Rất nhanh đám người kia đã tới,lúc nhìn thấy Tô Ngưng Mi ai nấy đều ngây người, chỉ là ngay lập tức chạy về hướng bên này. Đám người kia tốp năm tốp ba dìu dắt, đi tới chỗ phế tích thì nhìn thấy dưới đất là zombie và mấy con chuột biến dị to như trâu như nghé, ánh mắt cũng thay đổi, vừa kính vừa sợ nhìn về phía ba người Tô Ngưng Mi.
Đám người kia có khoảng ba bốn mươi người, cả người dơ dáy bẩn thỉu không nói, có người trên người còn có cả vết máu đỏ tươi, thở hồng hộc, cùng nhau ngồi xuống bức tường đã đổ trong đống phế tích.
Tô Ngưng Mi tiếp tục ở trong trận pháp xử lý đầu của đống chuột biến dị, toàn bộ thịt chuột bị cô cắt thành từng cục, sau đó ném vào bên trong không gian.
Vu Hạo Tĩnh và Khang Tiểu Tĩnh nhìn thấy thịt chuột biến mất liền sửng sốt một chút, 1 hồi lâu Khang Tiểu Tĩnh mới giật mình cảm thấy kỳ lạ hỏi,"chị Mi, chị. . . . . . chị có dị năng không gian?"
Động tác trên tay của Tô Ngưng Mi không ngừng, không ngẩng đầu, chỉ là ừ một tiếng. Tiếp cười như không cười ngẩng đầu nhìn Vu Hạo Tĩnh một cái, "Ban đầu ở siêu thị Gia Nhạc Phúc bị bầy zombie tấn công, sau đó không cẩn thận bị zombie quào trầy, rồi liền thức tỉnh dị năng không gian, nói đi nói lại còn phải cảm tạ Vu tiên sinh mới đúng."
Sắc mặt Vu Hạo Tĩnh có chút khó coi, cúi đầu nướng thịt chuột, qua nửa ngày, mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ngưng Mi, đẩy xuống kính mắt trên mũi, "Tô tiểu thư, ngày đó không cứu được cô, rất xin lỗi."
Tô Ngưng Mi khoát tay áo, "Không cần xin lỗi tôi, anh lúc trước cũng không sai, dù hiện tại các ngươi bị đàn zombie tấn công, tôi cũng vậy sẽ không đi cứu, cho nên không có gì phải nói xin lỗi. Tôi hình như còn phải cảm kích anh, nếu lúc đầu các người cứu tôi, không chừng bây giờ tôi cũng không có dị năng không gian đấy."
Cô nói dối mà không nháy mắt một cái.
Vu Hạo Tĩnh sợ run lên, rơi vào im lặng, sau một lát mới lại tiếp tục lật thịt chuột nướng trong tay.
Đám người kia nghỉ ngơi một hồi, nhìn qua mấy con chuột biến dị hình dáng còn chưa có xử lý ở bên kia, nuốt nước miếng một cái. Trong đó mấy người vây tại một chỗ nhỏ giọng nói mấy câu gì, sau đó có một người phụ nữ gầy yếu hơn ba mươi tuổi dắt theo một đứa bé cũng gầy yếu khoảng bốn năm tuổi đi tới chỗ bên cạnh Vu Hạo Tĩnh Khang và Tiểu Tĩnh, tha thiết nói: "Vị tiên sinh và tiểu thư này, vậy. . . . . . Con chuột lớn kia có thể. . . . . . Có thể phân cho chúng tôi một ít hay không, tôi. . . . . . Đứa bé của tôi rất đói, cầu xin các người được không?"
Bọn họ đều là người bình thường trong trụ sở, ngày thường ở căn cứ cũng là ăn không đủ no , hôm nay thật khó khăn mới trốn thoát ra từ trong trụ sở, đã sớm không còn sức lực nữa rồi, bụng càng đói càng kêu vang. Nhìn thấy con chuột lớn như vậy tất nhiên là thèm, chỉ có thể thương lượng, xem thử bụng dạ ba người này như thế nào, nói không chừng còn có thể bố thí chút đồ ăn cho bọn họ.
