• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Con và anh ấy…

– Em và em ấy đang yêu nhau!

An Na vừa định giành nói mình và Lục Trung Quân không có quan hệ gì thì Lục Trung Quân đã nói ra trước, nói xong rồi rất bình thản nhìn ông An.

Tuy rằng trong lòng cũng biết hai người lôi lôi kéo kéo nhau thân mật thế kia nhất định đã bị bố nhìn thấy, mặc cho mình có phủ định thế nào đi nữa thì cũng là quan hệ mập mờ. Nhưng thật sự nghe được Lục Trung Quân nói thẳng ra thì An Na vẫn cảm thấy chán chường ức chế.

Cô nghĩ kế hoạch của cô đã bị mình làm cho rối loạn, rối loạn triệt để rồi.

Theo ý tưởng ban đầu của cô, chỉ cần ngày nào đó Lục Trung Quân còn chưa đưa ra quyết định rời khỏi đội bay thử, cô sẽ không đồng ý công khai quan hệ của hai người, tránh đến lúc cuối cùng xảy ra chuyện sẽ càng khiến người nhà thêm nỗi phiền mà thôi.

Không ngờ là, sự việc đột ngột phát sinh biến hóa như này.

Trong tình cảnh không hề phòng bị, quan hệ giữa cô và Lục Trung Quân đã bị bại lộ trước mặt người nhà rồi.

Nhớ tới lần trước Lục Trung Quân tới nhà cô còn giả bộ như không có chuyện gì nữa cơ chứ.

Ngoài xấu hổ và phiền muộn, còn có cảm giác muốn độn thổ.

An Na mặt đỏ bừng, răng cắn chặt vào môi, chẳng thốt nổi một lời nào.

An Quốc Cường đảo mắt qua con gái, thấy cô rũ mắt xuống không dám nhìn  mình, dáng vẻ xấu hổ ngượng ngùng thì trong lòng nhảy dựng lên, hiểu luôn mọi chuyện, nói với Lục Trung Quân:

– Chú đi theo anh, anh có chuyện muốn nói với chú.

Giọng nói đầy vẻ lạnh nhạt không còn thân thiết nữa.

– Hay để con nói với chú, để anh ấy đi về ạ.

An Na nén xấu hổ nói.

An Quốc Cường nhìn chằm chằm Lục Trung Quân, ngữ khí không tha:

– An Na con không cần nói gì cả, để chú với Lục Trung Quân nói chuyện.

Lục Trung Quân nhìn An Na nói khẽ:

– Em nghe lời chú đi, về nhà trước đi. Yên tâm, anh sẽ nói đâu vào đấy với chú em.

An Na nhìn anh, hai người nhìn nhau vài giây.

Cô đang dùng ánh mắt cảnh cáo anh không được nói chuyện hai người đã phát sinh quan hệ thân mật với nhau.

Bây giờ không phải là ba mươi năm sau, ngoại trừ một số ít thanh niên nam nữ truy đuổi cách sống phương tây, tư tưởng cởi mở ra, thì tuyệt đại đa số mọi người trong đó có bố mẹ mình vẫn còn tư tưởng rất truyền thống.

Nếu như cho ông biết mình và Lục Trung Quân đã ăn cơm trước kẻng, thế nào cũng đối xử với mình thay đổi. Nói không chừng chỉ biết chấp nhận, nếu như bắt mình và anh kết hôn, vậy thì Lục Trung Quân chỉ sợ càng được như ý rồi.

Lục Trung Quân lại nhìn cô.

Cô có một cảm giác, hẳn là anh đoán được ý nghĩa cái nhìn của cô rồ.

Nhưng không biết anh nghĩ thế nào.

Anh cứ như vậy nhìn cô, không biểu cảm đặc biệt gì, làm cô không đoán được anh đang suy nghĩ gì.



Lục Trung Quân theo ông An đi vào phòng, cửa được đóng lại.

An Na thấp thỏm không dám đi xa mà chờ ngay cạnh.

Lúc ông An dẫn Lục Trung Quân đi vào, gặp phải bà An. Tiêu Du còn rất vui khi thấy Lục Trung Quân, còn chưa hiểu có gì đó bất thường, định đi vào rót trà nữa thì bị An Na kéo lại, lắc đầu với mình.

– Sao thế con?

Bất giác bà An nhìn An Na, lúc này mới đầy ngờ vực.

Trong lòng An Na quả thật phiền muốn chết.



– Tiểu Lục, cậu ngồi đi.

Hai người đi vào, An Quốc Cường liền sửa lại xưng hô với Lục Trung Quân gọi anh là tiểu Lục.

Lục Trung Quân thì thái độ cung kính, cám ơn xong ngồi xuống.

An Quốc Cường lấy thuốc lá, hỏi anh có hút không.

Lục Trung Quân xua tay nói không hút.

An Quốc Cường tự rút ra một điếu, rít một hơi.

– Nói đi, cậu và An Na là thế nào?

Ông hỏi, – Tôi là chú của con bé đấy! – Ông nhấn mạnh, – Cho nên tôi nghĩ tôi có tư cách hỏi chuyện này.

– Dạ vâng, không biết cô ấy có từng nhắc đến chuyện này với anh hay không. Em và cô ấy quen biết nhau từ lúc ở Hồng Thạch Tỉnh rồi ạ. – Lục Trung Quân đi thẳng vào vấn đề, – Em theo đuổi cô ấy, cô ấy chấp nhận em rồi.

An Quốc Cường khẽ nhíu chân mày lại.

– Vì sao lần trước tới lại tỏ ra không quen biết nhau.

– Em cũng không muốn công khai nhưng em ấy không cho.

– Vì sao?

Lục Trung Quân chần chờ cố gắng chống lại ánh mắt của ông An.

– Cô ấy nghĩ nghề nghiệp của em không an toàn, kiên quyết muốn em phải từ bỏ việc bay thử. Còn nói nếu như em không chịu thì sẽ không cho phép công khai quan hệ.

Anh dừng lại một chút,

– Em rất thích được bay.

An Quốc Cường yên lặng vài giây.

– Bây giờ suy nghĩ thế nào?

Đến phiên Lục Trung Quân yên lặng.

– Anh cũng vừa chuyển ngành không lâu, – Sau cùng anh nói, – Em không biết điều gì đã thúc đẩy anh quyết định như thế, nhưng em nghĩ chỉ có anh mới hiểu được em. Em thật sự rất thích An Na, bất kể cô ấy muốn em làm gì em đều nghe theo, đồng ý với cô ấy không chút do dự. Nhưng duy nhất chuyện này thôi, nói thật, nó khiến em rất khổ sở. Em vẫn còn đang nghĩ.

An Quốc Cường tựa lưng vào ghế ngồi, hít vài hơi thuốc, một lần nữa ngẩng lên hỏi Lục Trung Quân vẫn đang yên lặng.

– Chuyện chú và An Na, người nhà của chú biết không?

– Em muốn nói với bố em rồi, còn định kết hôn với cô ấy, nhưng cô ấy nhất quyết không cho em nói.

Lục Trung Quân lộ vẻ khó xử.

– Hôm nay vừa lúc bị anh bắt gặp, em nhân cơ hội này muốn nói rõ tình hình với anh luôn. Em thật sự thích An Na, một lòng một dạ muốn kết hôn với cô ấy. Chỉ cần hai người đồng ý, em lập tức về nhà nói với bố.

Nói xong, anh dùng ánh mắt chờ mong nhìn An Quốc Cường.

An Quốc Cường lại rít hai hơi thuốc nữa.

– Không cần gấp như thế. – Ông nói, – Tình huống của hai đứa, tôi đại khái nắm được rồi. Tạm thời cứ như vậy đi.

Ông đứng lên, vẻ mặt ôn hòa tiễn khách, – Nhà tôi hôm nay có việc không tiếp đãi cậu được.

Lục Trung Quân do dự, cuối cũng vẫn đứng lên.

– Trước khi đi, cho em nói với An Na vài câu được không?

– Sau này khác có cơ hội. – Ông An vẫn rất ôn hòa, – Giờ nó đang có việc cần làm.

Đây rõ ràng là cự tuyệt mà.

– Em rất nghiêm túc với cô ấy. Chỉ cần mọi người đồng ý, em đảm bảm cả đời sẽ đối xử tốt với cô ấy.

Lục Trung Quân nhấn mạnh.

– Tôi hiểu. – Ông An mỉm cười, – Việc này quá đột ngột, chúng ta cần có thời gian để suy tính đúng không? Mong cậu hiểu cho.

Lục Trung Quân trầm mặc chốc lát, gật đầu.

– Vâng, em hiểu. Cám ơn anh.

An Quốc Cường đi ra cửa, đi hai bước, bỗng nhiên ngừng lại, ngoái lại.

– Cậu nói thật với tôi, cậu đã động vào con gái….An Na chưa?

Giọng của ông rất khẽ, trong mắt toát lên vẻ căng thẳng đề phòng.

Lục Trung Quân ngập ngừng.

- ..Không ạ.

Sau cùng anh đáp.

Ông An thở phào, gật đầu mở cửa.

Lục Trung Quân đi ra ngoài. An Quốc Cường tiễn anh vài bước.

An Na chờ ở cửa, cùng Lục Trung Quân bốn mắt nhìn nhau.

– Chú Lục, chú Lục!

Tiểu Quang phấn khởi lao tới, ôm lấy chân của anh, ngửa lên nhìn anh, – Chừng nào thì chú dẫn cháu đi lái máy bay?

Lục Trung Quân mỉm cười, ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu cậu ta.

– Có cơ hội sẽ dẫn cháu đi. Chú hứa!

– Là Tiểu Lục tới à?

Bà nội ở trong phòng nghe tiếng nói chuyện thì cũng bám vào tường đi ra ngoài, – Sao lại sắp đi rồi à? Ở lại, ăn bữa cơm đã.

– Đúng thế, đi gấp làm gì. Quốc Cường ngồi với cậu ấy đi, em đi chợ mua thức ăn…

Tiêu Du cũng nhiệt tình.

– Mẹ, Tiêu Du, hôm nay Tiểu Lục có việc gấp, không ở lại được. Lần tới sẽ có cơ hội mà.

Ông An đáp thay cho Lục Trung Quân, ra ngoài sân rồi, nhìn anh.

Lục Trung Quân từ chối bà nội và mẹ An Na, lúc đi ra, ánh mắt lần thứ hai rơi lên người An Na, định bước đến.

Ông An ho khẽ một cái.

Lục Trung Quân gật đầu với cô.

An Na thần kinh vẫn luôn căng thẳng giờ mới thả lỏng, biết anh không nói gì, cô lộ ra một tia cảm kích.

Lục Trung Quân sau cùng nhìn cô một cái, đi ra ngoài.

Lục Trung Quân vừa đi, An Quốc Cường gọi An Na theo mình vào phòng.

– Sao thế nhỉ?

Lúc này Tiêu Du mới cảm thấy chồng mình có điều lạ thường,

– Nghiêm túc như thế à, An Na có chuyện gì à?

Ông An chỉ cười với vợ, ý bảo An Na đi vào.

An Na đè nén sự thấp thỏm an ủi mẹ hai câu rồi theo vào phòng, đóng cửa lại.

– Bố…con xin lỗi vì đã giấu bố..

Khi không có người ngoài, An Na vẫn luôn gọi ông An là bố vô cùng tự nhiên.

– An Na, con thật sự thích Lục Trung Quân?

An Na cắn môi.

– Cũng…thích ạ…Anh ấy nói gì với bố rồi?

– Cậu ấy nói hai người quen nhau ở Hồng Thạch Tỉnh.

– Vâng…

An Quốc Cường nhìn cô, cau mày, thở dài.

– An Na, nhìn hai đứa có vẻ rất tốt, bố khá bất ngờ…

– Bố…con xin lỗi. Con không nên giấu bố…

An Na không dám đối mặt với bố mình, cứ có cảm giác mình làm chuyện xấu thì bị bắt gặp.

– Không sao. – Ông An phất tay, – Nhưng nói thật, bố không tán thành hai đứa quen nhau.

An Na ngây ra, nhìn ông An.

– Lục Trung Quan này bố cũng biết một chút…Không phủ nhận cậu ta trong công việc rất xuất sắc, làm bạn thì được, bố rất sẵn lòng kết giao với cậu ta. Nhưng liên quan đến con thì lại khác rồi.

– An Na, bố không đồng ý để con và cậu ta gặp gỡ nhau. Bố hỏi cậu ta rồi, hai người vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu mà thôi. Bố hy vọng con hãy chia tay cậu ta, sau này đừng qua lại nữa.

An Na ban đầu lo lắng bố biết mình và Lục Trung Quân đã đi xa hơn, rồi ép hai người kết hôn.

Nhưng không ngờ rằng ông lại phản đối mình và anh qua lại, thức thì ngẩn người ra.

– Vì sao ạ?

– Lục Trung Quân này tính cách ngang tàng, bố sợ con không trói buộc được cậu ta. Trước đây cậu ta cũng gây ra họa, hơn nữa, cuộc sống riêng tư của cậu ta có vấn đề. Bố không thể giao con cho cậu ta được. Bố rất lo.

– Bố, bố hiểu lầm anh ấy rồi.

An Na không kìm được kêu lên, muốn biện bạch cho người yêu.

– Ý bố là chuyện trước đây của anh ấy và nữ văn công phải không ạ?

– Con cũng biết à? – Ông An ngạc nhiên, – Nếu biết rồi, sao còn đồng ý qua lại với cậu ta?

– Sự việc không như tưởng tượng của bố đâu.

An Na cũng chẳng quan tâm nhiều nữa, nghĩ bố hiểu lầm Lục Trung Quân thì trong lòng rất khó chịu, lập tức chủ động giải thích thay cho anh.

– …Lúc đó chị kia bị áp lực rất lớn từ tổ chức, anh ấy liền chủ động đến tìm và đồng ý đứng ra nhận tất cả. Bố, anh ấy không phải là hạng người như bố nghĩ đâu.

An Quốc Cường kinh ngạc nhìn cô, trầm ngâm chốc lát.

An Na nói ra hết, cuối cùng thoáng thở phào nhẹ nhõm, khẩn trương nhìn ông An.

– Thì ra là vậy. – Ông An cuối cùng nói, – Vậy là bố hiểu lầm cậu ta rồi.

– Phải ạ. Anh ấy đôi lúc rất ngốc, nhưng con thấy rất đáng yêu ạ.

An Na lại không kìm được biểu hiện tình cảm với người yêu.

Ông An liếc nhìn cô.

– Vậy thì cũng không được, bố không đồng ý.

– Vì sao ạ? – An Na trợn mắt.

– Nghề nghiệp của cậu ta quá mạo hiểm. Cậu ta nãy nói với bố, con cũng lo lắng vì cậu ta làm huấn luyện viên bay thử mà không chịu công khai quan hệ hai đứa. Lo lắng của con rất chu toàn. An Na, con có biết một vài chuyện về cậu ta đúng không?

Ôn An khôn khéo thông minh, hỏi xong liền nhìn An Na chăm chú.

An Na lập tức chột dạ.

Lúc này cô thật sự không dám nói với bố chuyện cô biết về Lục Trung Quân.

– Không ạ…Cô phủ nhận, – Con chỉ không thích anh ấy làm huấn luyện viên bay thử mà thôi.

– Chỉ như vậy thôi? – Ông An vẫn nhìn cô chăm chú.

– Vâng ạ. – Cô gật đầu.

Ông An lại trầm ngâm.

An Na thấp thỏm.

Cuối cùng ông An nói:

– Dù cậu ta không làm huấn luyện viên bay thử nữa thì bố cũng không cho phép con qua lại với cậu ta.

– Vì sao thế ạ?

Lần này thì An Na không chịu nổi nữa.

– An Na, con không hiểu à. – Ông An nói, – Dù cậu ta không làm huấn luyện viên bay thử nữa nhưng công việc của cậu ta vẫn cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa hiện tại ở biên cảnh vẫn chưa thái bình. Khi còn tại ngũ, cậu ta bất cứ lúc nào cũng phải tham chiến. Bố là người từng trải, giờ tuy đã chuyển nghề, nhưng chỉ cần quốc gia cần thì bất luận làm gì bố đều sẵn lòng, trừ con ra, Bố không thể giao con cho cậu ta được.

– Bố. – An Na luống cuống, – Con thật sự thích anh ấy. Con bảo anh ấy không bay nữa được không…

An Quốc Cường lắc đầu.

– An Na, con thật sự chưa hiểu hết Lục Trung Quân đâu. Từ kiểu cách nói chuyện vừa rồi của cậu ta thì bố biết cậu ta không phải là loại người dễ dàng từ bỏ chuyện mình muốn làm đâu.

– Bố…

An Na cầu xin,

– Bố cho con…chút thời gian nữa. Con sẽ thuyết phục anh ấy.

– An Na. – Ông An kiên nhẫn khuyên, – Nghe chuyện vừa rồi con nói, bố đã có cái nhìn khác về cậu ta, rất bội phục cậu ta, cũng thưởng thức người như thế. Nhưng bố lại thấy cậu ta sẽ không phải là người chồng tốt dù hiện tại cậu ta thực sự từ bỏ công việc vì con. Con hãy nghe bố.

– Con và anh ấy đã có quan hệ rồi.

An Na đầu óc nóng lên, buột miệng thốt ra.

An Quốc Cường giật mình.

– Con nói cái gì?

– Con với anh ấy…

An Na lén nhìn trộm ông An, – Cùng anh ấy đã có quan hệ…

An Quốc Cường biến đổi sắc mặt.

– Bố đừng hiểu lầm, là con chủ động…- An Na vội giải thích.

– Con đừng có che giấu cho nó nữa. – Sắc mặt ông An cực kỳ khó coi, – Bố đã biết Lục Trung Quân này không phải người tốt lành gì mà, nó dám động vào người con. Bố chỉ sợ cái này thôi, lúc nãy hỏi nó, nó còn không dám nhận.

An Na lại luống cuống, không ngờ nói ra lại biến thành như này, hận mình không thể ngu xuẩn hơn nữa.

– Bố, là con không cho anh ấy nói…Tất cả là con nói, là con chủ động trước, không liên quan gì đến anh ấy…

– Con còn nói tốt thay cho nó à.

An Quốc Cường căn bản không tin cô, giận giữ đi đi lại lại trong phòng, sau đó dừng lại.

– An Na, nếu con thật lòng coi bố là bố, thì hãy nghe lời bố. Bắt đầu từ bây giờ không gặp cậu ta nữa, lại càng không cho phép qua lại. Nhà chúng ta không chào đón cậu ta.

– Bố…

– Quyết định như thế, không thương lượng gì cả.

Nói xong ông bỏ ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK