Editor: Sư Tử Cưỡi Gà
Beta: White Silk-Hazye
Đậu Đậu cũng cảm thấy nguy hiểm từ nơi xa, đứng lên, rống về phía trời không. Tiếng của Đậu Đậu vang rền, mọi người đều thức dậy, đương nhiên cũng nhìn thấy một đám đen kịt che phủ vầng trăng đêm.
Có người đã bất chợt kinh hô: “Đây là thứ gì vậy? Mọi người mau dậy đi, có chim bay tới này.”
Tô Ngưng Mi vừa chạy về phía họ, vừa quát: “Tranh thủ thời gian, toàn bộ dị năng giả đứng phía trước, người thường lui ra sau, có chim biến dị bay tới, bên trong có Mèo Đầu Ưng biến dị cấp 5.”
Mọi người vừa nghe, sắc mặt biến đổi, nếu là chim biến dị bình thường cũng không đến nỗi, thế nhưng trong đó có một con biến dị cấp 5, mạt thế đã được ba năm mà chưa từng gặp thú biến dị cấp 5 thế này.
La An Hoa cũng chạy tới, sắc mặt khó nhìn: “Cô Tô, cô đã nhìn rõ ràng chưa, thật sự có chim biến dị cấp 5 sao?”
Vẻ mặt Tô Ngưng Mi nặng nề, khẽ gật đầu, chim biến dị cấp 5, không dễ gì đối phó được, chỉ sợ lần này thương vong sẽ vô cùng thê thảm. La An Hoa lập tức quay lại hô lớn về phía nhóm người: “Tất cả dị năng giả cấp 4 tập trung đối phó với Mèo Đầu Ưng biến dị cấp 5 kia, những dị năng giả còn lại đối phó với những thứ khác, mặt khác mọi người đừng hoảng hốt, cố hết sức tận dụng vũ khí trong tay...”
Lập tức, tất cả dị năng giả cấp 4 đều chạy tới, những dị năng giả còn lại cũng trong tư thế phòng thủ sẵn sàng. Xa xa đám chim đen kịt kia đã bay tới, kêu ré lên inh ỏi, khiến ai nấy đều đau hết cả màng tai.
Tô Ngưng Mi không đợi chúng nó vào, đã phóng ra một tia chớp, lập tức có Mèo Đầu Ưng rớt xuống. Tô Ngưng Mi ném từng cột sét và quả cầu lửa lên bầu trời, những loài chim kia sợ lửa, cũng biết Tô Ngưng Mi không thể trêu vào, nên chúng chuyển sang tấn công những người khác.
Tô Ngưng Mi lập tức phi thân nhảy về phía Mèo Đầu Ưng biến dị cấp 5 kia, hình thể của con Mèo Đầu Ưng biến dị này rất lớn, sức mạnh, tốc độ đều hơn hẳn so với những con Mèo Đầu Ưng biến dị khác, hơn nữa đã tiến hóa được dị năng, tiếng rú bén nhọn vang lên, một lưỡi dao gió bay về hướng Tô Ngưng Mi.
Năng lực của thú biến dị cấp 5 không thua gì tu vi Kết Đan Kỳ, Tô Ngưng Mi thuận thế lăn một vòng tránh khỏi lưỡi dao gió, ném một cột sét vào con Mèo Đầu Ưng kia. Mèo Đầu Ưng này đã có trí khôn, rất dễ dàng tránh được.
Những dị năng giả cấp 4 khác cũng đều bước lên hỗ trợ, Tô Ngưng Mi giữ lại một nửa, một nửa còn lại bảo họ đi đối phó với Mèo Đầu Ưng biến dị khác.
Miêu Đầu Ưng biến dị cấp 5 rất khó đối phó, sau nửa tiếng mọi người vẫn đang chống chọi với Mèo Đầu Ưng biến dị cấp 5, thậm chí Tô Ngưng Mi còn bị lưỡi dao của Miêu Đầu Ưng này làm bị thương cánh tay, những dị năng giả khác cũng bị thương, tuy thế con Mèo Đầu Ưng này cũng không khá khẩm hơn, trên thân nó cũng hiện đầy các vết thương lớn nhỏ, chỉ có điều đều là những vết thương ngoài da, không trí mạng.