Tôn nghiêm đối với bọn họ mà nói , hiện tại chẳng đáng là gì.
Khang Tiểu Tĩnh nhìn Tô Ngưng Mi một cái, sau đó mới nói với người đàn bà mang theo đứa bé, "Chuột này không phải là chúng ta giết được, đều là của vị tiểu thư bên kia, nếu mấy người muốn ăn thịt thì nói với cô ấy."
Nguời đàn bà kia nghe lời này sắc mặt cũng có chút thay đổi, đàn chuột biến dị cũng không dễ đối phó, thế nhưng vị tiểu thư kia một người lại có thể bắt toàn bộ bọn nó giải quyết, khẳng định là rất lợi hại. Người lợi hại như thế cũng không biết tính tình như thế nào, nếu lỗ mãng đi lên biết đâu lại chọc giận cô, dù sao hiện tại là Mạt thế, cũng không ở căn cứ, nếu người khác giết bọn họ cũng sẽ chẳng có ai bận tâm. . . . . .
Nguời đàn bà này còn đang do dự dắt đứa bé, đứa bé kia nhìn con chuột biến dị trong trận pháp của Tô Ngưng Mi không dời mắt, dùng sức nuốt nước miếng.
Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn bọn họ một cái, nói: "Tôi có một con là đủ rồi, còn dư lại các ngươi cứ chia ra."
Nguời đàn bà nghe thấy liền mừng rỡ, vội kéo đứa bé vái chào Tô Ngưng Mi, miệng không ngừng nói cám ơn tiểu thư. Lại kéo đứa bé đứa bé bên cạnh, nói với nó: " tiểu Minh, mau cảm ơn chị."
Đứa bé trơ mắt nhìn Tô Ngưng Mi, lắp ba lắp bắp nói cảm ơn chị.
Ngược lại làm Tô Ngưng Mi hơi mất tự nhiên.
Nguời đàn bà lúc này mới vui mừng hớn hở mang theo đứa bé đi tới chỗ bên cạnh con chuột biến dị hình thể.
Đám người kia vẫn còn có chút sợ Tô Ngưng Mi, yên tĩnh chia thịt chuột, hơn nữa còn phân chia rất công bằng, không xuất hiện tình huống cướp đoạt. Con chuột này nặng hơn bốn trăm kí, mỗi người được khoảng 10 kí thịt chuột, người được chia vui mừng bừng bừng đi kiếm củi đốt, sau đó mượn lửa của Vu Hạo Tĩnh, bắt đầu bắt đầu nướng thịt chuột.
Mùi vị thịt chuột thật ra thì không tệ, chỉ là không có muối ăn, mùi vị có chút nhạt. Vừa mới nướng chín, những người này cũng không sợ nóng, ăn như hổ đói đem thịt nhét vào miệng.
Thịt không ăn hết bọn họ cẩn thận để ở túi đeo lưng đem theo người.
Một con chuột của Tô Ngưng Mi cũng giải quyết sạch sẽ rất nhanh, tùy ý hốt một nấm lá cây trên mặt đất lau sạch vết máu trên tay, cây đao thì được bỏ vào trong túi đeo lưng, ra khỏi trận pháp, đi tới bên cạnh đám người kia, hỏi "Trên đường mọi người tới đây có nhìn thấy một người đàn ông vóc dáng rất cao, mặc áo len xanh lá cây, quần thường màu đen không."
Người đàn bà dắt đứa bé khi nãy hồi tưởng, lắc đầu nói: "Mới vừa rồi trên đường tới chúng tôi chỉ lo chạy trối chết, căn bản không chú ý tình huống chung quanh. . . . . ."
Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn về phía những người khác, những người khác cũng lắc đầu một cái, đều nói, "Không có chú ý tới."
Tô Ngưng Mi lúc này mới lại ôm túi đeo lưng trở lại trong trận pháp, âm thầm suy đoán Liên Cẩn Viên rốt cuộc đang làm gì, hiện tại cũng đã quá nửa giờ rồi, theo tốc độ của Liên Cẩn Viên đủ một lúc là trở lại được, chẳng lẽ gặp phải chuyện gì? Hay là nói anh gặp được người nhà họ Tô? Vừa nghĩ như thế, trong lòng Tô Ngưng Mi dường như có chút mong đợi, hi vọng Liên Cẩn Viên có thể gặp phải người nhà họ Tô, sau đó mang theo người nhà họ Tô hội tụ với Tô Ngưng Mi.
Lại đợi nửa giờ vẫn như cũ không thấy bóng dáng của Liên Cẩn Viên, đám người kia ăn no rồi thì tìm chỗ nghỉ ngơi. Vu Hạo Tĩnh và Khang Tiểu Tĩnh cũng tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
Tinh thần của Tô Ngưng Mi cũng không tệ lắm, ngồi ở trong trận pháp lấy ra quyển sách về bừa chú hồi nãy tiếp tục nghiên cứu. Nhưng không nghĩ là mặt đất lại bắt đầu lắc lư, tất cả mọi người cuống quít đứng lên, "Động đất, lại động đất. . . . . ."
Bọn họ cũng đợi ở trên một mảnh đất trống, cũng không cần tránh né công trình kiến trúc gì, chỉ cần nằm trên mặt đất chờ đợi dư chấn qua là tốt. Động đất kéo dài, tòa từ đường phía sau cũng ầm nổ theo một tiếng vang, mọi người nghiêng đầu nhìn, cả tòa Từ đường cũng đã sụp đổ toàn bộ, trong thôn nhỏ này không còn có nửa bóng dáng tòa nhà nào, chỉ còn lại một vùng phế tích.
Tô Ngưng Mi ở trong trận pháp nhìn này tòa từ đường này sụp đổ mà có chút mất hồn, cô nhớ là sau khi lần động đất này bắt đầu, khắp cả nước cũng xuất hiện hiện tượng động đất, vỏ quả đất xảy ra thay đổi, va chạm, sau đó dẫn tới bộc phát núi lửa, sóng thần, đủ loại thiên tai kéo theo.
Vốn là khắp khắp cả nước cũng có một vài căn cứ nhỏ, bởi vì động đất thường xuyên xảy ra, toàn bộ căn cứ trở thành một đống hoang tàn, mọi người lại bắt đầu tiếp tục chạy trốn cuộc sống, lần này lại không tốt như lần trước, ngay cả một tòa nhà che gió che mưa ngăn cản zombie cũng không có, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, lại không biết đi hướng nào, đi về đâu.
Qua một hồi lâu, chấn động mới dừng lại, nơi xa hình như là có hai người đang tới, Tô Ngưng Mi ngẩng đầu nhìn lại, hai người đàn ông này không phải Liên Cẩn Viên, cô có chút thất vọng cúi đầu.
Hai người đàn ông này tới bên đây rất nhanh, nhìn thấy nhiều người như vậy tất nhiên có chút ngoài ý muốn, Tô Ngưng Mi cúi đầu xem sách, tất nhiên là không biết ánh mắt hai người đàn ông này nhìn cô thật đáng khinh. Nơi xa Khang Tiểu Tĩnh nhìn thấy hai người đàn ông này, cả người run rẩy, mặt lộ vẻ sợ hãi, cúi đầu né tránh trong ngực Vu Hạo Tĩnh.
Vu Hạo Tĩnh cũng chú ý tới Khang Tiểu Tĩnh đang sợ hãi, ngẩng đầu nhín hai người đàn ông này, ngẩn ra, trên mặt có chút khổ sở, cũng có oán hận.
Hai người đàn ông này cũng chú ý tới Khang Tiểu Tĩnh trong ngực Vu Hạo Tĩnh, ánh mắt sáng lên, đi tới chỗ Vu Hạo và Tĩnh Khang Tiểu Tĩnh, một người đàn ông trong đó dáng người cường tráng miệng đầy râu mép chậc chậc hai tiếng, "Vị tiểu thư này, chúng ta thật đúng là hữu duyên a, đã qua vài tháng còn có thể gặp mặt. Thế nào, có muốn hay không để hai anh em ta cho em thoải mái một chút, ha ha."
Khang Tiểu Tĩnh ngẩng đầu núp ở trong ngực Vu Hạo Tĩnh, ngoan ác nhìn hai người tên khốn trước mắt này, siết chặt quả đấm đang run rẩy, hận không thể nuốt sống hai tên khốn này.
Vu Hạo Tĩnh mặt lạnh, quát lớn: "Cút ngay!"
Hai người đàn ông này cũng chú ý tới Vu Hạo Tĩnh, ồ lên một tiếng, thế nhưng sau đó lộ ra vẻ mặt , "Xem ra người anh em cũng là người biết nhìn hàng xịn, cô gái trong ngực anh có mùi vị thật đúng là không tệ, là một cực phẩm, ngày đó sáu anh em ta chơi với cô ấy hơn nửa đêm, cô ta cũng không sao, chậc chậc. . . . . . người anh em bỏ người đàn bà thanh thuần kia chọn cô gái này đúng là không sai."
Tô Ngưng Mi lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hạo Tĩnh, phát hiện ra hai người đàn ông này chính là mấy tháng trước trên đường tới căn cứ thành phố G hai người này ở trong đám người luân phiên làm Khang Tiểu. Tô Ngưng Mi chán ghét nhíu mày một cái, tuy nói Khang Tiểu Tĩnh là đáng đời, nhưng mấy người đàn ông này đều không phải là hạng tốt đẹp, không ngờ căn cứ thất thử đám người bọn họ lại có thể còn sông được hai người.
Sắc mặt Vu Hạo Tĩnh ngày càng lạnh, đẩy mắt kiếng trên mũi, đem Khang Tiểu Tĩnh ôm vào trong ngực, "Hai vị đại ca, bây giờ cô ấy đã là bạn gái tôi, phiền các người không cần động tới cô ấy."
Hai người đàn ông nghe thấy lời nói của Vu Hạo Tĩnh, liếc mắt nhìn nhau, phá lên cười ha ha, ngồi chồm hổm vỗ bả vai Vu Hạo Tĩnh, " Người anh em, làm sao cậu vẫn ngu như vậy, mạt thế đến rồi, muốn loại đàn bà nào mà không được, lại xem trọng một người như vậy. Thế nào, đồng ý để cho hai anh em ta vui đùa một chút chứ?"
Đám người bên kia cũng sợ hãi nhìn bên này, d.đ.l.q.đ không ít phụ nữ lui về phía sau rụt một cái, rất sợ bị hai tên này nhìn trúng.
"Cút!" Vu Hạo Tĩnh quát mạnh một tiếng, chợt ra tay, một quả cầu lửa trong nháy mắt nện lên người đàn ông dáng người cường tráng miệng đầy ria mép, người đàn ông lập tức gào thét , lăn lộn đầy đất, chỉ là không thể dập tắt lửa trên người.
Còn lại người đàn ông có thân hình nhỏ hơn bị tình huống trước mắt dọa sợ, Khang Tiểu Tĩnh ở trong ngực Vu Hạo Tĩnh chợt vọt lên, lao vào người đàn ông đang sững sờ trên mặt đất, nhanh chóng rút ra dao gọt trái cây mang theo bên người đâm vào người đàn ông, một đao đâm vào trái tim của người đàn ông, người đàn ông không thể tin được trợn to hai mắt nhìn Khang Tiểu Tĩnh, hô hấp dần ngừng lại, trong mắt còn mang theo một tia không cam lòng.
