• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thương Trăn có chút đau đầu ấn ấn giữa lông mày, “Khiến tôi phải ngẫm lại…… Lúc ban đầu bà cho rằng người trong video là tôi, sao không thấy bà gào lên? Hay là nói, là tôi, bà sẽ thoái mái trong lòng, là người khác, bà liền vô cùng tức giận, nhất mực phải kéo tôi xuống nước?”
Mồm miệng Thương Trăn tuyệt đối còn sắc bén hơn cả lưỡi dao, Lâm Tuyết Hàm tức giận đến mực khóe miệng run lên, nhưng lại không nói được nên lời.

Nhưng bà ta không nói nên lời không có Thương Bách Tề cũng không nói nên lời, mặc kệ trong video hôm nay là Thương Trăn hay là Thương Thanh Thanh, ông đều mất hết mặt mũi!
Ông quát lớn, “Khóc cái gì khóc? Cô còn có mặt mũi để khóc sao? Thanh Thanh, con quay về phòng đi!”
Thương Thanh Thanh lại khóc lớn tiếng hơn.

“Ba, ba phải tin tưởng con! Vừa nãy con chỉ uống một ly rượu, sau đó cứ như vậy, con cũng không biết cái gì đã xảy ra!”
Mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, vừa rồi ở trong video, mặc dù trên gương mặt Thương Thanh Thanh có ửng đỏ, nhưng nói rõ ràng, bộ dáng đó cũng không có vẻ như bị mất lý trí, người khác sao có thể sẽ tin lời nói dối này của cô ta?
Nói xong, cô ta lại quay sang cầu xin Thương Trăn, “Chị, chị nói đi, em vốn không quen biết Lê Kính Dân, sao có thể cùng anh ta chứ…… Chị, rõ ràng là chị và anh ta đã sớm chung sống với nhau!”
Lúc này Thương Thanh Thanh vẫn còn không quên tẩy trắng chính mình, hắt lên người cô bát nước bẩn, Thương Trăn cười ảm đạm, không thể không phủ nhận, mà Thương Bách Tề lại một lần nữa tức giận bắt Thương Thanh Thanh quay về phòng.

Thương Bách Tề là thật lòng yêu thương Thương Thanh Thanh, lúc này vô cùng tức giận, cũng nói không nói lời gì quá khó nghe, mặt khác, Lê Kính Dân cảm thấy chuyện chẳng lành, đã bỏ chạy qua đường cửa sổ!
Có người làm vườn ôm đầu chạy tới nói, “Ông chủ, vừa mới có người ôm cột chạy xuống từ phòng của cô cả, tôi đuổi theo, hắn còn đánh tôi!”
Lúc này, Thương Bách Tề mới nhớ tới tên đầu sỏ gây tội kia, nghiến răng nghiến lợi nói, “Còn không mau đuổi theo!”
Sau đó lúc ông nhìn sang Lâm Văn Phong, hai mắt sáng ngời!

“Văn phong à! Cháu mau giúp bác báo cảnh sát! Trong chuyện này nhất định có nội tình!”
Lâm Văn Phong cảm xúc phức tạp giúp ông báo cảnh sát, cũng truy nã Lê Kính Dân, mà trong toàn bộ quá trình Thương Trăn đều thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy ba của cô thật đúng là…… vẫn luôn bất công.

Thương Thanh Thanh thấy ba mẹ đều giúp đỡ mình, cũng không dám tiếp tục làm chuyện mất mặt nữa, khóc lóc chạy về phòng mình.

Lâm Tuyết Hàm lúc này hận không thể bắt cô ta lại để chất vấn, nhưng có nhiều người ở đây, bà ta không thể không nghiến răng nhịn xuống, giúp con gái giải quyết tốt hậu quả!
“Xin lỗi, thật là xin lỗi! Chuyện này nhất định là có người nào muốn tính kế Thanh Thanh, Thanh Thanh của chúng ta luôn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này! Các cháu đều là bạn học Thanh Thanh, chuyện hôm nay ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, không thể để người xấu đạt được ý nguyện, hại đời Thanh Thanh !”
Bà ta than thở khóc lóc, đem hết sức mình giúp Thương Thanh Thanh tẩy trắng, nhưng cho dù bà ta có nói tốt thế nào, những người này cũng không có vẻ là sẽ giữ kín như bưng, đặc biệt mấy đứa con gái kia, tuy rằng ngoài mặt bọn họ đều đồng ý.

