Beta: Lavender – Blue & White Silk-Hazye
Tô Ngưng Mi nhận lấy gói tinh hạch, nói: “Cái này thì tôi nhận, còn thịt thú biến dị thì không cần đâu...”
Vệ Đào không nói thêm gì, khẽ gật đầu rồi rời đi, thậm chí không hỏi về dị năng của Tiêu Linh Vũ dị và Lôi điện của cô là chuyện thế nào. Chẳng qua, sau khi Vệ Đào trở về, đã nhanh chóng báo lại chuyện này cho thiếu tướng, thiếu tướng nghe thế, im lặng một hồi lâu rồi nói: “Chuyện này tôi đã biết, đừng quan tâm đến nữa, nếu họ muốn rời khỏi căn cứ thì cậu đừng ngăn cản. Ngoài ra, cậu nói cô Tô đã làm Cao Tuấn Thành bị thương, cậu phái người trông chừng Cao Nghĩa đi, tránh để ông ta chó cùng rứt giậu, vì muốn báo thù cho Cao Tuấn Thành mà chạy đi làm phiền cô Tô.”
Thiếu tướng này tên là La Hoa An, trông đã ngoài 40 tuổi, gương mặt chữ quốc [国].
Vệ Đào đứng thẳng, nói: “Thiếu tướng, cho dù Cao thị trưởng muốn gây phiền phức cho cô Tô thì ông ta cũng chả làm được gì đâu, ngược lại có thể dạy cho thị trưởng Cao một bài học, trong khoảng thời gian này đám binh sĩ trong quân doanh càng ngày càng không hài lòng với ông ta, dù sao dân chúng của cả căn cứ đều do chúng ta coi sóc, người chịu khổ chính là những binh lính kia.”
La Hoa An đi vài bước đến cạnh bệ cửa sổ, nhìn ra con đường yên ắng, nói: “Đại tá Vệ, cậu nói nếu chúng ta chuyển đến Bắc Kinh sẽ có bao nhiêu khó khăn?”
Vệ Đào cả kinh, nhưng vẫn đáp: “Theo như thiếu tướng nói, nếu muốn từ Tín Dương chuyển đến Bắc Kinh, chỉ sợ dọc đường đi số thương vong sẽ rất nặng nề, thuộc hạ cho rằng không đáng.”
“Không đáng?” La Hoa An đột nhiên cười khổ: “Đại tá Vệ, cậu cũng biết hôm nay zombie đã tiến hóa đến xác sống bay cấp sáu, lúc trước nếu không nhờ cô Tô, e rằng dị năng giả cấp bốn các cậu cũng đành phải chịu chết trong tay nó. Dưới đất có xác sống bay, trên trời cũng có chim biến dị, căn cứ này đã không còn an toàn rồi.”
Vệ Đào nói: “Thiếu tướng, e là Bắc Kinh cũng thế, phải đối mặt với nguy cơ dưới đất là xác sống bay, trên trời là chim biến dị tấn công.” Anh ta không rõ hai nơi thì có gì khác nhau.
La Hoa An không biết đang suy nghĩ gì, hồi lâu mới nói: “Mấy hôm trước radio vệ tinh nhận được tín hiệu, phía Bắc Kinh thông báo một tin, trước mắt Bắc Kinh đã khởi động được trận pháp phòng ngự Thượng Cổ, có thể ngăn cản các loại công kích có ý thức của zombie và chim biến dị...”
Trận pháp phòng ngự ...Thượng Cổ? Vệ Đào đờ ra, đó là gì?
La Hoa An tiếp tục nói: “Đại tá Vệ, thế giới này không giống như chúng ta nghĩ, ngoài dị năng giả, zombie, thú biến dị ra, trên thế giới còn có người tu chân. Trận pháp phòng ngự Bắc Kinh là do trong lúc vô tình được người tu chân Bắc Kinh khởi động. Phía Bắc Kinh còn nói, người tu chân trong căn cứ dự đoán, trận pháp phòng ngự Thượng Cổ hẳn là có bảy cái, nhưng không biết sáu trận pháp phòng ngự khác đang ở đâu.”
Vệ Đào cảm thấy như đang nghe sách trời, người tu chân? Đây không phải chỉ trên TV mới có sao?
La Hoa An như biết rõ Vệ Đào đang suy nghĩ gì, quay sang nhìn anh ta nói: “Nếu tôi đoán không lầm, cô Tô mà cậu nói có thể là người tu chân, trong căn cứ không phải không có dị năng sức mạnh cấp bốn và dị năng giả hệ lôi cấp bốn, nhưng ai có thể lợi hại như cô ấy chứ? Một đao có thể chém chết một con khỉ biến dị cấp ba?”
“Vậy... Vậy” Vệ Đào lắp bắp: “Thiếu tướng, vậy khi nào chúng ta di dời?”
La Hoa An nhíu mày: “Việc này cần phải có phương án cụ thể, vầy đi, đợi lát nữa triệu tập tất cả tới, mở hội nghị quân sự.”
Vệ Đào lập tức nói: “Vâng, thiếu tướng!”
————
Ôn Nhạn Kỳ ở lại chỗ tiến sĩ Thẩm, nhóm Tô Ngưng Mi cùng nhau trở về. Sau khi trở về, Tô Ngưng Mi lấy hai lá phù phòng ngự cao cấp mà Liên Cẩn Viên cho cô dán xung quanh hai tòa nhà, phòng ngừa thị trưởng Cao dẫn người tới báo thù. Trở về phòng, cô nói với mọi người rằng trong khoảng thời gian này tốt nhất đừng nên ra ngoài, chờ Liên Cẩn Viên xuất quan thì họ sẽ rời đi, sau đó lập tức lách mình vào không gian.
Trong không gian, Liên Cẩn Viên vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, bây giờ đã qua bốn tháng rồi. Tô Ngưng Mi biết rõ muốn đột phá tu vi hậu kỳ khó khăn nhường nào, chẳng hạn như đột phá Nguyên Anh, bế quan hai ba năm là chuyện bình thường.
Nhìn một hồi, Tô Ngưng Mi đi luyện tập vẽ bùa, lại lấy Thiên Thảo tập ra cố nhận dạng những bụi linh dược, thảo dược có trong vườn.
Sau khi Cao Tuấn Thành được đưa về nhà họ Cao, Cao Nghĩa không kiềm được tức giận, đập vỡ vài cái chén, cắn răng nói: “Là ai làm Tuấn Thành bị thương thế này?”
Một người trong số đó có đi theo Cao Tuấn Thành kể ra mọi chuyện, dứt lời, Cao Nghĩa biến sắc: “Hệ trị liệu? Sao có thể xuất hiện dị năng giả hệ trị liệu chứ? Ngoài ra, một dị năng sức mạnh cấp bốn thì sao có thể lợi hại như vậy?”
Cao Tuyết Lỵ cũng nổi giận, nói: “Cha, cha phải giúp anh báo thù, cha xem anh bị thương nặng như vậy kìa!”
Người kia nói: “Thị trưởng, cô gái kia không chỉ là dị năng sức mạnh, còn có dị năng Lôi điện... Thị trưởng, mấy người kia chúng ta không thể trêu vào, nếu không cứ bỏ qua đi...” Không đợi người nọ dứt lời, Cao Tuyết Lỵ đã chen ngang: “Cậu nói nhảm nhí gì đấy, cậu nhìn xem anh tôi bị đánh thành gì rồi? Sao có thể bỏ qua cho họ hả?” Nói xong, cô ta nhìn Cao Nghĩa: “Cha, không thể tha cho họ, lúc trước người phụ nữ kia còn đả thương Hắc Báo của con, bây giờ Hắc Báo còn chưa khỏi hẳn đâu đấy.”