Đang chiến đấu, đột nhiên toàn thân Tô Ngưng Mi run lên, chợt không chú ý đã bị lưỡi dao gió của Miêu Đầu Ưng bổ vào ngực. Hàn Bảo, Tưởng Nhật, Tưởng Nguyệt, Trần Kiều Kiều đều kinh hãi, mặt biến sắc, xông đến chỗ Tô Ngưng Mi...
Tô Ngưng Mi ôm ngực, nói: “Tôi không sao, đừng phân tâm, tranh thủ thời gian tiếp tục giữ vững, Liên Cẩn Viên ở cách đây không xa đang chạy sang bên này.”
Nhóm Hàn Bảo nghe vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm, Hàn Bảo tranh thủ lúc mọi người đang chống chọi với Miêu Đầu Ưng, đỡ Tô Ngưng Mi lên. Tô Ngưng Mi khoát tay: “Bảo Nhi, tớ không sao, cậu đi giúp mọi người đi.”
Hàn Bảo nhẹ gật đầu, lập tức xông tới. Tô Ngưng Mi ổn định tâm trạng, tập trung tinh thần khống chế không gian, đến khi Liên Cẩn Viên từ trong không gian đi ra khu rừng gần đây, lúc này Tô Ngưng Mi mới thở phào nhẹ nhõm. May mắn có thể để cho Liên Cẩn Viên ra ở chỗ các đây khoảng vài cây số, nếu không thật không biết phải giải thích thế nào.
Vừa rồi cô cũng nhận ra, trong không gian, Liên Cẩn Viên đã tỉnh, cho nên Miêu Đầu Ưng mới đánh trúng cô. Bị thương ở ngực, Tô Ngưng Mi cố chịu đau nhìn tình hình chiến đấu bên kia. Nhiều dị năng giả cấp 4 đang vây quanh Miêu Đầu Ưng biến dị cấp 5, ở những chỗ khác tình hình chiến đấu cũng không khả quan hơn, người thường đã thương vong đến vài trăm người rồi...
Đang nghĩ ngợi, khí tức của Liên Cẩn Viên đã đến gần, khi Tô Ngưng Mi quay lại thì Liên Cẩn Viên đã ngồi xổm ở trước mặt của cô, sắc mặt anh cũng thay đổi, trên gương mặt anh tuấn chứa đầy lo lắng và bối rối, nhìn vùng ngực bị chảy máu của Tô Ngưng Mi, cau mày. Tô Ngưng Mi nhìn dáng vẻ của anh thì biết anh đã thành công đột phá Kết Đan Kỳ đạt đến Nguyên Anh, cười với anh: “Cẩn Viên, chúc mừng anh.”
Liên Cẩn Viên không nói gì, cúi đầu hôn lên trán Tô Ngưng Mi, đứng dậy với toàn thân lệ khí xông vào trận chiến bên kia. Tô Ngưng Mi trông thấy Liên Cẩn Viên dường như đang nói gì đó với Tiêu Linh Vũ, Tiêu Linh Vũ nhìn thoáng qua đây, khẽ gật đầu rồi đi đến.
Liên Cẩn Viên đã đạt đến tu vi Nguyên Anh kỳ, Mèo Đầu Ưng biến dị cấp 5 chẳng là gì với anh, một mình anh là có thể giải quyết nó.
Đối với Liên Cẩn Viên vừa đến, mọi người đều khó hiểu, khí tức của người này quá mạnh mẽ, hơn nữa đi trên đường gần một năm mà chưa từng thấy qua người đàn ông này, giờ đây anh đột nhiên xuất hiện khiến tất cả mọi người sững sờ. Liên Cẩn Viên nói mọi người đi đối phó với những Mèo Đầu Ưng biến dị khác, để con cấp 5 này lại cho anh.
