Chương 55: Không thể kiểm soát
Hai ngày qua Tống Từ Nhất luôn nằm mơ, giấc mơ lặp đi lặp lại. Khi Tống Từ Nhất tỉnh dậy lần nữa, thấy trước mắt là một khuôn mặt không quen thuộc. Tống Từ Nhất chậm rãi khàn giọng nói: “Ông là ai?”
Mạnh Kiệt mỉm cười nói: “Tôi là viện trưởng của bệnh viện này, tôi họ Mạnh, sau này cũng sẽ là bác sĩ tâm lý của cậu.”
Tống Từ Nhất mặt không biểu cảm nhàn nhạt nói: “Tôi không cần.” Mạnh Kiệt vẫn mỉm cười, từ từ ngồi xuống, rồi hỏi: “An An là ai?”
Tống Từ Nhất lập tức cứng đờ, bàn tay anh nắm chặt lại.
Thấy phản ứng của Tống Từ Nhất, Mạnh Kiệt tiếp tục: “Vừa nãy cậu nói mớ, tôi cũng không có ý nghe thấy.” Tống Từ Nhất ngước đầu lên hỏi: “Ông muốn biết gì?” Mạnh Kiệt thở dài, như vậy nói rõ cậu ta không từ mình biết bản thân không thể chạy trốn, chấp nhận số phận. Mạnh Kiệt hắng giọng, nhìn Tống Từ Nhất ngập ngừng hỏi: “An An đó là gì của cậu, có quan trọng với cậu không?”
Tống Từ Nhất nghe xong liền im lặng một lúc lâu, rồi mới nói: “Rất quan trọng.” Mạnh Kiệt nghe xong câu trả lời, ít nhiều cũng có vài manh mối. Mạnh Kiệt suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bây giờ cậu thường nằm mơ sao?” Tống Từ Nhất trả lời một cách yếu ót: “Vâng.” Mạnh Kiệt hỏi lại: “Cậu có phiền khi nói cho tôi biết có những gì trong giấc mơ không?” Mắt Tống Từ Nhất mờ đi, anh nói: “Rất tối.”
Mạnh Kiệt nghe xong, lấy quyển sổ ghi chép ra rồi hỏi: “Hết rồi?” Tống Từ Nhất gật đầu, Mạnh Kiệt hỏi: “An An có trong giấc mơ không?” Tống Từ Nhất xoẹt qua một tia sáng, rồi trả lời: “Có.”
Mạnh Kiệt ghi vào cuốn số rồi nói: “Tôi đã tìm hiểu một chút và chuyện trước đây của cậu từ bạn cậu, cậu không cần bận tâm, phải hiểu được cốt lõi thì mới giải quyết được vấn đề.”
Tống Từ Nhất không trả lời, Mạnh Kiệt đóng cuốn số của mình lại, cười nói: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi lại đến, cậu nên nghỉ ngơi trước”, sau đó Mạnh Kiệt bước ra ngoài. Ông thấy Sở Hiên với mấy người ngồi ở bên ngoài. Sở Hiên và Lục Minh Hạo thấy ông ra thì nhanh chóng đứng dậy.
Mạnh Kiệt nói: “Ngày mai chú sẽ quay lại, hôm nay là ngày đầu tiên, không nên hỏi quá nhiều.”
Lục Minh Hạo nhanh chóng gật đầu trả lời: “Dạ vâng, cháu hiểu rồi, chú Mạnh.””Thuốc mà Nguyệt Nguyệt đã kê, nhớ dặn dò cậu ta uống.” Mạnh Kiệt nói.
Sở Hiên trả lời: “Vâng, chú Mạnh vắt vả rồi.” Nói xong, Mạnh Nguyệt và Mạnh Kiệt quay người rời đi. Sau khi nhìn họ rời đi, Sở Hiên hỏi Lục Minh Hạo: “Lần này thật sự quá trùng hợp, vậy mà lại là người quen.” Lục Minh Hạo gật đầu nói: “Tôi cũng không ngờ, lúc trước tình cờ nghe bố tôi nói qua ông ấy có một người bạn cùng học y vô cùng thân thiết. Không nghĩ tới lại là viện trưởng.” Lục Minh Hạo nói: “Tôi phải nói với bố tôi, cùng nhau ăn một bữa.”
Sở Hiên nghe xong vỗ vai Lục Minh Hạo nói: “Tôi đi trả viện phí. Ngay cả khi quen biết thì cũng không được thiếu bất kỳ khoản tiền nào.” Lục Minh Hạo gật đầu, bước vào phòng bệnh.
Khi Sở Hiên đang trả viện phí, anh chạm vào một tắm thiệp, nhìn thấy nó, anh chợt nhớ ra chiếc thẻ này là do mẹ của An Hảo tặng. Khoảng thời gian này đã có quá nhiều chuyện xảy ra, nên đã quên mắt. Sở Hiên suy nghĩ một lúc, nhặt thiếp lên rồi lại để nó xuống.
Mạnh Nguyệt hỏi: “Bế ơi, Tống Từ Nhất có phải rất khó chữa?” Mạnh Kiệt ngồi xuống thở dài nói: “Đúng vậy, sao thếvvvTại sao con lại tò mò về điều này?” Mạnh Nguyệt lè lưỡi nói: “Con chỉ hỏi vậy thôi.” Mạnh Kiệt cong môi nói: “Con đó, đừng thấy người ta đẹp trai liền bị hút mắt hồn. Cậu ấy, trong lòng sớm đã có người mình thích rồi.”
Mạnh Nguyệt nghe xong ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh Mạnh Kiệt nói: “Ai vậy?” Mạnh Kiệt nhấp một ngụm trà nói: “Cha cũng không biết, dù sao thì khi cậu ấy nằm mơ đều gọi An An. Con đó, đừng có trêu chọc người ta, cậu ấy không phải là thứ con có thể kiểm soát.”
