Beta: Snow Cầm Thú HD
Mời ba mẹ Liên vào trong phòng, mấy cô gái vẫn còn đang bàn luận nên mua thêm cái gì, mẹ Liên nhìn thấy đồ đạc được bày trong phòng khách, lại nghe thấy lời nói của mấy cô gái nên biết là đang muốn tổ chức hôn lễ, cảm thấy rất hứng thú nên tới gần, mấy cô gái cũng không khách sáo với mẹ Liên nên cùng nhau thảo luận xem cần cái gì.
Tô Ngưng Mi bất đắc dĩ, chỉ đành đi rót nước ngồi ở một bên khác trò chuyện với cha, nói chuyện một lúc bỗng nhiên ba nói: "Tiểu Mi à, trước đó vài ngày con có quen biết với người Thủy gia, Bạch gia, Lữ gia, Vân gia và người Hùng gia không, mấy ngày nay bọ họ rất siêng năng đến nhà ta."
Không phải mấy ngày trước theo Gia Tộc Tu Chân ra ngoài săn thú sao? Tô Ngưng Mi hơi ngẩn ra rồi lại nghĩ thông suốt, lần trước cô có nói mình là người Liên gia, chỉ sợ người nào về cũng nói với trưởng bối của mình, nên các trưởng bối muốn bọn họ đến thăm hỏi Liên gia, dù sao muốn thành Luyện Đan Sư là rất khó, cho dù là sư phụ của cô, người nào cũng muốn đến làm quen với Liên gia, cho nên lúc này mới đến cửa thăm hỏi thôi.
Tô Ngưng Mi vội vàng nói: "Ba, là thế này, mấy ngày trước con cùng khu ba khu bốn ra ngoài thành săn thú, sợ trên đường dùng một chút đan dược bị người khác chú ý tới, nên người nào hỏi con lấy đan dược từ ai, con liền nói lung tung là lấy từ chỗ sư phụ mình, sau đó con lại nói là con dâu Liên gia, cho nên những người này mới đến cửa thăm hỏi. Ngược lại sau khi trở lại quên không nói cho hai người một tiếng."
Ba Liên bừng tỉnh hiểu ra, "Khó trách, ba nói tại sao mấy nhà tu chân ỏ trong thành lại đến cửa thăm hỏi, có điều những trưởng bối trong gia tộc kia muốn gặp con một chút, con có muốn gặp không?"
Tô Ngưng Mi có chút áy náy, vì biết ba mẹ Liên thích yên tĩnh, chỉ sợ mấy ngày này sẽ có người đến cửa làm phiền, "Ba, thật xin lỗi, không ngờ lại mang lại phiền toái cho hai người."
Ba Liên cười nói: "Không có việc gì, nếu con không muốn gặp bọn họ, vậy ba thay con từ chối bọn họ."
Tô Ngưng Mi cười nói: "Vậy cám ơn ba."
Giữ ba Liên với mẹ Liên ở lại ăn cơm, sau đó mẹ Liên muốn giúp mấy cô gái mua đồ nên bảo ba Liên đi về trước. . . . . .
Những ngày sau này trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến một tháng sau, những vật cần thiết cho hôn lễ đã chuẩn bị đầy đủ, hội trường bố trí cũng gần xong, chỉ chờ ngày mai ba cặp đôi này cử hành hôn lễ. Thiệp mời cũng đã phát đi từ lâu, hỏi ý kiến của ba mẹ Liên mời cả người của Liên gia, mặt khác cũng phát thiệp mời đến khu Ôn Nhược Kỳ, lại nói sau khi tạm biệt ở thành Bắc Kinh, bọn họ chưa từng gặp qua Ôn Nhược Kỳ, cũng không biết thành quả nghiên cứu của anh ta thế nào rồi. Khách mời là Tiêu Vũ Linh, Kiều Kiều, Chu Dương và nhóm bạn bè của Chu Dao.