Tuy La Hoa An không biết Liên Cẩn Viên, nhưng cũng biết lúc trước trong căn cứ có người này, nhưng lúc rời đi thì không thấy xuất hiện, hôm nay đột nhiên có mặt ở đây, còn có cảm giác áp bách mạnh mẽ trên người anh ta, lập tức khiến La Hoa An hạ lệnh đi đến hỗ trợ những người khác.
Tiêu Linh Vũ đã đi đến trước mặt Tô Ngưng Mi, nhìn xuống kiểm tra miệng vết thương của cô, nói: “Anh ta đã bế quan xong, hiện tại con Mèo Đầu Ưng biến dị cấp 5 chẳng là uy hiếp gì với anh ta, cho nên bảo tôi đến trị thương giúp cô. Cô cảm thấy thế nào? Không sao chứ?”
Tô Ngưng Mi lắc đầu: “Không sao, hay là tranh thủ thời gian trị liệu đi, lần này có quá nhiều người bị thương, tôi sợ anh và Tiểu Nghiên sẽ bận tối mặt đấy.”
Tiêu Linh Vũ không nói thêm gì nữa, đưa tay bao phủ vết thương của Tô Ngưng Mi, Tô Ngưng Mi chỉ cảm thấy chỗ vết thương khá ấm, cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa. Rất nhanh, Tiêu Linh Vũ đã trị hết toàn bộ vết thương cho cô, Tô Ngưng Mi bảo anh ta và Mục Tiểu Nghiên tiếp tục trị liệu cho những người khác, còn mình thì chạy vội tới nơi khác bắt đầu chiến đấu tiếp. Về phần Liên Cẩn Viên, cô không cần đến tham gia náo nhiệt, một mình Liên Cẩn Viên là đủ rồi.
Sau khi giải quyết xong tất cả Mèo Đầu Ưng biến dị, dị năng giả tham gia chiến đấu đều ngồi nghỉ ở ven đường. Tiêu Linh Vũ và Mục Tiểu Nghiên bắt đầu trị liệu cho người bị thương. Trị vết thương sẽ hao phí tinh thần lực, cũng may đoạn đường này thu gom được không ít tinh hạch, nếu tinh thần lực của hai người đều tiêu hao hết thì cứ tiếp tục hấp thu tinh hạch bổ sung tinh thần lực vào cơ thể, sau đó tiếp tục trị liệu.
Chờ mọi việc hoàn tất thì sắc trời đã sáng lên, Liên Cẩn Viên tựa vào bên cạnh Tô Ngưng Mi, trong tay còn cầm một viên tinh hạch trong suốt sáng long lanh có màu như máu của chim biến dị cấp 5. Liên Cẩn Viên kín đáo đưa tinh hạch cho Tô Ngưng Mi: “Em cất đi, chờ đến Bắc Kinh xem ai có thực lực gần cấp 5, đến lúc đó có thể cho họ hấp thụ viên tinh hạch này để đột phá cấp 5.”
Tô Ngưng Mi vâng, khẽ gật đầu, tinh hạch trên tay lập tức biến mất vào trong không gian.
Vợ chồng trẻ đang thì thầm với nhau, bên kia La Hoa An đã đi tới, “xoạch” chào Liên Cẩn Viên theo kiểu nhà binh: “Chàng trai, xin chào, tôi là Thiếu tướng La của căn cứ Tín Dương, vừa rồi thật sự rất cảm ơn cậu, nếu lần này cậu không kịp thời xuất hiện chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ chôn thân ở đây.”
Liên Cẩn Viên đứng dậy đáp lại cái chào theo nghi thức quân đội. Ở trong không gian lâu như vậy, anh vẫn không quen nói chuyện với người xa lạ, gật đầu, anh nói: “Thiếu tướng La đừng khách sáo.”