Khang Tiểu Tĩnh quỳ gối trên thân người đàn ông, hai tay siết chặt chuôi đao, giữ vững động tác này một hồi lâu mới đột nhiên rút ra con dao găm cắm trên người đàn ông, sau đó kêu to lại đâm lên người đàn ông, rống to, phát tiết khổ sở trong lòng. Qua một hồi lâu mới ngừng lại, dùng đôi tay dính đầy máu tươi bụm mặt, lớn tiếng khóc rống lên.
Khóc thê thảm lại tuyệt vọng.
Vu Hạo Tĩnh ngơ ngác ngồi chồm hỗm sau lưng Khang Tiểu Tĩnh, nhìn bóng lưng Khang Tiểu Tĩnh, lộ ra tự trách vẻ hối hận , hắn muốn tiến lên vỗ vai Khang Tiểu Tĩnh, nhưng nghe cô ấy khổ sở khóc, tay đưa ra tay ở giữa không trung, cuối cùng chỉ tở dài trong lòng, yên lặng thu hồi tay.
Khang Tiểu Tĩnh khóc thật lâu, tiếng khóc lớn dần biến thành tiếng nức nở, lúc này Vu Hạo Tĩnh mới đem cô kéo vào trong lòng, dùng tay áo thay cô lau vết máu trên mặt, cúi đầu hôn lên trên trán cô hôn một cái, "Tiểu Tĩnh, thật xin lỗi, có lẽ đây chính là báo ứng đi, ban đầu trơ mắt nhìn em. . . . . . Tới bây giờ lại yêu em, sau đó nhìn em khổ sở, bản thân cũng khó chịu muốn chết, đây chính là ông trời trừng phạt anh. . . . . . Chỉ là, hiện tại tất cả đều đã qua, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, em tha thứ cho anh có được hay không?"
Khang Tiểu Tĩnh ngẩng đầu, mắt vừa đỏ vừa sưng, cô cũng không khống chế mình được nữa, chợt đẩy Vu Hạo Tĩnh ra, ngoan ác kêu lên: "Cút ra, anh cút raa, ai bảo anh thương hại em. Lúc đầu anh không phải chỉ thích Trình Dung hay sao? Không phải là trừ cô tất cả nguời đàn bà khác anh đều sẽ không quan tâm? Bây giờ lại đang làm gì? Còn không phải là Trình Dung là tổn thương anh, cùng Trâu Bái ở cùng một chỗ, anh không chịu nổi tình cảm như vậy, cho nên từ bỏ, quay lưng tìm em? Anh có biết không, từ lúc bắt đầu những chuyện xảy ra giữa chúng ta đều là do em một tay chuẩn bị, em quyến rũ anh, dùng dị năng mị hoặc anh, hiện tại em không còn cần anh, anh biến đi cho em, em không muốn nhìn thấy anh!"