Cao Nghĩa thương yêu hai đứa con của mình nhất, lần trước con gái bị những người kia ức hiếp nhưng ông ta vì mượn sức bọn họ nên đành nhịn xuống, không ngờ kết quả của việc này là ngay cả con trai của mình cũng bị bọn đó đánh luôn, cơn tức này Cao Nghĩa không thể nuốt trôi.
Cao Nghĩa an ủi con gái bảo bối rồi lập tức gọi cấp dưới lên, sắp xếp hai người đi trông chừng nhóm Tô Ngưng Mi, nếu bên trong có người đi ra thì lập tức thông báo cho ông.
Cao Tuấn Thành nằm trên ghế sô pha cất giọng khàn khàn: “Cha, thôi quên đi, chuyện này dừng ở đây.”
Cao Tuyết Lỵ quay lại, khó tin nhìn Cao Tuấn Thành: “Anh, anh nói gì? Sao có thể bỏ qua như vậy được?”
Cao Tuấn Thành không quan tâm đến Cao Tuyết Lỵ, nhìn về phía Cao Nghĩa: “Cha, cha còn nhớ rõ tin tức phát thanh từ Bắc Kinh không? Có nói là hiện nay Bắc Kinh đã mở ra một trận pháp phòng ngự thời Thượng cổ... Thật ra, con hoài nghi Tô Ngưng Mi này chắc là người tu chân, sức mạnh của cô ta và Lôi điện khá đặc biệt, hơn nữa trong nhóm bọn họ đã có chín người là dị năng giả cấp bốn rồi, có lẽ còn có người ẩn giấu thực lực, nếu mạo muội trả thù, người bị thương sẽ có thể là chính chúng ta. Chuyện này cứ dừng ở đây đi!”
Cao Nghĩa nghe xong, quả nhiên nhíu mày, không mù quáng với suy nghĩ trả thù nữa: “Tuấn Thành, con nói thật sao? Tô Ngưng Mi thật sự là người tu chân sao?”
Cao Tuấn Thành đáp: “Có lẽ vậy.”
Cao Nghĩa gật đầu: “Được rồi, cha sẽ phái người điều tra...” Tuy Cao Nghĩa oán hận nhưng cũng biết bọn họ không thể trêu vào những người tu chân kia.
————
Một tháng rất nhanh đã trôi qua rồi, thời tiết đã trở nên ấm áp, không còn bị che phủ dày đặc nữa, thế nhưng buổi sáng và buổi tối vẫn hơi lạnh. Liên Cẩn Viên đã ở trong không gian này năm tháng rồi, Tô Ngưng Mi hơi do dự, bởi vì cô không biết rốt cuộc khi nào Liên Cẩn Viên mới có thể tỉnh lại, dù sao nếu một hai năm mà vẫn chưa tỉnh lại thì cũng không thể lại ở căn cứ này thêm một hai năm, chi bằng bây giờ tiếp tục lên đường. Dù sao không gian này sẽ đồng hành cùng cô, đến lúc đó nếu anh ấy tỉnh, mình cũng có thể cảm nhận được.
Thương lượng chuyện này với mọi người thử, Trần Kiều Kiều nghi hoặc liếc nhìn Tô Ngưng Mi: “Chị Tiểu Mi, chúng ta lên đường rồi để một mình anh cả ở đây sao?”
Tô Ngưng Mi tạm thời không muốn nói ra chuyện không gian, dù sao sau này sẽ còn gặp thêm rất nhiều người tu chân, nếu biết có người có thể đi vào không gian, người bình thường có lẽ sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nếu là người tu chân thì chắc chắn sẽ biết chuyện. Đối với cô, ai cũng không an toàn, chi bằng trước tiên cứ giấu đi đã. Cho nên Tô Ngưng Mi nói: “Anh ấy không ở trong phòng, anh ấy cần thời gian để lên Nguyên Anh, cho nên đi đến dãy núi gần đây tìm một vị trí bày ra trận pháp, nhưng nếu anh ấy tỉnh lại thì vẫn sẽ biết đường để đi tìm chúng ta.”