La Hoa An rất biết điều, câu không nên hỏi ông ta sẽ không hỏi, chỉ tới để cảm ơn Liên Cẩn Viên rồi vội vàng đi chăm sóc bệnh nhân, bố trí mọi chuyện.
Hàn Bảo, Trần Kiều Kiều, Tô Hạo cũng đang bận bịu, chợt chạy đến trước mặt Liên Cẩn Viên và Tô Ngưng Mi, Trần Kiều Kiều cười hì hì nói: “Anh Liên, bây giờ không phải anh đã đến tu vi Nguyên Anh kỳ rồi chứ?”
Đối với người quen, nụ cười của Liên Cẩn Viên rõ hơn một chút, gật đầu: “Không ngờ bế quan thôi mà đã hơn một năm, cũng may là thuận lợi đột phá.”
Hàn Bảo cười nói: “Bây giờ cũng gần đến Bắc Kinh rồi, chờ đến Bắc Kinh mọi người có thể an ổn lại, hi vọng cuộc sống sau này có thể tốt đẹp hơn.”
Tưởng Nhật ôm Hàn Bảo, cười nói: “Vợ yên tâm, Bắc Kinh đã an toàn, đến Bắc Kinh chúng ta sẽ sắp xếp lại mọi chuyện, sống thật tốt, tốt nhất nên sinh một thằng nhóc mập mạp.”
Sắc mặt Hàn Bảo ửng hồng, khẽ đẩy vai Tưởng Nhật: “Anh nói nhảm gì đấy!”
Tất cả mọi người đều cười, vẻ lo lắng vừa rồi đã biến mất tăm.
Tiêu Linh Vũ và Mục Tiểu Nghiên vẫn đang không ngừng hấp thu tinh hạch trị liệu cho mọi người, người thường cũng bận rộn, làm sạch những con thú biến dị này, sau đó nướng lên. Tô Ngưng Mi cùng ăn với mọi người, cuối cùng vì chăm sóc cho bệnh nhân, nghỉ ngơi ở đây một ngày, ngày hôm sau tiếp tục xuất phát.
Đã nhiều ngày Liên Cẩn Viên không gặp Tô Ngưng Mi, vô cùng dính cô, nếu không phải vì có nhiều người anh đã ôm hôn Tô Ngưng Mi từ lâu rồi, anh không thèm quan tâm đến cái nhìn chăm chú của người xung quanh, ôm Tô Ngưng Mi vào lòng: “Vợ, sau khi về đến Bắc Kinh thì em cũng sinh cho anh một đứa con nha.”
Sắc mặt Tô Ngưng Mi đỏ bừng, nhìn anh, khẽ nói: “Nghĩ hay nhỉ, chúng ta đều là người tu chân, không phải không thể thụ thai sao?” Sau khi tình cảm hai người trở nên tốt đẹp, muốn có con cũng là việc thuận theo tự nhiên. Tô Ngưng Mi rất thích trẻ con, cũng muốn sinh một đứa, nhưng bây giờ chắc chắn không phải lúc.
Liên Cẩn Viên sờ lên mái tóc đen mềm mại của cô, cười nói: “Đương nhiên có thể sinh rồi, chỉ có điều bình thường sau khi chúng ta thân mật em sẽ tự động bắt nó hóa thành tu vi của mình, lần sau chỉ cần chú ý một chút, khống chế được thì sẽ không có gì khó.”
Tô Ngưng Mi lại nghĩ tới trong tiểu thuyết, nói là sau khi nữ tu chân sinh con thì tu vi sẽ giảm xuống, không biết có phải thật thế không. Nghĩ vậy, cô cũng hỏi ra, khiến Liên Cẩn Viên phá lên cười: “Đương nhiên không phải, chỉ có điều trong lúc mang thai rất không thích hợp để tu luyện, thế nhưng mười tháng mang thai, sẽ nhanh chóng trôi qua thôi.”
