Ông Lục mấy năm nữa sẽ nghỉ hưu rồi. Mẹ qua đời khi cô còn nhỏ, bao nhiêu năm qua ông vẫn không tái hôn. Giờ cô và anh trai Lục Trung Quân đều đã trưởng thành, ai nấy đều bận công việc riêng, bình thường rất ít khi về nhà. Bố cũng đã có tuổi, đặc biệt mấy năm nay già đi thấy rõ. Căn nhà này là kiến trúc kiểu tây hai tầng được giữ lại trước giải phóng, bất luận là ban ngày hay là buổi tối, hầu hết đều rất yên ắng. Trong nhà chỉ có bác Tống lái xe già, vợ bác thím Trương là chăm lo ăn uống hằng ngày của ông. Mấy ngày qua sống chết của anh chưa rõ, theo thời gian trôi, hy vọng còn sống càng xa vời. Cô biết tâm tình của bố rất nặng nề, mấy ngày cô về, thím Trương luôn nói, bố cô mấy ngày liền tối không ngủ, đèn trong thư phòng luôn sáng trắng cả đêm. Nhưng lúc ban ngày, khi gặp người khác hoặc là cấp dưới đến thì ông không biểu lộ cảm xúc, thậm chí vẫn đi làm như bình thường.
Điều vui mừng là hơn chín giờ tối hôm đó đã có tin tức anh trai Lục Trung Quân đã được cứu hộ thành công, được trực thăng đưa về rồi. Lúc ấy cô đang ngồi trong thư phòng với bố, nghe điện thoại xong, bố cô vẫn đứng bên điện thoại, sau đó xoay người lại, dùng ngữ điệu nhất quán vững vàng của mình báo tin tốt lành này cho cô. Lục Tiểu Lâm nhớ rất rõ ràng, lúc ấy cô thật sự nhìn thấy trên khóe mắt của bố có ánh lệ.
Lục Tiểu Lâm mừng như điên, bắt đầu ngóng anh trai về sớm để thăm bố. Cô biết giờ bố rất muốn gặp anh trai, chỉ là không nói ra mà thôi.
…
Biết được tin tức anh trai bình an trở về đã qua bốn ngày rồi, Lục Tiểu Lâm không về trường học mà vẫn về nhà.
Trong nhà không ngừng có người đến thăm hỏi, phần lớn là cấp dưới của bố, khi nghe được tin thì đến chúc mừng.
Nhưng Lục Trung Quân vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu,
Lục Tiểu Lâm trong lòng ngóng trông anh trai có thể về sớm một chút, dẫu cho trong học viện có việc gấp chưa thể về thì cũng phải gọi điện về chứ.
Ban ngày khi cô không nhịn được gọi điện thoại cho anh. Lục Trung Quân nghe điện, nói hai ngày qua anh rất bận, không thể về được, dự tính tối nay về nhà, nhưng đến Bắc Kinh khả năng sẽ hơi muộn, bảo cô không cần chờ cơm anh.
Lục Tiểu Lâm hưng phấn vô cùng, vừa về nhà lập tức đem này tin tức tốt nói cho bố biết. Cô có thể nhìn ra bố cũng rất mừng, dặn dò thím Trương làm thêm vài món cơm chiều, nói tối nay tiểu Quân về, nếu có về muộn thì hâm nóng lại thức ăn cũng được.
Việc ăn uống hằng ngày của bố vẫn luôn đơn giản. Mấy ngày nay Lục Tiểu Lâm ăn cơm chiều ở nhà, thức ăn thêm món cũng chỉ ba bốn món mà thôi. Khỏi phải nói thím Trương mừng rỡ như thế nào, làm toàn các món ăn mà Lục Trung Quân thích như măng tre xào thịt, cá kho, gà hầm, nói lâu rồi không gặp Tiểu Quân nên cần phải bồi bổ sức khỏe cho anh. Hơn 8 giờ tối rồi anh trai vẫn chưa về nhà, bố cũng không chịu ăn cơm, bảo thím Trương đi hâm nóng lại đồ ăn. Bố tuổi tác đã cao, dạ dày không tốt, Lục Tiểu Lâm sợ bố đói bụng bèn bảo thím Trương làm riêng một bát canh mang vào thư phòng cho bố. Lúc đẩy cửa phòng ra, phát hiện ông đang ngồi trên chiếc ghế kiểu cũ, tay cầm quyển album, biểu cảm hơi hoảng hốt. Thấy Lục Tiểu Lâm tiến vào, ông cụ Lục đặt quyển album lên bàn. Lục Tiểu Lâm đi tới, mỉm cười nói:
– Bố, thím Trương sợ bố đói nên lấy tạm cho bố bát canh nhỏ, bố ăn trước đi. Hay là chúng ta cứ ăn cơm trước được không ạ, không cần phải chờ anh con đâu. Dù sao anh ấy cũng dặn chúng ta không phải chờ rồi. Còn nữa, anh ấy có phải người ngoài đâu.
– Không sao đâu. – Lục Kiến Lâm mỉm cười với con gái, – Cứ chờ anh con đi. Con đói thì ăn trước cũng được.
– Con đã ăn chút rồi, bố cũng ăn chút trước đi ạ.
Lục Tiểu Lâm cầm bát đưa cho bố, thấy tấm hình bố đang xem dở, đó là bức ảnh gia đình khi mình được bảy tuổi. Trong ảnh bố đứng, anh đứng bên cạnh. Mẹ ăn mặc chỉnh tề, ôm cô ngồi trên đùi, ngồi cạnh bố, trong đôi mắt đẹp ánh lên tia hạnh phúc. Anh trai Lục Trung Quân đứng trước bố, trong ảnh anh chỉ là cậu thiếu niên hơn mười tuổi. Lục Tiểu Lâm nhớ rất rõ ràng, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng cả nhà họ chụp tấm ảnh gia đình. Sau hai năm, mẹ qua đời.
– Bố lại xem ảnh cũ ạ.
Lục Tiểu Lâm nói.
Lục Kiến Lâm hơi mỉm cười, không nói gì, cầm thìa lên uống từng thìa canh.
– Đúng rồi Tiểu Lâm, con và anh con quan hệ rất tốt, bình thường có nghe nó nhắc đến chuyện tình cảm không?
Đột nhiên nghe bố hỏi thế, Lục Tiểu Lâm ngẩn ra, nhìn qua.
– Dạ…không, không ạ…
Cô hơi chột dạ, trả lời lắp bắp:
– Sao thế ạ, bố nghe được gì ạ?
– Lúc trước bố có nghe chú Điền con nói đến, bảo anh con có bạn gái rồi, hình như còn chuẩn bị báo cáo kết hôn nữa. Sau đó lần bố nằm viện nó có đến thăm bố, bố hỏi thì nó như ăn phải thuốc súng nói không có.
– Thế ạ…
Lục Tiểu Lâm kéo dài âm ra, đang lúc do dự có nên nói hay không thì bên ngoài có tiếng chuông cửa.
– Chắc anh về rồi.
Cô phấn khởi chạy ra ngoài. Lục Kiến Lâm hơi giật mình, cũng đứng lên, bước nhanh ra ngoài. Khi ra đến cửa phòng thì dừng lại, quay người chậm rãi quay trở lại.
…
Lục Tiểu Lâm lao ra phòng khách chạy ra sân, thím Trương cũng nghe được chuông cửa nhưng đã bị cô ấy giành ra mở cửa trước, mở cửa, mới phát hiện không phải là anh trai mình, mà là Hoa Lan và anh trai cô ta Hoa Dũng. Trong lòng đầy thất vọng, nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi:
– Chị Hoa Lan, anh Hoa Dũng, sao hai người lại tới ạ?
Hoa Lan và Hoa Dũng cầm đồ trong tay đi vào, vừa vào vừa nói:
– Em cũng ở nhà à Tiểu Lâm? Chị và anh trai chị đã muốn đến thăm bác rồi nhưng hôm nay mới có dịp, bác có nhà không?
– Có ạ. Trong thư phòng ạ. Để em đi vào báo với bố một tiếng.
Lục Tiểu Lâm dẫn hai người đi vào, mình thì đến cửa thư phòng, nói vào trong:
– Bố, là chị Hoa Lan và anh Hoa Dũng tới thăm bố. Con bảo họ vào thư phòng nhé.
Thấy bố gật đầu, thì đưa hai người vào, sau đó rót trà, rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
…
– Tiểu Lan, Tiểu Dũng, cũng lâu không gặp rồi nhỉ, dạo này công việc ra sao?
Lục Kiến Lâm gặp con của bạn thân ngày xưa thì thần sắc ôn hòa hiền hậu.
– Bọn cháu vẫn tốt, cảm ơn bác bấy lâu vẫn quan tâm bọn cháu. Nếu không có bác, nào có anh em cháu được như hôm nay.
Hoa Dũng vẫn luôn phụ trách mảng mua sắm đối ngoại trong bộ, đó là một vị trí rất béo bở. Khi nói chuyện thái độ rất nịnh nọt. Lục Kiến Lâm liếc anh ta, không nói gì. Hoa Lan thấy thế nhíu mày, lén kéo tay áo của anh mình, ra hiệu anh ta ngậm miệng lại, mình thì tiếp lời:
– Bác ơi, lần trước Tiểu Quân xảy ra chuyện, cháu ở học viện rất lo cho anh ấy, biết bác cũng canh cánh trong lòng, cháu rất muốn đến thăm bác rồi, nhưng lại sợ quấy rầy bác. May mà anh Quân không sao, đã bình an trở về. Bác không biết chứ lúc nghe tin đó cháu mừng bao nhiêu ấy, lập tức muốn đến thăm bác ngay. Nhưng vẫn nghĩ bác rất bận, nghe nói mấy hôm trước người tới thăm hỏi bác cũng nhiều, nên không đến. Lúc này cháu với anh cháu mới tới, mong không quấy rầy bác nghỉ ngơi.
Lục Kiến Lâm mỉm cười, gật đầu nói:
– Bác rất khỏe, cám ơn các cháu quan tâm.
– Hai ngày này anh Quân có về thăm bác không ạ?
Hoa Lan hỏi,
– Cháu nghe nói chủ nhiệm Điền cho anh ấy nghỉ một tháng. Vậy là anh ấy có thời gian chăm sóc bác rồi đó ạ.
– Ừ, chắc cũng sắp về rồi.
Ông cụ Lục đáp.
Hai anh em Hoa Lan hỏi thăm ông cụ chút việc nhà, cuối cùng thấy cũng muộn sắp về, bỗng ông cụ Lục thần sắc chuyển sang nghiêm túc, nói:
– Tiểu Dũng, cháu thì sao. Bác và bố các cháu thân như anh em ruột, sau khi ông ấy mất, bác vẫn luôn coi các cháu như con đẻ, cho nên có vài lời người khác không nói, nhưng bác và cháu là người nhà, nhân lúc cháu ở đây thì cũng muốn nhắc nhở cháu. Lúc trước bác nghe nói ở trong công việc cháu không xứng với vị trí đó. Cụ thể bác không nói, tự trong lòng cháu hiểu. Bác tin cháu vẫn là người tốt, chỉ là nhất thời không tránh khỏi cám dỗ thôi. Nhưng có một số việc cần phải một vừa hai phải. Nếu ngày nào đó cháu bị điều đi, vậy thì cũng là ý của bác, không cần phải đi chạy vạy khắp nơi làm gì nữa. Cháu hiểu ý bác không?
Ông cụ Lục nói thế, Hoa Dũng túa mồ hôi trán, chờ ông cụ nói xong, nét mặt đầy hổ thẹn, rũ mắt xuống không dám lên tiếng. Hoa Lan nhìn sang anh trai mình, trong lòng thầm mắng anh ta chẳng được tích sự gì luôn kéo chân sau của mình, cười gượng nói:
– Bác dạy bảo rất đúng ạ. Anh cháu do một tay bác nuôi dưỡng đào tạo, anh ấy là người như nào bác hiểu rõ ạ. Có lời dạy bảo của bác, anh ấy sẽ ghi nhớ, sau này sẽ cố gắng làm việc, không làm ảnh hưởng đến bác đâu ạ. Anh mau hứa với bác đi.
Hoa Dũng bị em gái nhắc nhở, vội gật đầu hứa hẹn, sau này nhất định sẽ chăm chỉ làm việc. Lục Kiến Lâm mỉm cười, liếc nhìn đồng hồ trên tường, gật đầu nói:
– Được rồi, cứ thế đi. Các cháu tới thăm bác, bác rất vui. Về sau anh em cháu rảnh rỗi thì tới nhà chơi.
– Vâng ạ. Bác không phải tiễn, bọn cháu xin phép ạ…
Hoa Dũng cúi đầu lui ra ngoài trước. Hoa Lan ra tới cửa, chân dừng lại, ý bảo Hoa Dũng đi trước. Chờ anh ta ra ngoài rồi thì đóng cửa lại, xoay người lại nói:
– Bác, có chuyện này, cháu không biết có nên nói với bác không…
…
Một lát sau, Hoa Lan ra khỏi phòng, cùng Hoa Dũng ra về.
Khi Lục Tiểu Lâm tiễn hai anh em họ đi xong vẫn không thấy bố đi ra khỏi thư phòng. Thấy thời gian cũng sắp đến chín giờ rồi, bèn đến thư phòng mở cửa ra thò đầu vào hỏi:
– Bố, hay là bố đi ăn trước đi được không? Anh con vẫn chưa về, đừng chờ anh ấy nữa…
Chợt cô cảm nhận được bố có điểm kỳ lạ, thần sắc nặng nề, mày hơi chau lại.
– Bố, bố sao thế ạ?
Lục Tiểu Lâm thấy lạ, nhớ tới vừa rồi Hoa Dũng ra rồi mà Hoa Lan vẫn còn ở trong phòng chưa ra.
– Chị Hoa Lan nói gì với bố ạ?
Cô hỏi.
Đúng lúc, bên ngoài có tiếng chuông cửa.
– Chắc là anh về đấy.
Lục Tiểu Lâm nhảy dựng lên, chẳng quan tâm ông cụ Lâm nữa mà xông ra ngoài.
Thím Trương đã ra mở cửa rồi. Bên ngoài quả nhiên là Lục Trung Quân.
– Tiểu Quân về rồi!
Thím Trương mừng rỡ kêu lên.
– Thím Trương!
Lục Trung Quân chào thím Trương, đi vào.
– Cháu ngửi được mùi thức ăn thơm quá. Có phải có món cháu thích ăn không?
– Ở trong bếp ấy, bố cháu biết tối nay cháu về nên bảo thím làm mấy món cháu thích ăn. Mọi người chưa ăn đâu, vẫn đang chờ cháu đấy. Cháu về muộn quá, con gà hầm của thím sắp cạn nước đến nơi rồi đó. Cháu hơn nửa năm không về rồi còn gì, xem cháu gầy quá rồi.
Thím Trương vui vẻ nhận đồ trong tay Lục Trung Quân, vội vã chạy vào bếp.
– Anh!
Lục Tiểu Lâm từ trong phòng chạy ra lao đến trước mặt Lục Trung Quân, giống như còn nhỏ vậy ôm lấy anh mình.
– Anh!
Cô kêu lên, mắt lại đỏ hoe.
– Sao thế, vừa gặp anh là khóc nhè rồi.
Lục Trung Quân cười cười chỉ tay vào mũi em gái,
– Mũi đỏ ưng trông xấu lắm.
– Hứ!
Lục Tiểu Lâm nín khóc mỉm cười, buông anh mình ra xoa xoa mắt,
– Anh mau đi gặp bố đi rồi cùng nhau ăn cơm. Mấy hôm trước lúc chưa có tin tức của anh, bố lo lắng lắm đó, mấy đêm không ngủ rồi…
– Tiểu Lâm, bảo anh con vào thư phòng bố.
Trong thư phòng tiếng ông cụ Lâm vọng ra.
– Dạ.
Lục Tiểu Lâm đáp, đẩy Lục Trung Quân qua đó.
– Đi đi. Em cảnh cáo anh, lần này đừng có cãi bố nữa đấy. Em canh ở ngoài cửa…
Khi đẩy Lục Trung Quân đến cửa thư phòng, Lục Tiểu Lâm thì thầm nhắc nhở anh.
Lục Trung Quân xoa đầu em gái, đẩy cửa phòng đi vào, trên mặt vẫn mang theo ý cười chưa hết, cất tiếng chào ông cụ Lục đang ngồi sau bàn sách.