Ai nấy đều biết người tu chân có thần thức, tìm kiếm các cô không khó. Giải thích như vậy, Trần Kiều Kiều nghe xong khẽ gật đầu: “Vậy được rồi, chúng ta xuất phát trước, chờ anh cả đột phá Nguyên Anh thì đuổi theo chúng ta là được.”
Đã quyết định xong, mọi người nhanh chóng thu dọn mọi thứ, ngày hôm sau sẽ rời đi. Không ngờ, buổi trưa Vệ Đào dẫn theo một người đàn ông trung niên mặc quân trang, trên vai có một ngôi sao vàng năm cánh đến đây.
Tô Ngưng Mi nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, nói: Thượng tá Vệ, vị này là?”
Vệ Đào nói: “Cô Tô, vị này là thiếu tướng La của chúng tôi, thiếu tướng La có vài việc cần tìm cô bàn luận.”
Tô Ngưng Mi cười nói: “Không biết thiếu tướng La tìm tôi có chuyện gì? Không giấu gì thiếu tướng, ngày mai chúng tôi dự định sẽ rời đi.”
La Hoa An gật đầu: “Tôi biết, cho nên tôi đến tìm cô Tô để bàn một vài việc...”
Tô Ngưng Mi mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, bấy giờ, La Hoa An mới nói rõ ý của mình: “Cô Tô, tôi biết rõ lần này đích đến của mọi người là Bắc Kinh, cho nên tôi hi vọng lần này cô Tô có thể hỗ trợ trong việc di dời căn cứ.”
“Di dời?” Tô Ngưng Mi nói: “Thiếu tướng La, căn cứ Tín Dương hẳn là có năm sáu vạn người, di dời với quy mô lớn như vậy ông nên biết là rất khó hoàn thành, thương vong sẽ vô cùng nặng nề, dù sao cũng có rất nhiều người bình thường.”
La Hoa An gật đầu: “Tôi đương nhiên hiểu rõ nhưng nếu không di dời, e rằng sớm muộn gì căn cứ Tín Dương cũng sẽ rơi vào tay giặc. Một tháng nay người trong căn cứ liên tục xuất hiện việc bị vài con cương thi bay (Loại cương thi cấp cao) công kích, mặt khác trên trời còn có chim biến dị thỉnh thoảng công kích căn cứ, tiếp tục như vậy có lẽ không phải là cách. Trước mắt, Bắc Kinh đã mở trận pháp phòng ngự, chí ít trong vài thập niên tới chỉ cần đứng trong trận pháp chắc hẳn sẽ bình yên vô sự.”
Tô Ngưng Mi im lặng, cô đương nhiên biết rõ trận pháp phòng ngự được mở ở Bắc Kinh kia, cả Trung Quốc có bảy trận pháp phòng ngự Thượng cổ như vậy, không biết do vị tiên nhân thời Thượng cổ nào lưu lại, chỉ biết trận pháp này vô cùng cường đại, duy trì được vài thập niên cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Đây cũng là lý do vì sao mà Tô Ngưng Mi muốn đến Bắc Kinh. Mặt khác, tuy vẫn còn có sáu trận pháp nữa, nhưng trận pháp Bắc Kinh cách bọn họ gần nhất.
Tô Ngưng Mi ngẩng đầu: “Vậy thiếu tướng La có từng suy nghĩ nên sắp xếp những người bình thường kia thế nào không, nếu gặp xác sống và thú biến dị khá lợi hại, bọn họ hoàn toàn không thể sống sót.” Căn cứ có ít nhất là năm vạn người thường, đây thật là một vấn đề lớn, nếu di chuyển cùng một lúc thì không biết được trên đường sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng để người bình thường lại thì bọn họ không có bất kỳ năng lực phòng ngự nào, chỉ có thể chờ chết mà thôi.