Nghe anh nói vậy, Tô Ngưng Mi hơi động lòng. Cô biết rõ từ sau khi xuyên đến thế giới này thì có lẽ không còn khả năng để trở về nữa, kiếp trước chẳng có điều gì phải bận lòng. Từ bây giờ, ở thế giới này, cô cũng đã có người yêu của mình, người cô muốn ở bên cả đời, cô cũng hy vọng mình có thể có một đứa con giống như cô hoặc giống như anh ấy...
Có lẽ cảm nhận được suy nghĩ trong lòng Tô Ngưng Mi, nụ cười trên mặt Liên Cẩn Viên càng rực rỡ hơn.
Sau khi nghỉ ngơi một ngày, mọi người tiếp tục lên đường, tuy cũng có gặp Zombie và thú biến dị, nhưng đều rất dễ dàng giải quyết, vài ngày sau mọi người đã đến trạm thu phí Bắc Kinh.
Đây là lần đầu tiên Bắc Kinh trông thấy căn cứ di dời còn có thể sống được nhiều người như vậy, lập tức tăng thêm người hỗ trợ đăng ký.
Cuộc sống ở trong Thành phố Bắc Kinh đã khôi phục lại sự yên ổn trước mạt thế, tuy việc ăn uống của người thường không thể so với trước đây, nhưng ít nhất không giống những trụ sở khác, cuộc sống không chỉ có ăn không đủ no mà còn phải lo lắng hãi hùng, rất sợ có Zombie và thú biến dị tập kích căn cứ.
Ở Bắc Kinh đăng ký tên họ, giới tính, tuổi, có dị năng hay không, hoặc có phải người tu chân không, cuối cùng sẽ chụp ảnh rồi in ra giấy chứng minh thân phận của mọi người. Chứng minh thư giống hệt với trước mạt thế, chỉ có điều hộ khẩu đã biến thành Bắc Kinh rồi. Rất nhiều người cảm khái, trước mạt thế, hộ khẩu Bắc Kinh rất khó làm, bây giờ chỉ cần anh đến Bắc Kinh thì có thể tạo hộ khẩu Bắc Kinh rồi.
Sau khi làm xong chứng minh thư thì người sẽ được đưa vào trạm kiểm tra bên trong để dùng dụng cụ rà soát xem cơ thể có mang theo bệnh độc không, nếu bị nhiễm bệnh độc thì thật ngại quá, chỉ có thể cách ly anh ra quan sát mà thôi, nếu anh có thể trở thành dị năng giả thì tuyệt vời, còn nếu bị biến thành Zombie thì chắn chắc anh lính với vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh sẽ “đoàng” một phát cho anh nổ banh não.
Lần này có quá nhiều người từ căn cứ Tín Dương, tất cả mọi người đều ưu tiên cho người thường trước, sợ lại có nguy hiểm gì.
Tuy đã tăng thêm nhân công, nhưng quá nhiều người, tốc độ vẫn rất chậm. Nhóm Tô Ngưng Mi, Liên Cẩn Viên đang tựa vào hàng rào chắn ven đường để nghỉ ngơi. Tô Ngưng Mi nhìn một đám đông nghịt người, cũng không thấy ngại. Những người này đã cùng cô đồng hành gần hai năm, chờ thêm một hai ngày thì có làm sao.
Tu vi của Tô Ngưng Mi đã đến kỳ Kết Đan, có thể cảm nhận được linh khí tràn ra từ trận pháp phòng ngự Thượng Cổ này, vô cùng nồng đậm. Thế nhưng, bây giờ bọn họ còn đang ở ngoài trận pháp, từ trạm thu phí bắt đầu mới được coi là đi vào trong trận pháp. Cảm nhận được sự cổ xưa của trận pháp phòng ngự này, trong lòng Tô Ngưng Mi vô cùng cảm khái, không biết trận pháp này là của vị tiên nhân nào để lại, nếu không có mấy trận pháp này, cuối cùng nhân loại có thể sống sót hay không cũng rất khó nói.
Danh Sách Chương: