn về phía chúng ta, cậu ấy cười!!! Nam thần lại cười!!!” Một cô gái kích động nhảy lên, nói: “Đúng vậy đúng vậy, tớ không nhìn nhầm, nam thần cười! Trời ạ! Qúa đẹp trai rồi!” An Hảo xoay người đi ra khỏi đám người, tìm một nơi râm mát rồi đi đến làm nóng người.
Tống Từ Nhất nhìn thấy An Hảo bèn đi tới chỗ cô, An Hảo ngầng đầu nhìn: “Chúc mừng cậu nha, hạng nhất ~ “Tống Từ Nhất chỉ cười mà không nói, An Hảo: “Thiếu chút nữa là tai của tớ cũng điếc luôn rồi, mấy bạn nữ bên cạnh tớ đều khàn cả cổ.”
Tống Từ Nhất nhìn cô một cái, hỏi: “Thế nào, lát nữa cậu phải thi à?”
“Ừ, tớ chạy 800 mét.” An Hảo trả lời. Tống Từ Nhất nói một câu cố gắng lên rồi quay đầu đi.
Đến lượt An Hảo thi đấu, Mạc Lê đứng bên cạnh ríu rít không thôi: “Cố gắng lên nhé, cố gắng lên An Hảo, đừng khẩn trương đừng khẩn trương, thứ hạng không phải thứ quan trọng nhất ~ ”
An Hảo cười: “Ừ, tớ đi đây.” An Hảo vừa mới vào vị trí liền thấy bóng người quen thuộc, mấy người Tống Từ Nhất đứng ở trong đám đông, Tống Từ Nhất luôn nổi bật như vậy, Sở Hiên cười hì hì dùng khẩu hình nói cố gắng lên với cô, An Hảo cười đáp lại bọn hạ.
Sở Hiên: “Ôi đệch, hình như tớ yêu rồi, An đại mỹ nữ cười lên thật là câu hồn người.” Tống Từ Nhất nhíu mày huých Sở Hiên một cái, Sở Hiên cười hì hì làm động tác kéo khóa miệng. Tống Từ Nhất không phản ứng lại, quay đầu nhìn An Hảo.
An Hảo điều chỉnh xong tư thế chạy bộ, tiếng súng vừa vang lên, các thí sinh xông ra ngoài, An Hảo dựa vào một đôi chân dài mà giành vị trí dẫn đầu, bên tai đều là thanh âm kên tên cô, cổ vũ cho cô, trong lòng không khỏi dâng trào cảm xúc, từ đầu đến cuối, An Hảo đều giữ vững tốc độ, hai cánh tay đung đưa, sau lưng có một học sinh chuyên thể dục đuổi kịp muốn vượt qua, An Hảo nhận ra điều này, bèn tăng tốc lên.
Đến một vòng cuối cùng, những người phía sau dần mất sức mà không theo kịp, cô bắt đầu vận động sức lực. An Hảo cảm thấy có chút cố sức, họng vừa cay lại vừa đau, cô giơ tay lau mồ hôi, chuẩn bị chạy nước rút.
Ngẩng đầu lại bắt gặp Tống Từ Nhất đứng ở điểm đích, An Hảo nghe được tiếng tim đập rõ ràng, nhếch môi, chạy về phía trước, xông qua vạch đích, lao về phía Tống Từ Nhất.
Tống Từ Nhất vững vàng đỡ được cô, An Hảo ngẩng đầu, giữa chân mày thần thái sáng ngời, trên trán rịn ra lớp mồ hôi mỏng, môi đỏ mọng nhếch lên, thở hổn hển, nghẹn giọng nói: “Tớ hạng nhất.” Tống Từ Nhất hơi sửng sốt, giọng nói hơi nghẹn ngào sau khi chạy xong của cô như gãi nhột lòng cậu, hơi thở như cứng lại, cổ họng giật giật, môi khẽ nhếch, cũng nói với giọng khàn khàn: “Ừ, cậu hạng nhất.”
Mọi người trong sân vận động đều há mồm trợn mắt, nhân vật truyền kỳ lạnh lùng băng sơn trong miệng bọn họ, hòa tan.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn mà.