Đêm nay sợ rằng ba cặp đôi này đều không ngủ được, Tô Ngưng Mi cũng bận rộn cả đêm, rạng sáng ngày hôm sau việc đầu tiên là nấu đồ ăn cho Chu Dao, Bảo Nhi và Tô Vũ, sau đó lại bắt đầu trang điểm cho bọn họ. . . . . .
Khách mời cũng đã lục đục đến, Ôn Nhạn Kỳ cũng tới, toàn thân mặc vest đen, nho nhã, đẹp trai, khiến cho mấy cô nàng chưa lập gia đình luôn nhìn về hướng anh ta. Ôn Nhạn Kỳ vừa vào trong vườn đã nhìn thấy Tô Ngưng Mi đang bận trước bận sau. Anh cười đi đến bên cạnh cô gọi Tiểu Mi. Tô Ngưng Mi quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ nho nhã đẹp trai của anh ta, cô nhịn không được vui mừng bắt lấy tay Ôn Nhạn Kỳ, "Anh Ôn, anh đến rồi, đã lâu không gặp."
Ôn Nhạn Kỳ cười nói: "Đúng vậy, cũng mấy tháng không gặp cô, sống có tốt không?"
Tô Ngưng Mi kéo anh ngồi xuống, cười nói: "Tốt vô cùng, nghiên cứu của anh Ôn thế nào rồi?"
Nói đến cái này, nụ cười của Ôn Nhạn Kỳ càng tươi hơn, "Đã chế tạo thành công huyết thanh, hơn nữa chỉ chờ thí nghiệm, chỉ cần trong vòng sáu tiếng người bị huyết thanh dính lên là có thể loại bỏ vi khuẩn."
Trong lòng Tô Ngưng Mi có chút vui mừng, có huyết thanh về sau số người trở thành tang thi sẽ ít dần, đối phó với tang thi và thú biến dị, sau đó thế giới sẽ khôi phục lại dáng vẻ trước kia. Hình như Ôn Nhạn Kỳ nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt cũng giảm đi vài phần, "Nhưng mà huyết thanh không chỉ dùng tất cả loại máu luyện thành, còn cần một vị linh thảo, nhưng thảo dược này cực kỳ khó tìm, chỉ sợ sau này có máu nhưng cũng không thể luyện chế được huyết thanh."
Đến lúc này Tô Ngưng Mi mới biết được, loại thảo dược này cực kỳ khó tìm, sinh trưởng ở bên trong rừng sâu thâm sơn, điều kiện sinh trưởng rất khó, còn rất khó sống. Cho nên loại máu này vô cùng đắt giá, cũng chỉ người có tiền mới mua nổi, đại đa số người bị tang thi chạm vào cũng sẽ trở thành tang thi. Mặc dù Ôn Nhạn Kỳ nghĩ ra cách luyện chế huyết thanh, nhưng cũng không khác gì không nghiên cứu ra, huyết thanh giá trên trời, người nào mua nổi? Nghĩ tới đây không khỏi thở dài.
Tô Ngưng Mi đang muốn hỏi, nếu dùng không gian có thể giúp được một chút không, lúc đang muốn hỏi thì mẹ Liên ở bên kia gọi cô ra, Tô Ngưng Mi trả lời, giới thiệu Ôn Nhược Kỳ với mẹ Liên. Sau đó mẹ Liên và Tô Ngưng Mi đều vội vàng đi chào hỏi khách, Tô Ngưng Mi chỉ đành bỏ lại Ôn Nhạn Kỳ ở chỗ này, lại nói với anh ta chờ ở chỗ này sau khi xong tiệc cưới có việc tìm anh ta.
Ôn Nhạn Kỳ nở nụ cười chói mắt, "Được, tôi chờ cô."
