Đại Tống nghe thế thì giật mình, chị Trần Lệ sau một giây ngớ người, vừa mừng vừa sợ, hỏi tại sao cô lại đi, đi đâu. An Na chỉ đáp mình có việc riêng phải giải quyết.
– Vậy sau này em có quay trở lại đây không? – Trần Lệ sau bất ngờ thì đầy lo lắng, – Chị sợ anh Tống của em không đảm đương công việc này được. Hơn nữa, ban đầu cũng bởi em mà huyện mới ủng hộ nhiều như thế, giờ em đi, không biết còn ủng hộ nữa không?
An Na mỉm cười:
– Chị ơi, hợp đồng em ký với huyện còn chưa tới kỳ hạn đâu, sau này định kỳ em sẽ tới xem một chút. Nhưng công việc sẽ vẫn giao lại cho anh Đại Tống chị ạ. Đợi khi nào đáo hạn hợp đồng, sẽ vẫn do anh Đại Tống tiếp tục đảm đương. Chị yên tâm, công việc ở trạm sữa làm tốt không những mang lại lợi ích cho thôn Cam Nguyên mà còn các thôn khác nữa, giải quyết được vấn đề khó khăn nuôi bò sữa của huyện, đây là một vấn đề quan trọng trong đổi mới nông thôn của huyện, chỉ cần làm tốt là huyện sẽ ủng hộ ngay chị ạ. Ngày hôm qua em có đi gặp Phó huyện trưởng Uông có hỏi về vấn đề vận chuyển, chú ấy nói, huyện thiếu sữa tươi và cần có nguồn sữa, đã bàn bạc với nhà ga rồi, chỉ còn chờ quyết định thống nhất nữa thôi. Khi có quyết định, nguồn sữa tươi sẽ được vận chuyển bằng toa xe từ huyện đến thành phố, vận chuyển trong đêm và sẽ đến ngay trong đêm luôn. Sau này tương lai mọi thứ sẽ tốt lên.
– Vậy thì tốt quá! – Trần Lệ vui mừng, – Cám ơn em Mai Mai, chị rất cảm kích em. Em đã giúp cả nhà chị rất nhiều.
Làm việc ở trạm sữa là sẽ kiếm được tiền, Trần Lệ dĩ nhiên cũng quá hiểu, sự cảm kích này là sự bảy tỏ tận đáy lòng.
An Na mỉm cười:
– Là người một nhà cả, sao phải khách sáo cám ơn à chị. Huống chi lúc em tới, cô và chị đã giúp em rất nhiều. Dù sao em cũng đi, không để lại cho các chị thì để cho ai được.
– Phải phải, anh Tống của em sẽ làm tốt. Thôi em và Đại Tống nói chuyện đi, chị đi nấu cơm. – Trần Lệ phấn khởi đi xuống bếp.
Đại Tống dẫu rất vui, nhưng vẫn thấp thỏm hỏi:
– Mai Mai, liệu anh làm được không?
An Na nói:
– Em rất coi trọng anh. Anh cần cù chịu khó, đầu óc cũng linh hoạt, quan hệ với mọi người lại tốt nữa, chỉ cần thế thôi thì có gì mà không làm được ạ. Cái anh thiếu là sự tự tin. Anh xem một cô gái như em mà cũng làm được, huống chi anh lại là đàn ông?
Đại Tống cười ngượng ngùng, nói:
– Ừ phải. Mai Mai, nếu em đã tin tưởng anh, anh nhất định sẽ cố gắng hết mình, sẽ không phụ lòng em đâu.
An Na gật đầu:
– Thực ra em không lo gì cả. Chúng ta làm thực phẩm, quan trọng nhất là vệ sinh sạch sẽ, nhất là sữa tươi, hiện giờ thời tiết đang chuyển ấm lên, cũng dễ bị hỏng hơn. Nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật ở bên xưởng gia công đã ký giấy tờ cam đoan với em, trong trạm sữa cũng đã thành lập chế độ báo hỏng, nhưng chúng ta nhất định phải trọng thị cao độ, chế phẩm sữa quá kỳ dù là chỉ một giờ cũng nhất định phải báo hỏng, tuyệt đối không được để xảy ra bất kỳ chuyện không hay nào.
Đại Tống trịnh trọng nói:
– Em yên tâm đi Mai Mai, anh không phải là người cẩu thả, nhất định sẽ tuân thủ chế độ báo hỏng.
An Na nói:
– Vâng, vậy ngày mai anh đi cùng em đến trạm sữa làm việc luôn, dần dần làm quen với mọi người, hôm nào rảnh em sẽ giới thiệu anh với Phó huyện trưởng Uông luôn.
Đại Tống suýt xoa liên tục.
An Na ăn cơm ở nhà chị Trần Lệ rồi quay trở lại trạm sữa, Triệu Trung Phân đưa cho cô một phong thư, nói có nhân viên bưu điện vừa gửi tới.
AN An nhìn chữ viết trên phong bì thư, tim đập nhanh, cám ơn Triệu Trung Phân rồi vội vã bước vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, tâm tình đầy kích động.
Thư là của Lục Trung Quân, đây là lá thư đầu tiên kể từ ngày anh đi được nửa tháng. Thư viết rất dài, kín mít bốn mặt giấy, ngoài việc kể lại tình hình của mình cho cô nghe, còn lại toàn là những lời lẽ đến buồn nôn nào là nhớ cô thế nào…., sau cùng còn bá đạo nói vô cùng muốn nhận được hồi âm của cô ngay sau khi nhận được thư của anh, còn yêu cầu cô phải viết kín hai trang giấy. An Na đọc đi đọc lại, mặt nóng bừng tim đập thình thịch, cả người đổ mồ hôi hột, rất ngoan ngoãn bắt đầu lấy giấy lấy bút ra hồi âm thư cho anh. Viết rồi xóa rồi gạch, mãi sau mới viết xong một bức thư tình, sau đó lại chép lại cẩn thận, cho vào phong bì thư dán kín rồi tranh thủ chạy đến bưu điện cách mấy con phố, mua tem dán lên bì thư, thả vào hộp thư.
…
An Na và Lục Trung Quân cứ liên lạc với nhau qua thư như vậy, trung bình một tuần là nhận được một lá thư của anh, tổng cộng An Na đã nhận được hơn mười lá thư của anh kể từ khi anh đi, tháng bảy sẽ bắt đầu nghỉ hè rồi, vậy là Lục Trung Quân đã đi được ba tháng.
Thời đại này điện thoại chưa phổ biến, trong nhà mọi người căn bản không có điện thoại cố định, chỉ có một vài cơ quan nhà nước mới có điện thoại. Để liên hệ được thuận tiện, An Na tháng trước đã xin phép trang bị điện thoại trong trạm sữa, mấy hôm trước vừa mới lắp đặt xong, cô cũng đã báo với Lục Trung Quân trong lá thư gần nhất rồi. Chưa tới vài ngày, anh đã gọi cuộc điện thoại đầu tiên tới, sau khi thổ lộ hết nỗi nhớ nhung trong lòng ra, anh nói với cô mình sẽ dẫn theo một nhóm học viên đi cơ sở để huấn luyện khép kín, nửa tháng sau mới có thể ra ngoài được. Trong nửa tháng này cũng không thể thư từ qua lại, cũng không thể trò chuyện hay gọi điện, sợ cô lo lắng nên mới xuống phòng thông tin lén lút gọi điện cho cô. An Na nói mình biết rồi, bảo anh cúp điện thoại.
– Anh nhớ em lắm, nhớ vô cùng ấy, em nói xem anh phải làm sao đây? – Anh vẫn không chịu cúp, – Đáng nhẽ là được nghỉ định kỳ, anh sẽ đến chỗ em, tự nhiên lại có nhiệm vụ này, sau đó còn thêm một nhiệm vụ khác nữa, coi như hai tháng nghỉ tiêu tùng rồi.
Giọng của anh đầy phiền muộn.
An Na vội an ủi anh.
– Vậy em có nhớ anh không?
– Có.
– Nhớ như nào?
– Ngày nào cũng nhớ…
– Hôn anh đi!
An Na mặt nóng bừng:
– Hôn thế nào….qua điện thoại à?
– Anh mặc kệ, anh muốn em hôn anh.
Về vấn đề mặt dày này thì An Na thường bó tay, cô đành phải làm một nụ hôn gió vào trong điện thoại, bên kia rốt cuộc mới có chút thỏa mãn.
– Anh được ra cái là sẽ gọi cho em luôn. Em nhớ ăn cơm nhiều, ngủ đủ giấc, lần tới gặp anh mà thấy em chẳng có thịt đâu là anh không bỏ qua cho em đâu…
– Biết rồi! – An Na trách, đang chần chừ muốn nói với anh chuyện có lẽ mình sẽ rời khỏi Hồng Thạch Tỉnh thì lại nghe đầu bên kia có tiếng huyên náo.
– Thông tín viên nói lãnh đạo sắp tới, phải ngắt điện thoại rồi. – Giọng Lục Trung Quân gấp gáp, – Mai Mai, anh…
Còn chưa nói xong, cuộc trò chuyện đã bị ngắt, chỉ còn lại tiếng tút tút của đầu dây.
An Na cúp điện thoại, ngồi phịch xuống ghế, khóe miệng vẫn mang theo ý cười.
Trước thời điểm thư từ qua lại với nhau, anh từng đề cập đến nói là học viện cho phép người nhà đến thăm.
Giờ đã tháng bảy, theo kế hoạch cô chỉ còn mấy ngày nữa là rời khỏi Hồng Thạch Tỉnh đi thành phố S rồi.
Có thể tranh thủ thời gian mấy ngày này đi tới chỗ anh thăm anh, rồi nói chuyện mình đi thành phố S cho anh biết luôn.
Tuy rằng đã qua lâu rồi, nhưng mỗi đêm vắng vẻ, trong đầu cô đều lóe lên hình ảnh hai người ân ái với nhau vào cái đêm trước khi anh đi, cô vẫn có cảm giác tai mình nóng rực xấu hổ.
Cô thật sự rất nhớ anh.
….
Nhân viên của trạm sữa huyện đã biết chuyện cô sẽ rời khỏi đây và ủy thác toàn bộ công việc cho Đại Tống, mọi người đều lưu luyến, nhất là Triệu Trung Phân, mắt đỏ hoe. An Na an ủi cô ấy mấy câu, còn nói sau này hãy giữ liên lạc, mình sẽ còn quay lại thì cô ấy mới cười lên được.
Đại Tống cũng được An Na dẫn đi gặp Phó huyện trưởng Uông. Phó huyện trưởng Uông biểu hiện rất tiếc nuối khi An na sẽ đi, động viên cô một hồi, đồng thời bày tỏ thái độ sẽ tiếp tục ủng hộ trạm sữa phát triển.
An Na cũng đến nhà chị Hồ để từ biệt. Trước khi đi, cô còn mời nhân viên của trạm sữa một bữa cơm chia tay trong một nhà hàng khá nổi ở huyện, sau khi trở về Hồng Thạch Tỉnh, thì ăn bữa tối cuối cùng với cô Lý Hồng và Tiểu Ny.
Tiểu Ny biết ngày mai cô đi thì khóc òa lên. Cô Lý Hồng ở cùng An Na một thời gian, dù sau đó biết cô không phải cháu gái của mình nhưng vẫn rất yêu quý cô, thấy cô thật sự đi rồi thì vô cùng lưu luyến. An Na dỗ dành Tiểu Ny mãi, ba người cùng nhau cuốn sủi cảo, sau khi ăn xong cô Lý Hồng nói:
– An Na à, hôm trước cô đã đi nhận tro cốt của Mai Mai về rồi. Cháu giúp cô nhiều, còn mua cả ti vi nữa, trước khi đi còn để lại công việc tốt cho con rể cô, cả nhà cô vô cùng biết ơn cháu. Cháu đi Thượng Hải, nếu như không tìm thấy người nhà, chỉ cần cháu không ngại, gia đình cô vĩnh viễn là người nhà của cháu.
An Na không nói cho cô Lý Hồng biết chuyện mình muốn đi thăm Lục Trung Quân trước, bà vẫn cho là cô sẽ đi Thượng Hải. An Na cũng không định nói nơi cô muốn đi là thành phố S. Biết bà có tình cảm với mình, cô cũng đã coi bà như người thân trong nhà ngoài bố mẹ ra, trong lòng cũng buồn bã, gật đầu đồng ý bất kể sau này có tìm được người thân hay không thì cũng nhất định sẽ quay lại đây thăm bà và Tiểu Ny.
Mấy nhà hàng xóm bình thường có mối quan hệ tốt biết ngày mai An Na đi thì cũng đến chơi nhộn nhịp một hồi, An Na trò chuyện với mọi người ở trong quầy hàng, sau đó mới đi nghỉ.
Sáng sớm hôm sau, An Na tạm biệt cô Lý Hồng và Tiểu Ny, mang theo hành lý và khoản tiền kiếm được nửa năm qua đến trạm xe lửa của huyện, lên tàu đi đến thành phố nơi Lục Trung Quân đang ở đó.
Thành phố đó gần thủ đô Bắc Kinh, hiện tại còn chưa có xe lửa tốc hành, trước tiên đi xe lửa đến Bắc Kinh, sau đó chuyển ô tô đi đến đó.
Cả một hành trình một ngày một đêm, ngày hôm sau, An Na đã tới trạm xe lửa Bắc Kinh.
Thủ đô Bắc Kinh lúc này vẫn mang đậm mùi vị của Bắc Kinh cũ, quảng trường Thiên An Môn chưa có nhiều du khách đến đi như dệt cửi, được đến đây đứng chụp ảnh chủ yếu là ao ước của rất nhiều người trong nước, nhưng An Na lại chẳng có tâm tư thưởng thức vẻ đẹp của Bắc Kinh cũ chút nào.
Lần trước lúc cô và Lục Trung Quân trò chuyện, anh có nói, nửa tháng sau sẽ quay về học viện.
Tính toán thời gian, chính là hai ngày này rồi.
Càng tới gần thành phố nơi anh ở, cô lại càng kích động, hận không thể lập tức xuất hiện trước mặt nha.
Tưởng tượng đến vẻ mặt và biểu cảm của anh khi nhìn thấy mình đột ngột xuất hiện, nghĩ thôi cũng nghiền rồi.
Buổi chiều hôm sau, An Na đi tới học viện hàng không ở thành phố kia.
Thành phố đó vẫn luôn tồn tại theo phương thức trực thuộc, chẳng có tên. Học viện hàng không bởi vì tính chất đặc biệt mà tọa lạc xa xôi, cũng không có giao thông công cộng tốc hành, An Na tìm rất lâu, hỏi đường nhiều người, sau cùng mới tìm được đến nơi.
Diện tích học viện rất rộng, tường lại cao, trước cổng lớn là cảnh vệ ôm súng rất trang nghiêm. An Na đi đến, nói rõ mình đến tìm Lục Trung Quân, cảnh vệ yêu cầu thư giới thiệu. An Na bị làm khó, đành phải lấy lá thư có dấu học viện ra, nói mình là người nhà của Lục Trung Quân, thư này là anh viết cho cô, cô muốn tới thăm anh.
Nhìn lá thư cô đưa ra, cảnh vệ nhìn cô một chút, bảo cô chờ, rồi đi gọi điện thoại, lát sau quay lại nói:
– Huấn luyện viên Lục không có ở đây!