Bất chợt, bàn tay của anh lại nhuốm đầy máu, nhìn xuống phần hạ bộ của Vũ Dạ Uyển thì nó đã biến thành một vũng máu lớn, hình ảnh này còn khiến cho anh hốt hoảng hơn, kích động ôm chặt cơ thể của cô, nói:
- Tiểu Uyển... Em... Em mang thai sao?
Vũ Dạ Uyển lắc đầu, cô hơi thở khó khăn nói bản thân không biết, cô chỉ thấy dạo gần đây bản thân rất hay mệt mỏi, trước kia kinh nguyệt của cô cũng không đều nên chẳng nắm bắt được điều này, nhưng nếu cô chỉ ngã xuống nệm lớn, nhưng lại bị chảy nhiều máu như vậy thì đúng là kì lạ. Bất chợt, trong khi anh đang mãi mê suy nghĩ thì một tiếng kêu đau của cô lại kéo anh về thực tại, nhìn thấy người con gái mình đau đớn như thế cũng khiến cho Đường Phục Sinh rụng rời tay chân.
Mãi cho đến bệnh viện thì anh trực tiếp ôm cô đi vào, đại tá vốn dĩ đã đưa băng ca đến đẩy cô vào phòng cấp cứu nhưng Đường Phục Sinh nhất quyết muốn bế cô đi, vào đến phòng cấp cứu thì y tá cũng đã đuổi anh ra ngoài. Lòng anh nóng như lửa đốt nhìn xuống quần áo vốn dĩ màu trắng nay đã nhuốm một màu máu tươi, đỏ rực vô cùng thê thảm.
Đường Phục Sinh bất giác ngồi xuống ghế, anh cứ nhìn chằm chằm vào hai tay của mình, nhưng không bao lâu sau thì Vũ Dụ Bạch và Quan Vi Duyệt nghe tin từ Tùng Phiến cũng đã chạy đến, nhìn thấy anh đang thất thần liền lay người anh, nói:
- Phục Sinh, Tiểu Dạ sao rồi?
Nhưng gương mặt của anh hoàn toàn ngu ngốc rồi, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
- Máu... Máu... Cô ấy chảy rất nhiều máu... Trên tay... Tớ bế cô ấy trên tay, máu của cô ấy không ngừng chảy... Không ngừng chảy... Cô ấy đau, cô ấy còn nói rất đau...
Lúc này hai vợ chồng họ mới để ý đến quần áo trên người của anh, đã sớm dính đầy máu của Vũ Dạ Uyển. Nhưng Quan Vi Duyệt cảm thấy không đúng lắm, cô ấy nghe Tùng Phiến nói dạo gần đây Vũ Dạ Uyển hay mệt mỏi, nhưng vừa rồi khi té xuống thì chẳng có xây xát gì, nhưng tại sao lại có máu?
Trong đầu của Quan Vi Duyệt bất giác nghĩ đến một nguyên nhân, chị ấy liền bước đến trước mặt của Đường Phục Sinh, khó chịu nói.
- Em ấy mang thai sao?
- Tôi không biết... Tôi không biết nữa...
- Đường Phục Sinh! Cậu làm chồng kiểu gì vậy hả? Đến cả việc em ấy có mang thai hay không cũng không biết, cậu có xứng đáng làm chồng em ấy hay không hả?
Vũ Dụ Bạch biết vợ mình thương Vũ Dạ Uyển như em gái ruột, nên khi nghe tin cô bị thương phải đưa đến bệnh viện thì đã bỏ luôn mấy đứa nhỏ ở nhà để chạy đến đây. Nhưng khi cô ấy nghe thấy Đường Phục Sinh không biết gì thì càng nổi điên hơn, còn muốn đăng anh nhưng đã bị Vũ Dụ Bạch giữ lại, anh ấy nói:
- Bà xã, bà xã... Em bình tĩnh. Chưa chắc Tiểu Dạ đã biết nó mang thai đâu, hơn nữa... Tại sao dây an toàn lại bị đứt? Chắc chắn có người giở trò chơi xấu!
Quan Vi Duyệt liếc anh một cái, cũng may là vợ chồng nghe tin từ Tùng Phiến, thử hỏi nếu mà là Trang Nhược Uyển và Vũ Dạ Triệt nghe điện thoại thì hiện tại anh sẽ còn nguyên vẹn ngồi ở đây à?
Nhưng Vũ Dạ Uyển được đưa vào cũng lâu rồi, sao vẫn còn chưa ra chứ?
Trong lúc mọi người đang nháo nhào lên thì một bác sĩ bước ra, nhìn một loạt, nói:
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
Đường Phục Sinh giống như được kéo từ mộng ảo bước ra, anh liền nói:
- Là tôi... Tôi là chồng của cô ấy, Tiểu Uyển sao rồi? Cô ấy không sao chứ?
- Anh là chồng cô ấy?
Đường Phục Sinh liền gật đầu, nhưng sau đó Bác sĩ đã mắng anh một trận té tát. Khiến cho anh và hai vợ chồng Vũ Dụ Bạch phải muối mặt với mọi người.
- Vợ cậu có thai mà còn không biết sao? Giờ thì hay rồi, đứa bé hai tháng tuổi cũng mất rồi. Vợ chồng cậu đúng là hậu đậu mà! Thật sự tức chết tôi!
Nghe đến đây, đầu óc của Đường Phục Sinh liền như đông cứng lại... Cô có thai rồi, cô mang thai đứa con của anh, nhưng mà... Nhưng mà nó mất rồi...
Nhìn xuống vũng máu trên người mình... Con mình... Vũng máu này chính là con của anh, là cốt nhục của anh và Vũ Dạ Uyển... Nhưng... Nhưng mà nó đã không còn nữa rồi...
#Yu~