Đương nhiên hôn lễ chủ yếu phải là thoải mái, tự do, cho nên tất cả mọi người rất phóng khoáng, lại thêm chào hỏi được chủ nhà, vì vậy tiệc cưới rất thuận lợi, mọi người rất thoải mái tận hứng, đợi đến lúc Tô Ngưng Mi rảnh rỗi thì mặt trời đã lặn, đồ đạc Tô Ngưng Mi không phải dọn dẹp nên về phòng tìm Ôn Nhạn Kỳ trước.
Ôn Nhạn Kỳ ngồi ở trong phòng khách, nhìn thấy Tô Ngưng Mi đi ra thì nhìn cô cười một cái, "Xong rồi?"
Tô Ngưng Mi gật đầu một cái, cười nói: "Cũng không có gì. Đúng rồi, anh Ôn, anh nói dáng vẻ của cây thảo dược đó như thế nào? Có lẽ chuyện này tôi có thể giúp được."
Ánh mắt Ôn Nhạn Kỳ sáng lên, cười nói: “Ngày mai tôi sẽ mang thảo dược đến cho cô nhìn một chút. . . . . . Tiểu Mi cảm ơn cô." Anh biết chỉ cần cô mở miệng thì trên căn bản việc này có thể làm được. Anh biết bí mật của cô, nhưng sẽ không hỏi nhiều, coi như về sau có thảo dược, anh cũng hết sức giữ bí mật không nói với bất kỳ người nào.
Nhìn cô gái mặt mũi tươi cười ở trước mặt, trong lòng Ôn Nhạn Kỳ cảm thấy đau nhói, có lẽ đã muộn, tại sao không phải là anh gặp cô trước, cô gái tốt như vậy. . . . . .
"Anh Ôn, vậy ngày mai anh hãy đưa thảo dược đến cho tôi, nếu có thể nhanh chóng tìm được ra loại thảo dược đó thì có thể chữa trị thêm cho nhiều người."
Ôn Nhạn Kỳ quay đầu lại nhìn cô, cười híp mắt nói: "Được."
Rạng sáng ngày hôm sau Ôn Nhạn Kỳ cầm thảo dược tới, Ôn Nhạn Kỳ giải thích: "Thảo dược này gọi là song hoa cỏ, phải là thảo dược cao năm mươi năm phân trở lên mới có thể sử dụng được, chúng tôi phái người đi vào tận trong rừng sâu cũng chỉ tìm được một vài cây thôi, hơn nữa phải dùng lúc tươi nhất, thậm chí không cần phơi nắng có thể chế thành thuốc đông y để sử dụng. . . . . ."
Tô Ngưng Mi nhìn rễ cây song hoa cỏ vẫn còn nguyên ở trước mắt, dáng cây có chút giống hoa lan, chỉ là phía trên có hai đóa hoa nở ra, một đóa hoa hồng, một đóa hoa lan, nhìn rất đẹp. Cô cất song hoa cỏ xong, nhìn Ôn Nhạn Kỳ cười nói: "Anh Ôn yên tâm đi, một tháng sau chắc là có thể tìm được, một tháng sau anh Ôn tới lấy." Cô đã tính qua, khu vườn thảo dược trong không gian rất nhiều linh khí, nếu trồng song hoa cỏ này ở vườn thuốc bên trong, tưới chút nước linh khí, một tháng sau cũng trồng ra được một nhóm song hoa cỏ năm mươi năm phân rồi.
Ôn Nhạn Kỳ cười cười, "Tiểu Mi, cám ơn cô. . . . . ."
Sau khi Ôn Nhạn Kỳ đi, Tô Ngưng Mi cầm song hoa cỏ này vào bên trong không gian, đi tới vườn thảo dược, đào hố chôn cây thảo dược này. Tô Ngưng Mi cũng không rõ ràng thảo dược này sinh sôi phát triển như thế nào, có chút do dự, tính toán mấy ngày sau đến nhìn lại.
