Lúc sau nhận được tin “ Thuận nước đẩy thuyền ” hắn tụ họp với tên kia rời đi làm nhiệm vụ mặc kệ lão già Lý đang đam mê tửu sắc.
…..
Mỹ Lệ chọn đại một chiếc váy dài buộc cổ loại thường hay mặc đi biển, nhìn vào gương đến chính cô cũng mông lung trước quyết định của mình.
Mỹ Lệ cố cười rời khỏi phòng, Hoằng Đông chờ cô anh cùng cô đi xuống bữa tiệc. Anh nhìn cô không rời mắt, chiếc váy đơn giản nhưng lại tôn lên vẻ đẹp của cô. Mái tóc Mỹ Lệ xoã dài che đi tấm lưng hở, cô cặp vén một bên tóc tạo điểm nhấn. Lớp trang điểm nhẹ nhàng thật sự khiến anh Đông nhìn không chớp mắt
Cô bất giác nhìn anh “ Em lạ lắm sao? Anh nhìn em kì vậy? ” cô thắc mắc hỏi
Hoằng Đông cười cười anh nói“ Em thật đẹp! Lục Minh cậu ta thật không biết trân trọng ”
Mỹ Lệ cười trừ cô mỉm nhẹ rồi quay đầu nhìn đường, phải là cô có phúc lắm mới gặp được Lục Minh. Anh ấy là tất cả với cô, là sinh mạng là cuộc sống nhờ có anh cô mới có hôm nay nếu không …..
Bữa tiệc được tổ chức đơn giản nhưng vẫn không kém phần hài hoà, nhạc nổi đùng đùng. Quầy bar có rượu và những loại nước uống khác bên kia là bể bơi, Mỹ Lệ chạm tay Hoằng Đông “ Em đi lấy đồ anh cứ chơi đi nhé ”
Hoằng Đông gật đầu, cô bỏ tay anh rời đi. Đến một căn phòng nhỏ nằm trong góc của bữa tiệc, Mỹ Lệ bị một lúc kéo mạnh kéo vào khiến cô hốt hoảng.
Lục Minh ôm trầm lấy cô từ đằng sau “ Là anh! ” giọng nói xác minh cất lên.
Mỹ Lệ thở dài, cô đánh lên tay anh “ Anh không ở cùng Minh Ngọc sao? ”
Lục Minh lắc đầu anh dựa đầu vào cổ cô, cách biệt chiều cao của hai người khiến anh khuỵ chân xuống thấp mới dựa được vào cô. Mùi hương cơ thể cô tỏa ra khiến Lục Minh kìm chế “ Cô ấy đi cùng Tiểu An ”
Anh cẩn thận nói “ Em giận anh sao? ”
Mỹ Lệ hơi chớp chớp đôi mắt quay đi, anh xoay người cô để anh ngắm nhìn cô rõ hơn. “ Anh không cố ý giấu em, anh chỉ sợ …” Lục Minh chưa kịp nói cô đã nói thay
“ Sợ em gặp nguy hiểm ” Mỹ Lệ cô hiểu chứ, Lục Minh không phải người dễ dàng đến thế chỉ có điều cô giận vì anh không cho cô biết mà âm thầm lên kế hoạch với Minh Ngọc để lừa cô.
“ Sau này có dự định làm gì cũng đừng giấu em được không ” Mỹ Lệ đặt hai tay ôm lấy gương mặt anh cô nói nhẹ nhàng.
Lục Minh ánh mắt hiểu rõ “ Anh sai rồi, anh sẽ không giấu em nữa ” ôm cô thật chặt, khoảng thời gian vừa qua hai người ít tiếp xúc anh giờ không muốn cô rời đi.
Mùi hương từ cơ thể cùng hương nước hoa khiến Lục Minh càng muốn cô hơn, anh không muốn cô bỏ anh đi chỉ muốn ôm cô thật chặt.
……
Hai người tách nhau ra, để tránh có người nhìn thấy, Lục Minh gặp Minh Ngọc ở quầy bar cả hai đều bàn bạc về công việc. Hoằng Đông cùng Mỹ Lệ uống nước cách đấy không xa ngắm nhìn khung cảnh.
Mặt trăng tròn chiếu sáng màn đêm khu nghỉ dưỡng, sự chú ý của cô tập trung vào bầu trời. Các ngôi sao li ti phát sáng tô điểm cảnh đêm thật đẹp “ Thật giống những năm về trước ” Hoằng Đông nói.
Mỹ Kệ gật gù đồng ý “ Hồi đấy còn nhỏ, em cũng chỉ thích ngắm nhìn bầu trời là cách giúp giảm mệt mỏi và giải tỏa ”
Hoằng Đông nhìn cô khẽ cười, anh đưa tay vuốt mái tóc cô ra sau tai. Mọi hành sự đều được Lục Minh nhìn thấy, anh ta đưa con ngươi nhìn chằm chằm vào hai người họ. Như muốn giết Hoằng Đông.
Minh Ngọc ngăn anh ta lại “ chú ý hình tượng ” Lục Minh chĩa ánh mắt đâm chết người về cô.
Bị ánh mắt đâm đến câm nín, Minh Ngọc lắc đầu ngán ngầm. Phục vụ đưa đến trước mặt hai người hai ly rượu “ Xin mời ”
Giận dữ Lục Minh cầm ly uống một hơi hết, Minh Ngọc cô chán chường cầm ly rượu nhấp một ngủm nhỏ. Cô không giỏi uống rượu, bị đắng của rượu đi vào cổ họng tạo ra sự rát rát khó chịu.
……
Bữa tiệc chưa kết thúc, Lục Minh cùng Minh Ngọc về phòng bàn tiếp việc dang dở. Về phòng cả hai ngồi xuống ghế bất chợt cảm giác nóng nóng dần đến, Lục Minh khó chịu, người anh nóng ran bức bối. Bên dưới thứ đó đang dần nhô lên thô cứng, cảm giác bí bách.
Người của ông Nhẫn quan sát bên ngoài phòng khách sạn “ Ông chủ đã xong ”
“ Tốt, nếu là giả thì làm thành thật ” ông Nhẫn lên tiếng
“ Được ” hắn đang mặc bộ đồ phục vụ nhìn vào cửa phòng rồi rời đi.
Bên trong phòng Minh Ngọc bước ra từ phòng ngủ, cô cũng bắt đầu cảm nhận được sự kì lạ của cơ thể. Lục Minh anh ta siết chặt tay nắm chiếc quần bò mồ hôi bắt đầu toát ra, đầu óc bắt đầu mụ mị mơ màng nhớ đến dáng vẻ Mỹ Lệ. Cơ thể hoàn Mỹ đường cong quyến rũ làm cho vậy bên dứoi ngày càng chướng to muốn giải thoát khỏi chiếc quần bò.
Anh chợt nhớ ra “ Đừng ra đây! Đóng chặt cửa phòng ” nói lớn vào bên trong.
Minh Ngọc liền hiểu cô đóng chặt cửa, cô bắt đầu thở hổn hển khó chịu bước chân loạng choạng vào nhà tắm bật chiếc vòi sen. Nước bảy làm ướt hết người cô, nước lạnh chạy vào làm da khiến nó mẩn đỏ vì sung nhiệt.