Mạnh Nguyệt không trả lời, An An? Nghe có vẻ như tên của một cô gái. Cô chưa bao giờ thấy một tình cảm mãnh liệt như vậy trước đây, trong lòng Mạnh Nguyệt cảm thấy có một chút chua chát.
An Hảo đã đi được một tuần rồi, hôm qua Lâm Uyễn đã gọi và nói rằng tất cả các thủ tục thôi học đã hoàn tất. An Hảo dựa vào khả năng nói tiếng Anh lưu loát đã tìm được một công việc bán thời gian. An Hảo nhìn vào ngôi nhà mà cô đang thuê, vẫn còn một phòng ngủ, xem xem tìm thêm một người bạn cùng thuê chung.
Khi đến giờ làm việc, An Hảo bận rộn. Tuần này của cô trôi qua một cách hỗn loạn, lợi dụng tất cả thời gian để khiến bản thân không suy nghĩ lung tung. Thực sự cũng có một chút hiệu quả, nhưng ngay khi có thời gian, trong tâm trí của An Hảo lại toàn là Tống Từ Nhất.
An Hảo đi làm trở về nhà, vừa ngồi vào ghế sofa nghỉ ngơi một lúc thì chuông cửa liền reo lên. An Hảo ngay lập tức ngồi dậy, bây giờ mấy giờ rồi chứ, với lại cô làm gì quen biết ai ở đây. An Hảo đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên, An Hảo trả lời cuộc gọi: “Xin chào?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Mở cửa đi, em đang nghĩ gì vậy.” An Hảo sững sờ hỏi: “Mở cửa gì chứ… Đợi một chút, vậy, không phải đó là?”
An Hảo vừa nghe điện thoại vừa mở cửa. Chỉ thấy Hà Dịch Dương lại mạng một đúng túi lớn túi nhỏ đứng ngoài cửa lại.
An Hảo ngây ngốc. Hà Dịch Dương nhìn An Hảo cười nói: “Sao vậy? Mới mây ngày không gặp mà đã quên anh luôn rồi?”
An Hảo không thể tưởng tượng nổi hỏi: “Tại sao anh lại ở đây?”
Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Để anh vào nhà trước đi rồi noi.
An Hảo nhanh chóng bước sang một bên, Hà Dịch Dương bước vào, đặt đồ xuống. Hà Dịch Dương nhìn xung quanh rồi nói: “Ừm, chỗ này cũng không tệ.” An Hảo rót một ly nước đưa cho Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương cầm lấy nói: “Cảm ơn.”
Sau khi uống một ngụm, An Hảo hỏi: “Bây giờ anh giải thích một chút đi, tại sao anh lại xuất hiện ở đây.”
Hà Dịch Dương đi đến ghế sofa, ngồi xuống nói: “Anh đến đây được hai ngày rồi, người nhà anh đã quyết định cho anh đến đây để phát triển sự nghiệp, không phải là quá trùng hợp sao?” An Hảo cau mày hỏi: “Không phải anh sắp tiếp quản công ty của bố anh rồi sao?” Hà Dịch Dương nói một cách tự nhiên: “Ừm, đúng vậy, có lẽ ông ấy cảm thấy anh vẫn có chút chưa trưởng thành? Nên muốn anh trải nghiệm trau dồi thêm, nói không chừng tự anh còn có thể gây dựng sự nghiệp.”
An Hảo nghe xong liền nói: “Vậy anh đang làm gì vậy?” Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Hay là để anh đến trường em xin làm giáo viên tiếng Anh?” An Hảo trợn mắt, Hà Dịch Dương cười lớn rồi nói: “Anh à, ở đây có một người bạn đang cùng thực hiện một dự án. Em không cần phải lo lắng cho anh. Có chuyện gì cứ gọi cho anh, rốt cuộc ở nước ngoài, chúng ta cũng cần chăm sóc lẫn nhau.”
An Hảo gật đầu, Sở Hiên lại nói: “Anh cũng đã nói với dì rằng anh tới đây, néu không thì làm sao anh tìm được em chứ.”
An Hảo hỏi: “Mẹ em?””Ừm, đúng vậy, dì dặn dò anh phải chăm sóc em đó.” Sở Hiên nghiêm túc nói.
An Hảo không nói nên lời: “Em có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.” Sở Hiên lập tức nói: “Có thể tự chăm sóc tốt bản thân? Một cô gái sống một mình ở nước ngoài, sau đó tối muộn như vậy bị theo dõi mà cũng không phát hiện, em còn nói có thể tự chăm sóc tốt bản thân không?”
An Hảo lập tức nghẹn lời, Hà Dịch Dương nói tiếp: “Anh sớm đã nhìn thấy em rồi, anh để xem em có phát hiện ra không, vậy mà đi đến tận cửa nhà vẫn không phát hiện. Em có biết nguy hiểm như thế nào không?” An Hảo thở dài một hơi, thật sự cô đã không phát giác ra gì cả.
Thấy An Hảo xoa xoa lông mày, Hà Dịch Dương hỏi: “Tại sao em không nghỉ ngơi cho tốt, có phải là vẫn chưa quen?” An Hảo nhàn nhạt nói: “Ừm.”
Hà Dịch Dương nói: “Chiếc túi anh đang cầm có thứ mà dì nhờ anh mang giúp cho em. Dì mang vỏ gối và ga giường cho bạn.” An Hảo mỉm cười bất lực: “Ôi, mẹ em thật sự quá chu đáo rồi.”
An Hảo cười nói: “Anh đã vất vả rồi, sớm về nghỉ ngơi đi, trưa mai cùng gọi điện thoại cho mẹ em.”