Đợi vài ngày sau, Tô Ngưng Mi liền phát hiện cây song hoa cỏ này mọc ra một ít mầm nhỏ, Tô Ngưng Mi vui mừng không dứt, cũng yên tâm nên không thèm quan tâm cây song hoa cỏ này nữa, chỉ cách mỗi một ngày mà song hoa cỏ đã mọc ra chút mầm nên tưới cho cây một ít nước linh khí.
Mỗi lần vào không gian, Tô Ngưng Mi sẽ vào trong nhà gỗ nhỏ thăm Liên Cẩn Viên một chút, anh vẫn đang nhắm mắt tu luyện, Tô Ngưng Mi nhìn anh trong lòng có chút đau, ngược lại thở dài, cũng tu luyện theo anh. Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, cây song hoa cỏ đã nở thành một khóm trong khu vườn thảo dược, đại đa số đều đã mọc đến năm mươi năm phân rồi. Tô Ngưng Mi thật cẩn thận rổ cây hoa song tu lên, lại cẩn thận chỉnh sửa, đếm khoảng chừng có ba trăm cây. Tô Ngưng Mi biết về sau sẽ có càng ngày càng nhiều, có cái này, sau này mọi người không cần lo lắng bị tang thi chạm vào sẽ phải mất mạng nữa rồi.
Trong lòng Tô Ngưng Mi vui mừng, tính toán tự mình đưa thảo dược này qua cho Ôn Nhạn Kỳ, rạng sáng ngày hôm sau cô sử dụng thuật dịch dung mở cửa xe lái đến khu một, Tô Ngưng Mi nhớ Ôn Nhạn Kỳ nhận chức ở sở nghiên cứu Nhị Hào, sau mấy tiếng đã đến sở nghiên cứu Nhị Hào, là một tòa nhà rất cao, trên nóc tòa nhà có một biển quảng cáo khổng lồ, trên đó viết sở nghiên cứu Nhị Hào.
Tô Ngưng Mi dừng xe lại, đi vào đại sảnh của sở nghiên cứu, trong đại sảnh cũng không nhiều người lắm, chỉ có một vài nhân viên anh ninh và nhân viên bảo vệ đi tới đi lui, Tô Ngưng Mi đi về phía quầy tiếp tân: "Xin chào, tôi tìm bác sĩ Ôn Nhạn Kỳ, xin hỏi anh ấy có ở đây không?"
Tiếp tân nhìn Tô Ngưng Mi một cái, cười nói: "Thật xin lỗi, bây giờ là thời gian nghiên cứu, các bác sĩ đều không tiếp khách, xin hỏi tiểu thư có chuyện gì? Chờ sau khi bác sĩ Ôn đi xuống tôi sẽ nói với bác sĩ."
Tô Ngưng Mi cũng muốn giao song hoa cỏ cho quầy tiếp tân, chỉ nói: "Vậy, đại khái lúc nào thì bác sĩ Ôn xuống? Tôi ở chỗ này chờ."
Tiếp tân nói: "Việc này tôi cũng không rõ lắm, mỗi ngày các bác sĩ thường nghiên cứu đến rất khuya, thậm chí có lúc mấy ngày mấy đêm cũng không ra, nếu không tiểu thư để lại tên, chờ lúc tôi gặp bác sĩ Ôn sẽ nói bác sĩ Ôn đến tìm cô?"
"Không được. . . . . ." Tô Ngưng Mi lắc đầu một cái, "Tôi sang bên kia chờ thì hay hơn."
Tô Ngưng Mi đi sang bên kia ngồi xuống ghê salon, tính toán đợi Ôn Nhạn Kỳ xuống, cô cảm thấy nếu điều chế được ra huyết thanh thì mấy bác sĩ này cũng sẽ không tiếp tục nghiên cứu mấy ngày mấy đêm. Đang suy nghĩ, bỗng bên kia có mấy người khoác áo trắng dài đi ra khỏi thang máy.