Nhưng khi hai người họ đến thì đứa trẻ đã sớm không còn nữa, Trang Nhược Uyển thấy hiện tại giữa hai người đã không còn có dính líu gì đến nhau nên đã nói chuyện riêng với Đường Phục Sinh, bà ấy nhìn anh, nói:
- Như lần đầu tôi đã cảnh báo cậu, Tiểu Dạ ở bên cạnh cậu chỉ toàn là nguy hiểm bây giờ thì cậu tin rồi chứ?
Dừng một chút, Trang Nhược Uyển lại nói:
- Phục Sinh, nếu cậu thật sự yêu Tiểu Dạ thì nên buông tay đi. Hai người sẽ không có kết quả đâu!
Còn chưa kịp để anh trả lời thì Nhạc Lôi Hào và Doãn Lạp Na đã đi đến, ai cũng biết Doãn Lạp Na là bác sĩ, vì Vũ Dạ Uyển chỉ mới mang thai, đến dấu hiệu cũng chưa rõ ràng nên không thể pháp hiện được, lần này sảy thai là tai nạn cũng không thể hoàn toàn trách anh được. Nhưng lúc họ bước đến đã nhìn Đường Phục Sinh cúi đầu xin lỗi.
- Thật xin lỗi cô Uyển, nhưng tôi không làm được... Tiểu Dạ là người con gái tôi yêu, tôi đã hứa sẽ không bao giờ rời xa cô ấy.
Nói xong, Đường Phục Sinh liền quay lưng bỏ đi, anh còn chưa kịp đi xa thì Trang Nhược Uyển liền nói:
- Nếu cậu không nỡ rời xa con bé, thì người làm mẹ này sẽ giúp cậu.
Trang Nhược Uyển nói xong cũng quay về phòng bệnh của con gái, nhân tiện thì bà ấy cũng nói với chồng mình nhân lúc Vũ Dạ Uyển còn hôn mê thì chuyển viện cho cô. Ban đầu thì Vũ Dạ Triệt cũng không đồng tình lắm, nhưng nhìn con gái cưng bây giờ lại nằm thoi thóp ở đây thì cũng khiến cho ông ấy đau lòng.
- Mẹ... Không thể làm như vậy, lỡ như Tiểu Dạ tỉnh lại thì con bé sẽ rất buồn.
- Dụ Bạch, con nhìn nó đi... Bây giờ vẫn chưa đủ thảm hại hay sao?
- Nhưng...
Vũ Dụ Bạch vừa định nói gì đó nhưng Quan Vi Duyệt đã ngăn anh lại, hiện tại cha mẹ đang tức giận nên họ không thể cũng cố chấp được. Trước mắt họ phải mềm mỏng, nhu thuận theo cha mẹ, đợi khi mẹ nguôi giận một chút rồi hãy ngồi lại nói chuyện sau. Nghe lời vợ nên Vũ Dụ Bạch cũng im lặng không nói nữa.
Khoảng hơn một giờ sau thì chiếc xe của nhà họ Vũ cũng đã đến, Vũ Dạ Triệt bước đến bế con gái lên, vừa bước chân ra khỏi phòng đã nhìn thấy Đường Phục Sinh, anh thấy cô bị gia đình đưa đi liền ngăn lại nói:
- Chú... Chú đừng đưa cô ấy, hiện tại sức khỏe của cô ấy không được tốt.
- Nếu cậu còn cản trở thì sức khỏe của con bé mới không tốt.
Nói xong, Vũ Dạ Triệt cố gắng ôm chặt con gái trong lòng, thẳng tiến mà rời khỏi bệnh viện, nhưng ông ấy đi đến đâu thì Đường Phục Sinh cũng bám theo đến đó. Những người trong bệnh viện nhìn thấy cũng không quên dùng điện thoại quay lại rồi đăng lên mạng xã hội với dòng tin nóng hổi.
Ảnh Đế Đường Phục Sinh bám theo gia đình của bạn gái, nhưng đã bị gia đình bạn gái nhất quyết cự tuyệt.
Cảm thấy hình ảnh của anh sắp không giữ được rồi thì Quan Vi Duyệt liền bảo chồng mình kéo anh sang chỗ khác nói chuyện. Mãi cho đến khi Vũ Dạ Triệt đưa con gái lên xe an toàn thì Đường Phục Sinh cũng được Vũ Dụ Bạch kéo sang một bên, anh ấy nhíu mày nói:
- Đừng chống đối mẹ tôi nữa, hiện tại bà ấy đang nóng giận, cậu càng bám dính thì bà ấy càng không vui. Hơn nữa... Hơn nữa hiện tại tài nguyên của cậu không nhiều, nếu còn đưa theo cả Tiểu Dạ thì con bé sẽ chịu khổ... Cứ đợi khi nào mẹ tôi nguôi giận rồi chúng ta sẽ nói chuyện lại.
- Nhưng mà...
- Hiện tại cậu nên lo cho hình ảnh của cậu đi, Công ty giải trí Thống Nhất không thể vì cậu mà danh tiếng cũng không cần. Tôi đã sắp xếp một trợ lý mới cho cậu, bây giờ thì về nhà nghỉ ngơi đi, tôi sẽ báo tình hình của Tiểu Dạ cho cậu mỗi ngày.
Nói xong, Vũ Dụ Bạch cũng đưa vợ mình về. Bỏ lại Đường Phục Sinh đứng chết chân ở đó, lúc này Nhạc Lôi Hào cùng Doãn Lạp Na mới bước đến, nói:
- Tôi đã xem tình hình của Tiểu Dạ, cô ấy không sao, nhưng thời gian này đừng để cô ấy phiền lòng.
Nghe Doãn Lạp Na nói thì Đường Phục Sinh cũng thấy an lòng, nhưng lúc này Nhạc Lôi Hào mới nói:
- Doãn Sinh, em về nhận tổ quy tông đi. Khi em mang họ Nhạc thì mới xứng đáng đứng bên cạnh Vũ Dạ Uyển. Ít nhất thì Nhạc Doãn Sinh nhà họ Vũ sẽ nể mặt cha mẹ nhưng nếu em mang họ Đường, thì em chẳng là gì cả.
- Tôi không cần dựa hơi vào nhà họ Nhạc. Từ trước đến giờ tôi họ Đường, tên tôi là Đường Phục Sinh!
Nói xong, anh liền đội mũ, đeo khẩu trang rồi rời khỏi bệnh viện. Doãn Lạp Na nhìn Nhạc Lôi Hào, nói:
- Anh đừng gấp, rồi sẽ có ngày cậu ấy thông suốt thôi mà.
Nhạc Lôi Hào nhìn theo em trai nói:
- Anh chờ được nhưng mẹ thì không...
#Yu~