Câu hỏi của Hàn Bách khiến Tống Vi khựng người lại, cô cúi đầu chẳng dám nhìn anh..
Sau một lúc cô mới ngẩng mặt lên nhìn Hàn Bách ánh mắt trở nên mạnh mẽ..
- Vậy anh có yêu em không?
Hàn Bách nghe thấy câu hỏi của Tống Vi anh chỉ cười nhẹ rồi điềm tĩnh trả lời..
- Nếu không yêu em tại sao lại mặt dày tìm đến chen ngang cuộc sống của em và tên kia.
- Anh lấy gì chứng minh? Anh biết quá khứ của em nó tồi tệ đến mức nào mà.
Anh là người địa vị ở trên cao, còn em có với thế nào cũng không thể chạm tới được anh. Anh cũng biết rõ mà vậy sao vẫn cứ bám theo em?
- Nhưng anh chưa bao giờ quan tâm điều đó. Anh sẽ dùng cả đời này để chứng minh tình yêu của mình với em. Chứ không phải là những lời nói ở chót lưỡi đầu môi nay nói mai đã quên.
Hàn Bách nghiêm túc nói rõ từng chữ một cho Tống Vi nghe rồi anh đi đến ngồi bên cạnh cô khẽ nói tiếp
- Anh chưa bao giờ muốn em phải khó xử cả. Chỉ là anh vẫn hi vọng em có thể một lần mở lòng với anh, nếu bây giờ em nói em yêu anh ta anh sẽ tôn trọng quyết định của em và không làm phiền đến cuộc sống của em nữa..
Tống Vi vẫn im lặng, cô mông lung nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa rồi còn can đảm lắm mà tự dặn lòng là sẽ đối mặt với mọi chuyện.. Giờ thì sao đây? Cô không dám thừa nhận người mình yêu là Hàn Bách sao?
Hàn Bách dang tay kéo Tống Vi ôm vào lòng mình, giọng anh nhẹ nhàng và sâu lắng.
- Anh biết càng kéo dài thế này cả ba chúng ta đều rất mệt mỏi.. Anh cũng biết em không muốn làm anh ta tổn thương, nhưng nếu cứ tiếp tục không rõ ràng sẽ càng làm mọi chuyện dần tệ hơn..
Tống Vi lúc này đã bật khóc, nghẹn ngào trách móc Hàn Bách..
- Em ghét anh.. Anh đến làm đảo lộn cuộc sống của em. Anh khiến trái tim em thổn thức khiến em không thể nào quên được anh..
Hàn Bách cong môi cười hỏi lại
- Vậy là em yêu anh?
Trả lời anh là vòng tay của Tống Vi đã ôm chầm lấy anh, gương mặt nhỏ vùi vào vòm ngực săn chắc kia không ngừng thút thít..
Hàn Bách không dỗ dành mà để mặc cho cô khóc như trút hết nỗi lòng mình. Những ngón tay thon dài chỉ ân cần xoa xoa đầu Tống Vi còn chưa lâu cô đã đi vào giấc ngủ hơi thở đều đặn của cô nhẹ nhàng phát ra, Hàn Bách khẽ cười dịu dàng thì thầm bên tai cô..
- Tiểu Vi.. cảm ơn em..
Nói rồi Hàn Bách cẩn thận đặt Tống Vi nằm xuống giường anh cũng nằm bên cạnh ôm cô vào lòng mình..
...----------------...
Lục Đình Thâm tựa lưng trên sô pha, chân bắt chéo, tay nâng ly rượu đến mép môi khẽ nhấm nháp..Nét mặt điềm tĩnh đến lạ thường..
Hai tên vệ sĩ được cử theo bảo vệ Tống Vi giờ đây đang quỳ rạp dưới sàn nhà nét mặt thành khuẩn, sợ sệt..
- Thiếu gia.. Là Tống tiểu thư bảo chúng tôi quay về vì cô ấy nói đã có vệ sĩ riêng chứ chúng tôi không dám bỏ công việc hay cãi lời ngài..
Lục Đình Thâm ngồi thẳng người đặt ly rượu đã rỗng tuếch lên bàn, giọng nói trầm thấp vang lên
- Được rồi.. lui xuống đi.
Hai tên vệ sĩ như vớ được vàng, vội vã co chân rời đi trong tích tắc..
Còn lại là gian phòng khách lạnh lẽo u ám, chỉ mờ mờ ảo ảo vài tia sáng hắt ra, Lục Đình Thâm cười chua chát, anh cười nhưng sao sóng mũi lại cay cay có thứ dung dịch lỏng lẻo nào đó từ khóe mi cứ chực chờ rơi xuống, nhưng anh không cho phép nó xuất hiện trên gương mặt mình..