Tô Ngưng Mi ngồi ở trong trận pháp nhìn thấy Khang Tiểu Tĩnh hoàn toàn bạo phát lớn, biết là cô gái này này cũng không dấu diếm nổi nữa rồi, cũng không chịu được nữa rồi. Lúc trước cô bị luân gian nên đối với Vu Hạo Tĩnh và Trình Dung vô cùng thống hận, lại bởi vì luân gian mà thức tỉnh dị năng mị hoặc, sau đó trả thù Trình Dung và Vu Hạo Tĩnh, quyến rũ Vu Hạo Tĩnh. Nhưng tinh thần lực của Vu Hạo Tĩnh không yếu, chắc là khi đó bị Trình Dung làm đau lòng, cho nên rất dễ dàng bị Khang Tiểu Tĩnh dụ dỗ, sau đó cùng với Khang Tiểu Tĩnh, cuối cùng bị Trình Dung đuổi đi, hai người ở cùng một chỗ, Khang Tiểu Tĩnh đối với hắn rất tốt, hắn bất tri bất giác yêu Khang Tiểu Tĩnh. Trong thời gian này chỉ sợ Khang Tiểu Tĩnh vẫn luôn là nghĩ tới Vu Hạo Tĩnh mà thôi, chỉ là cô đối Vu Hạo Tĩnh cũng có chân tình, cùng Vu Hạo Tĩnh ở chung một chỗ vậy cũng rất mâu thuẫn, rốt cuộc là ở chung một chỗ thật tốt, hay là là trả thù hắn, tổn thương hắn. Cho tới hôm nay lần nữa gặp phải người đàn ông làm tổn thương cô, Khang Tiểu Tĩnh cũng chịu không nổi nữa, bộc phát.
Gương mặt Vu Hạo Tĩnh kinh ngạc nhìn Khang Tiểu Tĩnh, Khang Tiểu Tĩnh ngửa đầu, khuông mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy thù hận, "Anh nhìn cái gì, bây giờ hối hận rồi phải không? Nhưng đáng tiếc nha, bây giờ Trình Dung còn chưa có trốn ra được từ căn cứ, nói không chừng đã chết, thế nào, đau lòng lắm đúng không? Bây giờ có phải là hận muốn ta chết đi? Ha ha, Vu Hạo Tĩnh, em cho anh biết, em hận anh chết đi, hận muốn anh đi chết!"
Vu Hạo Tĩnh cúi đầu cười khổ, "Tiểu Tĩnh, thật ra thì anh đã sớm biết mọi chuyện không được bình thường, nhưng chẳng lẽ em lại nghĩ rằng là dị năng mị hoặc của em thật sự có thể là anh can tâm tình nguyện đi theo em sao? Anh đoán không sai, dị năng kia của em chắc là chỉ có thể mê hoặc người khác nhất thời thôi, anh thật sự sẽ chờ đến khi thích em, em tha thứ cho anh có được hay không?" Hắn nói xong ôm sát gương mặt kinh ngạc Khang Tiểu Tĩnh vào ngực, "Anh thừa nhận là anh bị Trình Dung làm tổn thương, nhưng tuyệt đối không phải là bởi vì chuyện đó nên mới đi cùng với em, Tiểu Tĩnh, quên đi quá khứ, chúng ta ở chung một chỗ thật tốt có được hay không?"
Khang Tiểu Tĩnh sững sờ nhìn người đàn ông dịu dàng anh tuấn trước mắt này, trong lòng cảm thấy mơ hồ, lần đầu tiên nhìn nhìn thấy hắn cô liền yêu hắn, nhưng cho đến khi hắn cùng Trình Dung có liên quan, vẫn nhẫn nại , cho rằng là mình chỉ cần mỗi ngày đi theo đám bọn hắn, có thể nhìn đến hắn trong lòng cũng rất thỏa mãn. Khi đó Trình Dung rất dịu dàng, đối với cô cũng rất tốt, có lúc sẽ oán trách với cô em gái của mình không dễ ở chung, lúc nào cũng muốn nhắm vào cô ấy.
Sau đó cô bị Trình Dung ảnh hưởng, đối với Tô Ngưng Mi còn chưa gặp đã chán ghét, lần nào thấy Tô Ngưng Mi cũng không nhịn được đối đầu không ai nhường ai, nếu như lúc đầu không ở khắp nơi đối nghịch với Tô Ngưng Mi, ngày đó cô cũng sẽ không vì Trình Dung mà ra mặt muốn hãm hại Tô Ngưng Mi rồi, kết quả lại là chính cô bị thương tổn. Nếu như không phải là Trình Dung, quan hệ giữa cô và Tô Ngưng Mi có lẽ cũng sẽ không như vậy, có lẽ ngày đó cũng sẽ không lên tiếng nhục nhã Tô Ngưng Mi, chính cô cũng sẽ không bị người luân gian, cho nên tất cả đều là lỗi của Trình Dung.
Khang Tiểu Tĩnh nghĩ đi nghĩ lại không nhịn được che mặt khóc rống lên, Vu Hạo Tĩnh ôm cô trong ngực, để cho cô khóc sảng khoái.
Dần dần Khang Tiểu Tĩnh khóc mệt, núp ở trong ngực Vu Hạo Tĩnh ngủ thiếp đi.
Thôn nhỏ bị bỏ hoang đàn dần khôi phục lại sự thanh tịnh, tất cả mọi người nghỉ ngơi tại chỗ.
Không bao lâu sau, lúc Tô Ngưng Mi đang cúi đầu nghiên cứu bùa chú thì nghe có người bên cạnh hoảng sợ kêu to, "A a. . . . . . Những cái gì kia, đáng sợ quá, hình như là rắn.
Tô Ngưng Mi cũng nhìn theo phía bên đó, ở phía xa xa đông nghẹt một mảng lớn, đang nhanh chóng hướng về phía này, không phải "thủy triều rắn" là cái gì vậy.
Thủy triều rắn rất lớn, thế tới rất hung, có ít nhất hơn vạn con rắn, trong đó rắn bình thường chiếm đa số, cũng xen lẫn gần một nửa rắn biến dị, may mắn cũng chỉ là rắn biến dị cấp một cấp hai, nhưng cho dù như thế, người bình thường cũng không thể đối phó được. Tô Ngưng Mi biết bởi vì động đất, khắp cả nước cũng sẽ xảy ra nạn chuột, rắn. Những thứ này so với zombie và thú biến dị càng đáng sợ hơn, bởi vì số lượng đông đảo, tốc độ nhanh, căn bản tránh né không kịp. Đến mức mọi nơi đều trở nên hoang tàn.
Có vài người đã không chịu được bắt đầu co cẳng chạy, nhìn mọi người hoang mang sợ hãi, Tô Ngưng Mi trầm giọng nói: "Không muốn chết thì đều qua đây, đứng ở bên cạnh tôi, chỉ cần đứng ở bên trong bảy lá bùa này là tạm thời có thể ngăn được nguy hiểm."
Không gian trận pháp của cô cũng có hạn, d.đ.l.q.đ không biết có thể chứa được nhiều người như vậy hay không.
Mọi người nghe lời nói của cô có chút do dự, trong đó người đàn bà xin thịt chuột lúc nãy lại mang theo đứa bé đi vào trận pháp mà không chút do dự, tới gần Tô Ngưng Mi rồi ôm đứa bé đứng thẳng tắp. Trong đó cũng có người lục tục đi tới chỗ Tô Ngưng Mi, có người không tin lời nói của Tô Ngưng Mi, co chân bỏ chạy ra xa.
Nhưng chân người làm sao nhanh hơn rắn, số mạng của bọn họ đã có thể đoán ra được.
Vu Hạo Tĩnh nhìn Tô Ngưng Mi một cái, do dự có nên đi vào hay không, hắn không tiện mở miệng hỏi Tô Ngưng Mi, đứng tại chỗ do dự hồi lâu, rốt cuộc bầy rắn càng lúc càng đáng sợ, nên kéo theo Khang Tiểu Tĩnh đứng vào trong trận pháp.
Lúc này trận pháp đã đứng đầy người, Vu Hạo Tĩnh và Khang Tiểu Tĩnh đứng ở dọc theo có chút không ổn định, người ở bên trong cử động, bọn họ có khả năng bị chen chật cứng đẩy ra ngoài.
Nhìn vào những con rắn đen ngòm đang tiến lại gần hơn, nghe bầy rắn phát ra âm thanh tê tê, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh khủng, bắt đầu run rẩy.