Bước ra ngoài nói chuyện cùng với Trang Nhược Uyển thì bà ấy chỉ thở dài một tiếng, sau đó nói:
- Trước kia đã hiểu lý do tại sao tôi lại phản đối hai người chưa.
- Hiểu rồi ạ, là do cháu đã không suy nghĩ thấu đáo, lại đưa Tiểu Uyển rời đi và khiến cho cô lo lắng. Lần đó... Là do cháu sai, cháu thành thật xin lỗi.
- Hiểu được là tốt. Chỉ là Tiểu Uyển tuổi trẻ vẫn còn bồng bột, hi vọng sau này có chuyện gì thì cũng nên nhẹ nhàng, con bé không phải dạng thích cương.
Nhạc Doãn Sinh đương nhiên hiểu chứ, con người của Vũ Dạ Uyển thật sự không thích cương, cũng không thích cứng, phải nhu mềm thuận theo ý của cô thì may ra mới có thể sống sót, nhưng mà từ khi mất đứa bé thì có lẽ Vũ Dạ Uyển cũng đã trưởng thành không ít, bản thân Nhạc Doãn Sinh cũng có thể nhìn thấy sự trưởng thành từng ngày của cô.
- Tôi bảo cậu ra đây cũng không có lời nào để nói, hi vọng sau này cậu chiếu cố Tiểu Uyển một chút.
- Vậy chuyện kết hôn...
Nghe đến đây thì Trang Nhược Uyển liền nghiêng đầu, sau đó khoanh tay trước ngực rồi quay lưng lại với anh, trước khi rời đi còn nói:
- Còn chưa đưa sính lễ mà đã dám nghĩ đến hôn lễ sao? Nhạc Doãn Sinh, cho dù cậu là Nhạc thiếu cũng không nên gấp gáp như vậy.
Sau đó thì Trang Nhược Uyển cũng đi vào nhà, nhưng Nhạc Doãn Sinh có lẽ đã hiểu được ý tứ của bà ấy rồi, có nghĩa là Trang Nhược Uyển đã đồng ý cho anh và Vũ Dạ Uyển kết hôn, bây giờ anh chỉ cần tam thư lục lễ đến và đường hoàng rước cô về nhà nữa là được.
Ngay khi Nhạc Doãn Sinh quay lại thì Vũ Dạ Uyển liền lập tức hỏi anh xem có bị gì không, nhìn thái độ lo lắng kia của Vũ Dạ Uyển mà Trang Nhược Uyển cũng chỉ biết lắc đầu, quả nhiên là con gái lớn khó giữ mà. Lúc này bà ấy liền nói:
- Con đừng làm quá lên, mẹ cũng không có ăn mất miếng da nào của cậu ta.
- Ai biết được mẹ có đấu tâm lý với anh ấy hay không, lỡ anh ấy không cưới con nữa thì sao.
- Cái con nhỏ này!
Nhưng sau đó thì Nhạc Doãn Sinh và Vũ Dạ Triệt đều phải vỗ về hai người phụ nữ này, quả nhiên là mẹ con một chín một mười, không ai chịu thua ai hết mà. Nhạc Doãn Sinh cũng nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Vũ Dạ Uyển, sau đó nói:
- Em đừng lo, anh không sao cả. Hơn nữa...
Dừng một chút, Nhạc Doãn Sinh lại đưa mắt nhìn về phía của Trang Nhược Uyển, anh còn mỉm cười nói:
- Cô Nhược Uyển đã cho phép anh hỏi cưới em rồi.
Nghe đến đây thì không chỉ Vũ Dạ Uyển kinh ngạc mà mọi người có mặt ở đây cũng không khỏi ngạc nhiên, nhanh như vậy đã đồng ý rồi sao? Họ còn tưởng rằng sẽ nổ ra chiến tranh hạt nhân nữa chứ, không ngờ mọi chuyện lại xảy ra êm đềm như vậy, đúng là có chút không ngờ đó.
Tiếp đến là việc của trưởng bối trong nhà, nên Nhạc Doãn Sinh và Vũ Dạ Uyển đã quyết định ra ngoài để trò chuyện, hai người có lẽ đã quá lâu để ở gần nhau như vậy, nên họ chỉ chê thời gian một ngày quá ngắn, không đủ để họ ở bên nhau.
Hai tay của họ thì đan chặt vào nhau, còn cùng nhau nhìn ngắm bầu trời xa xôi, lúc này đột nhiên Nhạc Doãn Sinh lại nói:
- Anh xin lỗi Uyển Uyển.
Đột nhiên nhận được lời xin lỗi cũng khiến cho Vũ Dạ Uyển cảm thấy bối rối, sau đó cô liền đưa mắt lo lắng nhìn anh, nói:
- Sao đột nhiên lại xin lỗi em?
- Chuyện đứa bé... Anh không biết khi đó em mang thai.
Nhưng Vũ Dạ Uyển lại bật cười, sau đó còn ôm chặt hai má của anh, nói rằng biểu hiện của anh rất đáng yêu, hành động kia của cô cũng làm cho Nhạc Doãn Sinh thấy khó hiểu, nhưng rồi cô lại nói:
- Thật ra lúc đó em không mang thai, cũng không có đứa bé nào mất cả.
- Vậy bác sĩ nói...
- Thật ra thì sợi dây thừng lúc đó có người động tay động chân vào, em chỉ là muốn dọa người đó một phen nên mới cầm theo một bịch máu giả, không ngờ lại đưa em đến bệnh viện, nhưng sau đó thì em cũng không biết sao bác sĩ lại nói là em sảy thai nữa, chắc là có người sắp xếp.
Nghe đến đây thì Nhạc Doãn Sinh dường như cũng đã hiểu ra gì đó, vậy là trong suốt thời gian qua chỉ là cô giả vờ suy sụp, nhầm mục đích đánh lạc hướng hung thủ thật, bây giờ cô đã tái xuất rồi, kẻ đó sẽ không thể tung hoành ngang dọc nữa!
- Tiểu Quỷ ham chơi nhà em.
Nhưng Vũ Dạ Uyển còn trực tiếp hơn, cô đột nhiên hôn lên môi của anh một cái, nói:
- Anh là của em, chỉ có thể là của em!
#Yu~