Lục Đình Thâm ngã tự do nằm lên sa long mắt nhìn trần nhà để nước mắt không rơi xuống, anh vẫn cười chỉ là nụ cười ngày càng nhạt dần..
- Vệ sĩ riêng.?? Hahah.. Lục Đình Thâm ơi là Lục Đình Thâm mày yêu cô ấy mười nhưng người ta yêu tận một trăm.. Mày nghĩ đưa cô ấy đến đó phái người bảo vệ đã là chu đáo nhất rồi, nhưng trăm tính ngàn tính vẫn tính thua một người.. haha
Mày thua rồi..thua thật sự rồi..
Màn đêm tĩnh lặng bao trùm bởi một làn sương lạnh, giọng cười cay đắng của Lục Đình Thâm vang lên văng vẳng trong ngôi biệt thự trắng khiến ai nghe thấy đều không khỏi rùng mình, nhưng mấy ai biết anh mang tâm trạng nặng nề như thế nào..
Hôm nay anh tự nhận mình thua Hàn Bách, cũng chính là ngày anh mất người con gái mình yêu..
...----------------...
Mặt trời lên cao phảng phất những tia nắng gắt gao xuyên qua rèm cửa làm Tống Vi nhíu mày thức giấc..
Cảm giác ấm áp và hương thơm nam tính là thứ đầu tiên cô cảm nhận được.
Tống Vi nhớ lại những chuyện đã xảy ra tối qua, đảo mắt nhìn xung quanh tìm điện thoại nhưng không thấy đâu, lại sợ Hàn Bách thức giấc nên không dám cử động mạnh, chỉ dám nhẹ nhàng nhúc nhúc nhích nhích từng tí..
- Em đang tìm điện thoại?
Tống Vi giật mình sau câu nói của Hàn Bách, cô ngước lên nhìn thì thấy anh vẫn còn nhắm mắt nhưng đôi môi mỏng lại cong lên..
- Em muốn gọi điện cho Đình Thâm..
Hàn Bách mở mắt ra nhìn Tống Vi, khẽ trừng lên như đang cảnh cáo cô, giọng anh đầy sát thương vang lên
- Em dám ngang nhiên ở ngay trước mặt anh quan tâm người đàn ông khác?
Biết anh đùa Tống Vi không ngượng mà lập tức phì cười, cô bĩu môi nói
- Anh là gì của em đâu mà phải sợ?
Câu nói vô tư của Tống Vi khiến sắc mặt Hàn Bách đầy vạch đen..
- Ngủ với anh rồi thì đã là vợ anh. Từ giờ không cho phép em nghĩ đến người đàn ông khác..
- Vợ anh? Còn người kia kìa. Em không dám nhận đâu.
Tống Vi vờ dỗi quay mặt sang chỗ khác không thèm đếm xỉa đến Hàn Bách nữa..
Anh nâng cằm xoay mặt Tống Vi về phía mình, cong môi cười nói
- Chỉ cần em quay về, mọi chuyện sẽ khác.
- Quay về sao? Em còn công việc còn rất nhiều chuyện cần giải quyết ở đây..Không thể về cùng anh được đâu.
- Chuyển hết về nước. Chỉ sợ em không muốn về cùng anh thôi.
Tống Vi véo má Hàn Bách cười nói..
- Để em sắp xếp đã. Nếu anh bận thì về trước đi.
Hàn Bách nghiêm mặt kéo cô sát vào người mình ôm chặt..
- Em đừng mơ anh sẽ cho em có cơ hội trốn anh lần nữa.
Tống Vi bĩu môi..
- Em cũng đâu có ý định sẽ bỏ trốn.
Được rồi mau đưa điện thoại cho em đi.
Hàn Bách véo mũi cưng chiều cô rồi xoay người ra phía sau với lấy điện thoại trên tủ đầu giường đưa cho Tống Vi
Cô vui vẻ cầm điện thoại vừa mở màn hình lên điều khiến cô bất ngờ không phải là không có một tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào từ Lục Đình Thâm mà là một loạt thông báo từ những trang tin tức..
[ Lộ diện bạn gái của tổng tài Lục Đình Thâm chủ tịch tập đoàn LT ]
[ Nhan sắc tuyệt đỉnh của bạn gái Lục Đình Thâm khiến nhiều người phải trầm trồ?]
[ Lộ diện nhan sắc thật của Họa sĩ Thiên Vi]
[ Họa sĩ Thiên Vi vào khách sạn cùng người đàn ông lạ mặt, liệu có phải Lục tổng?]