Nhưng cũng vì lí do bận rộn với lịch làm việc nên Vũ Dạ Uyển càng có lí do chính đáng để không gặp Đường Phục Sinh, anh cũng đành bất lực lắc đầu. Hễ chuyện mà cô đã muốn thì cho dù tám ông Trời có xuống đây nài nỉ thì cô vẫn nhất quyết từ chối, nhưng cũng vì lịch trình khá bận rộn nên cô và Giản Thiên Trọng cũng ít có thời gian hẹn hò.
Hôm nay, nhân lúc Vũ Dạ Uyển có một cảnh quay gần với tập đoàn Giản thị nên Giản Thiên Trọng đã tranh thủ giờ nghỉ trưa để sang đoàn làm phim ăn cơm cùng bạn gái. Nhìn thấy cậu chủ nhà họ Giản đến chăm bạn gái thì ai nấy đều lên tiếng trêu chọc họ, lúc này Thẩm đạo cũng có chút bất ngờ, ông ấy còn nghĩ Dạ Uyển thích Ảnh đế Đường cơ đấy, hóa ra chỉ là tin đồn nhảm thôi sao?
Tuy nhiên thì không biết trời xui đất khiến thế quái nào mà hôm nay đoàn làm phim của Tiêu đạo cũng ở đến đây. Vũ Dạ Uyển chỉ biết bất lực thầm gào thét ở trong đầu, đúng là chạy trời không khỏi nắng mà. Nhìn thấy Đường Phục Sinh và Tiêu đạo đi vào, hình như họ vẫn chưa tìm được nữ chính nên đã quyết định quay những phân cảnh không có nữ chính trước, sau đó sẽ bổ sung sau.
Nhưng ánh mắt và tầm nhìn của Đường Phục Sinh không thể nào tập trung vào phim được, cứ chốc chốc là anh lại nhìn sang Vũ Dạ Uyển và bạn trai đang ăn cơm ngọt ngào ở bên cạnh, Cao Trấn Hào cũng hắng giọng mấy lần để nhắc nhở anh, nhưng lực bất tòng tâm.
Mãi cho đến khi hai người họ dùng cơm xong thì Đường Phục Sinh không nhịn được mà đi đến, nắm lấy tay của Vũ Dạ Uyển muốn kéo đi, nhưng Giản Thiên Trọng ở bên cạnh nhanh chóng gạt tay của anh ra, ánh mắt vô cùng không vui nhìn đại Ảnh đế, nói:
- Ảnh đế Đường, anh làm gì vậy? Ở chốn thanh thiên bạch nhật lại nắm tay của bạn gái tôi kéo đi, anh xem tôi là cái gì?
Nhưng đến nhìn Đường Phục Sinh còn không nhìn lấy Giản Thiên Trọng một lần, anh nhìn Vũ Dạ Uyển, nói:
- Uyển Uyển, đi theo anh, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
Nhưng Vũ Dạ Uyển hoàn toàn không có ý định nói chuyện với anh, cô nắm lấy tay của bạn trai, sau đó đưa ánh mắt hống hách nhìn anh, đáp:
- Giữa chúng ta không còn chuyện gì để nói cả, dù có chuyện gì đi nữa thì tốt nhất chú nên nói ở đây. Tránh để Thiên Trọng và mọi người hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta.
Từng câu từng chữ của Vũ Dạ Uyển đều khiến cho toàn thân Đường Phục Sinh run lên vì tức giận, bây giờ cô chính là đang muốn chối bỏ hết mối quan hệ với anh đúng không? Cô vì thằng nhóc miệng còn hôi sữa này mà muốn cắt đứt mối quan hệ với anh, phân rõ ranh giới với anh? Tốt, tốt lắm.
Cao Trấn Hào nhìn thấy Đường Phục Sinh đang siết chặt nắm đấm chuẩn bị đánh người đến nơi rồi, cậu ấy liền vào can ngăn, sau đó kéo Ảnh đế nhà mình sang một bên, nếu không chắc ở đây sẽ có một cuộc ẩu đả mất... Hoặc không thì còn khủng khiếp hơn nữa chính là án mạng đấy.
Đường Phục Sinh cũng không biết bản thân đang bị cái gì nữa, tại sao anh lại tức giận khi nghe cô nói những lời đó chứ. Vốn dĩ ban đầu là anh muốn phân rõ ranh giới cô, muốn cô gái nhỏ buông bỏ đoạn tình cảm không có kết quả này... Nhưng bây giờ thì sao chứ? Cô ấy thật sự buông bỏ rồi, phải nói là hoàn toàn buông bỏ rồi thì anh lại thấy không thoải mái! Rốt cuộc là anh đang bị cái quái gì vậy hả?
Đúng là chỉ có người ngoài cuộc mới nhìn thấu hết mọi chuyện, Cao Trấn Hào vỗ vỗ vai của anh, nói:
- Tôi đã nói với cậu rồi mà, lần này Tiểu Dạ rất nghiêm túc. Cô ấy nghiêm túc thích cậu, giống như việc nghiêm túc đóng phim vậy. Nhưng là do cậu phụ lòng cô ấy thôi.
- Tôi không thích Uyển Uyển... Nhưng mà, tại sao khi nhìn cô ấy ở bên cạnh nam nhân khác thì lòng tôi lại khó chịu như vậy chứ?
Cao Trấn Hào cũng phải bó tay với cái tên đầu gỗ này. Miệng thì nói không thích người ta, vậy mà khi người ta yêu người con trai khác thì lại thấy không vui, logic của Ảnh đế đúng là khác người. Cậu ấy cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Mãi cho đến khi Vũ Dạ Uyển tự mình đi đến trước mặt của Đường Phục Sinh, ánh mắt của cô không còn như xưa nữa. Nếu là trước kia thì có lẽ bây giờ hai mắt của cô đang sáng lên, liên tục ríu ra ríu rít bên cạnh anh như chim sáo vậy, nhưng hiện tại đứng trước mặt anh vẫn cô... Vẫn là Vũ Dạ Uyển... Nhưng ánh mắt của cô đã thay đổi rồi.
- Uyển Uyển...
- Chú Đường, tôi từng nói với chú mà, nếu chú không thích tôi thì tôi cũng không miễn cưỡng. Đã mười năm rồi, tôi thật sự thích chú mười năm rồi... Chú không phải cái rốn của vũ trụ mà tôi mãi đợi chú... Tôi cũng mệt rồi!
Đường Phục Sinh lắc đầu, anh rất muốn giải thích nhưng có lẽ hiện tại mọi lời giải thích của anh đều là vô nghĩa, cô thật sự buông rồi.
- Đường Phục Sinh, hi vọng chú có thể tìm được một cô bạn gái tốt. Cảm ơn chú vì thời gian qua đã luôn cố gắng làm cho tôi vui vẻ, từ nay chúng ta nên hạn chế gặp nhau thì sẽ hay hơn. Tạm biệt chú.
#Yu~