Nhưng Thương Thanh Thanh muốn tìm một nhà tốt ở thành phố Hải Trung này, sợ là sẽ khó khăn.

Lâm Tuyết Hàm càng nghĩ, càng tức giận đến đau đầu óc!
Toàn bộ hôm nay nhất định là Thương Trăn giở trò quỷ! Nếu không phải do nó, sao Thanh Thanh sẽ bị mất mặt như vậy ! Sao Thương Trăn lại không đi chết đi!
Còn có tên Lê Kính Dân kia cũng nên chết! Hắn mà cũng dám động đến Thanh Thanh, không phải bảo hắn ta đè Thương Trăn sao? Đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Bởi vì quan hệ của Lâm Văn Phong, cảnh sát đã tới rất nhanh, Thương Bách Tề vội vàng giao thiệp cùng với cảnh sát, đặc biệt yêu cầu bọn họ kiểm tra đồ uống rượu tại đây, Lâm Tuyết Hàm một bên đưa tiễn đám học sinh đó đi, một bên nói lời hay van xin, chỉ có Thương Trăn và Lâm Văn Phong trở thành người rảnh rỗi.

Thấy Thương Trăn nhân cơ hội muốn đi, Lâm Văn Phong không cần suy nghĩ liền ngăn cản cô.


“Em đi đâu?!”
Đến cửa, Thương Trăn đứng ở dưới bậc thang ngoái đầu nhìn lại nhìn tay mình đang bị nắm giữ, hai mắt cô nhíu lại.

“Sao nào? Ngươi nghi ngờ tôi biết hướng đi của Lê Kính Dân, muốn bắt tôi quy án sao?”
Không thể không nói, có giây phút Lâm Văn Phong xác thật có nghi ngờ Thương Trăn biết Lê Kính Dân ở đâu, nhưng mà khi bị Thương Trăn nói nói ra như vậy, anh lại cảm thấy rất khó chịu, hắn vất vả hỏi.

“Thương Trăn, chuyện của Thanh Thanh …… Có phải em làm hay không?!”
Trên mặt Thương Thanh Thanh ửng đỏ bất thường, đã chứng minh tất cả đều là do người tạo.

Mặc dù dì anh khả nghi, nhưng mà dì sẽ không hại con gái ruột của mình! Lời giải thích duy nhất chính là, dì muốn hại Thương Trăn, nhưng Thương Trăn lại biết trước được, còn thuận tay trả thù một phen, đẩy Thanh Thanh đến hố lửa!
Anh không tin Thương Trăn sẽ tàn nhẫn như vậy, trả thù có rất nhiều cách, nhưng mà Thanh Thanh mới mười bảy mà! Vì sao lại phải thương tổn nó?
Cho nên ánh mắt anh nhìn Thương Trăn càng thêm đau kịch liệt!
Thương Trăn cười quỷ dị, “Trong lòng anh không phải đã có đáp án rồi sao? Buông tay!”
Nếu là ngày thường, Thương Trăn hoàn toàn có thể thoát ra được, nhưng bây giờ cô đang bị trúng thuốc, cả người bủn rủn, hơn nữa nếu dục hỏa không được phát ra, sẽ trực tiếp cháy thành củi khô gặp lửa!
“Thật đúng là em……”
Một câu nói của Thương Trăn giống như rút đi toàn bộ sức lực của Lâm Văn Phong, ngay sau đó anh mở trừng hai mắt, tay nắm càng chặt!

“Sao em lại dám? Thanh Thanh mới mười bảy mà! Về sau nó còn nhìn người thế nào được? Em như vậy, ngoại trừ hại được một thiếu nữ vô tội, còn có được cái gì?!”
Gương mặt Thương Trăn đột nhiên giãn ra, cắn răng nói từng câu từng chữ.

“Tôi muốn hại chết Thương Thanh Thanh đấy!”
Trong mắt cô gần như là bùng cháy lên hai đốm lửa!
“Cô ta vô tội ư? Phải, ở trong lòng anh cô ta tự nhiên là người vô tội nhất, thế bây giờ anh đang làm cái gì đây? Không đi trấn an em gái tốt của anh đi, anh dây dưa với tôi làm cái gì?!”
Lâm Văn Phong bực bội đến đỉnh điểm, Thương Trăn hại người, nhưng mà cô còn không biết hối cải!
Không rõ là vì đau lòng hay là cái gì, anh không nghĩ tới rằng cô gái mà anh thích, lại vì báo thù mà tổn thương một người vô tội.

“Trả thù có rất nhiều cách! Tại sao em lại muốn hại người khác? Em cùng anh quay về xin lỗi!”
Thương Trăn quả thực bị Lâm Văn Phong làm cho tức cười, “Anh có thể đừng khôi hài như vậy không? Hay là tình than họ hàng đã che đôi mắt anh rồi? Anh vẫn đừng nên làm cảnh sát, kẻo lại tàm sát dân lành!”
Nói xong, cuối cùng cô cũng hất tay mình ra, một bên xoa bóp bàn tay, một bên lạnh chế giễu.

“Người là tôi gọi đến để mở tiệc sao? Bác sĩ là tôi tìm? Thuốc là tôi bỏ? Video là tôi phát? Anh có nghĩ tới không, nếu toàn bộ chuyện hôm nay xảy ra trên người tôi, tôi sẽ có kết cục gì?!”
Cô càng nói càng tức giận, đôi mắt sáng lạnh như băng!
“Tôi không có người anh trai tốt như anh hỗ trợ, cũng không có ba giúp tôi truy xét, không có mẹ giúp tôi che đậy, nếu người ở trong video lúc nãy là tôi! Không đến một ngày, toàn bộ Trung Hải sẽ biết chuyện! Tôi sẽ có kết cục gì!”
Lâm Văn Phong ấp úng không nói gì, nhưng anh vẫn cắn răng kiên trì như cũ !
“Chuyện người khác tính kế em, là họ không đúng, nhưng em thoát thân được là được rồi, vì sao còn phải đẩy Thương Thanh Thanh hố lửa?”
Thương Trăn nghe vậy, nhìn anh sâu sắc một cái, trong lòng chợt lạnh.


“Cho nên tôi mới nói, chúng ta vĩnh viễn không thể làm bạn, càng không thể là thân thích! Đừng có chướng mắt trước mặt tôi nữa, chúng ta không quen thân!”
Thương Trăn nói xong, cô xoay người rời đi, mà mấy câu nói cuối cùng của cô thật giống như kim châm, đâm thật sâu vào lòng Lâm Văn Phong.

Nhưng mà Lâm Văn Phong vẫn cảm thấy anh không sai!
Hắn không tin Thương Thanh Thanh còn nhỏ tuổi sẽ tính kế Thương Trăn, anh tin là Thương Thanh Thanh vô tội, Thương Trăn không nên làm như vậy!
Nhưng khi nhớ tới trên mặt Thương Trăn ửng đỏ bất thường, anh nghĩ đến điều gì, trong lòng cả kinh, muốn đuổi theo, lại phát hiện Thương Trăn đã biến mất.

Mà Thương Trăn quả thật rất khó chịu, Thương Thanh Thanh vì hại cô, thật đúng là dùng hết sức lực.

Vừa nãy cô ở trong phòng tưới nước lạnh rất lâu, mới duy trì được bình tĩnh, mà hiện tại, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, mà cô cũng chưa dùng châm cứu.

Thương Trăn sợ mình mê mang ở trong nhà sẽ bị Lâm Tuyết Hàm bắt được sơ hở mà làm hại, cho nên mới chạy ra ngoài, cô nghĩ tới căn hộ mình thuê, nhưng sao mãi không gọi được xe, cuối cùng, trong phút chốc, cô nghĩ tới cầu cứu……
Phong Hành Diễm vốn đang trong cuộc họp, lần trước sau khi tan rã trong không vui với Thương Trăn, anh liền không còn quá chú ý đến chuyện của Thương Trăn.

Hơn nữa bởi vì tâm tình không tốt, mấy ngày gần đây, công ty một mảnh u ám thảm đạm, mọi người nơm nớp lo sợ, sợ bị BOSS bắt được, đày đi biên cương.

Đột nhiên, có người có tiếng điện thoại, mọi người nhìn tới nhìn lui, nghĩ thầm là ai không sợ chết như vậy, hội nghị của BOSS lại dám làm chuyện không liên quan!
Nhưng là chờ đến khi bọn họ tìm thấy nguồn âm thanh, lại phát hiện lại là điện thoại của BOSS đang kêu!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK