• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tất cả mọi người sợ ngây người!
Cậu Phong? Cậu ấy chính là người mà yến tiệc của nhà mình cũng không tham gia, hôm nay thế nào mà lại Lâm gia?
Bao gồm cả Thương Trăn cũng khiếp sợ, không phải Phong Hành Diễm rất bận sao? Sao lại tới chỗ này?
Lâm Hàn Thạch ở trước mặt Phong Hành Diễm, một cái tát kia thế nào cũng không dám đánh xuống.

Mà Phong Hành Diễm đi nhanh tới chỗ hắn, cường thế đừng vào giữa hai người, đem Thương Trăn bảo vệ ở trong ngực, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Lâm Hàn Thạch.

“Thế nào? Ông muốn đánh cô ấy? Ông có biết cô ấy là người của ai không?”
Phong Hành Diễm khí thế mạnh mẽ cưỡng bách, đi vào cùng Phong Hành Diễm là bốn người đàn ông, cũng đang nhìn chằm chằm vào Lâm Hàn Thạch như hổ rình mồi, trên người bọn họ đều mang theo sát khí, ngay lập tức khiến cho cả đại sảnh đang nóng bức bị đông cứng thành băng!
Lâm Hàn Thạch xấu hổ, vội vàng thu tay lại, lúc này hắn hoàn toàn không có phía trước ở Thương Bách Tề trước mặt, cái loại hoàn toàn không còn tác phong cao cao tại thượng lên mặt sai khiến Thương Bách Tề, sắc mặt hắn trắng bệch, nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng là Lâm Minh tỉnh táo lại tiến đến, cung kính nói.

“Hóa ra là Phong thiếu gia tới, không đón tiếp từ xa, không đón tiếp từ xa! Về phần vừa rồi…… Đều chỉ là hiểu lầm, Trăn Trăn và con gái Tuyết Hàm của tôi nảy sinh tranh cãi, Trăn Trăn đánh Tuyết Hàm hai bạt tai, con trai tôi nhất thời nóng giận liền……”
Lúc lão ta nói còn khẽ nghiêng người, Lâm Tuyết Hàm thừa dịp tiến đến, ngẩng lên, lộ ra gương mặt sưng đỏ.

Phong Hành Diễm cười nhạo một tiếng.


“Chỉ vì một đứa con gái rơi, Lâm gia các người lại muốn đánh bảo bối của tôi? Thật là thật to gan!”
Nụ cười của Lâm Minh đông cứng trên mặt, chuyện Lâm Tuyết Hàm là con rơi, vẫn không có người nào dám nói ra ở bên ngoài, nhưng mà hết cách rồi, người nói lời này chính là Phong Hành Diễm, cậu ta đại diện cho toàn bộ Phong gia!
Mặc dù Lâm Minh tức giận đến nôn ra máu, cũng phải nuốt xuống bụng, lão ta trầm mặc một lát, đột nhiên trở tay tát Lâm Hàn Thạch một cái! Cái tát này đánh xuống lại vô cùng thô bạo, đánh thẳng đến mức Lâm Hàn Thạch nghiêng đầu sang ẳn một bên!
“Ba!” Lâm Hàn Thạch kinh ngạc nhìn Lâm Minh, nhưng khi chạm đến ánh mắt ẩn giận của Phong Hành Diễm, cơn giận mãnh liệt của hắn cũng không thể hiện ra ngoài.

“Đừng gọi tôi là ba! Nói bao nhiêu lần rồi, Lâm gia là nhà có nhân nghĩa, là giảng đạo lý! Trăn Trăn dù thế nào cũng là tiểu bối, anh là trưởng bối lại đi so đo với tiểu bối, không biết xấu hổ sao? Còn không mau xin lỗi Trăn Trăn!”
Lâm Hàn Thạch khó có thể tin, Thương Trăn đánh người mà hắn còn phải đi xin lỗi Thương Trăn? Đây là cái đạo lý gì!
Thương Trăn nhìn Lâm Minh nín giận chọc cười, trong lòng lại có chút bội phục, biết co biết duỗi đến được mức này, Lâm gia sừng sững không đổ được nhiều năm không phải không có nguyên nhân.

Khi Lâm Minh có thể nhẫn xác thật có thể nhẫn, khi tàn nhẫn cũng vượt xa người bình thường.

Thương Trăn sờ sờ gương mặt của mình, khẽ mỉm cười, mặt của cô, đã từng bị Lâm Minh sai người vẽ nát từng dao từng dao, chính là vì sợ cô dựa vào gương mặt để trở mình, sau khi chữa trị, trên mặt vẫn còn vết sẹo màu da thịt ngang dọc tứ tung.

Lúc bị huy dung đau bao nhiêu, tuyệt vọng bao nhiêu, cô sẽ ghi nhớ suốt đời!
Lâm Hàn Thạch dưới ánh mắt nghiêm khắc của Lâm Minh liền lùi bước, cuối cùng, trước mắt nhiều người, hắn cúi đầu “Cao quý”, nghiến răng nghiến lợi nói với Thương Trăn.


“Thực xin lỗi…… Thương…… Trăn Trăn, cậu biết sai rồi!”
Thương Trăn bị Phong Hành Diễm ôm vào trong ngực không nói lời nào, chờ mọi người người xung quanh bắt đầu thì thầm to nhỏ, chờ đến khi Lâm Hàn Thạch nhẫn nhịn cơn giận đến mức đỏ bừng mặt, cô mới diễn người lại hỏi.

“Cậu vừa mới nói gì? Tôi không nghe rõ.


“Mày!” Lâm Hàn Thạch ngẩng đầu, nắm tay siết cậu kêu canh cách, nếu không phải Phong Hành Diễm ở đây, hắn nhất định sẽ xông lên đánh người! Làm chuyện gì cũng phải chừa lại một con đường, đạo lý này Thương Trăn không hiểu sao? Nó không sợ về sau ngã xuống chết thê thảm sao?!
Tóm lại, nỗi nhục hôm nay! Hắn nhớ kỹ!
“Thực xin lỗi! Cậu thực xin lỗi con, cậu không nên đánh con! Con nghe rõ chưa?”
Lâm Hàn Thạch lớn tiếng nói, ánh mắt hùng hổ doạ người!
Phong Hành Diễm hung ác liếc mắt nhìn hắn, “Xem ra ông có ý kiến rất lớn đối với người phụ nữ của tôi.


Anh nói một câu không đau không ngứa, làm sắc mặt Lâm Minh biến đổi! Lão vội vàng dùng quải trượng đem tách lấy Lâm Hàn Thạch, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn, rồi mới quay đầu thành khẩn nói với Phong Hành Diễm.


“Đều là hiểu lầm! Hàn Thạch nó vừa tức giận ở chỗ khác, từ nhỏ nó đã là như vậy, không khống chế được tính tình của mình, đợi lát nữa tôi nhất định giáo huấn nó, mong cậu Phong đưgf chấp nhặt nó.


Lâm Hàn Thạch muốn nói cái gì đó, lại bị vợ của hắn Triệu Tịnh kéo sang một bên, tránh cho hắn lại chọc cho cậu Phong vừa gặp đã không vui!
Thương Trăn cười, thanh âm quạnh quẽ, lạnh nhạt hỏi, “Gia chủ đời kế tiếp của Lâm gia lại ngay cả tính nết mình cũng không thể khắc chế được, Lâm gia còn muốn giáo dục tôi ư? Còn muốn toi ở Lâm gia nhận dạy dỗ một tháng?”
Lâm Minh lúc này sao còn dám nhắc lại chuyện đó? Gương mặt già nua của lão ta, cuối cùng cắn răng cười nói, “Không, trước đó đều là vui đùa, Trăn Trăn nghe lời như vậy, sao còn phải học? Ta chỉ là muốn mời con đến Lâm gia chơi, duy trì tình cảm, dù sao thì hai nhà cũng là thông gia.


Mọi người xung quanh đều rất chịu phục với độ mặt dày của Lâm Minh, cái gì gọi là trợn mắt nói dối? Cái gì gọi là tiếu lí tàng đao? Nếu như Phong Hành Diễm không đến, Thương Trăn nhất định sẽ bị Lâm gia mạnh mẽ bắt lại rồi đi? Nghĩ đến trò cười trước đó, hai nhà này e là không thể thành thông gia, mà thành địch gia.

Thương Trăn lạnh lùng cười, không khiêu khích lại, những gì Lâm gia nợ cô, nợ Thương gia, cô đều sẽ từng chút dòi lại! Hôm nay chỉ bắt đầu mà thôi.

“Nếu ngài nói vậy thì cho là vậy đi, ta không thích ra ngoài, ở nhà vẫn thoải mái hơn.


Lâm Minh cười theo, nhưng dưới mí mắt hạ xuống lão ta lại đang suy nghĩ cái gì đó, cũng chỉ có chính lão mới biết.

Phong Hành Diễm nhìn thấy đống bữa bài dưới đẩt, nhíu nhíu mày, anh vốn muốn đến Lâm gia chống đỡ chi Trăn Trăn, nói cho người của Lâm gia biết, Trăn Trăn là người của ai! Nhưng mà hiện tại anh hoàn toàn không hứng thú này nữa, chỉ muốn mang cô rời khỏi đây.


“Được rồi, chuyện hôm nay cứ tính như vậy đi, nhưng có một câu hy vọng các người nhớ rõ, Thương Trăn là người của tôi, trước khi các người ai muốn gây khó dễ cô ấy, tốt nhất nên xem lại trọng lượng của mình trước.


Lúc Phong Hành Diễm nói những lời này, đôi mắt hoa đào tinh sảo tràn đầy sát khí đảo qua, tất cả mọi người đều không dám đối diện cùng, có thể thấy được là đã nghe vào trong đầu rồi đi.

Bàng Thất ở phía sau Phong Hành Diễm thầm đổ mồ hôi, cậu đã nói rồi mà, từ lúc thích thích phu nhân, thiếu gia liền bắt đầu gây thù chuốc oán khắp nơi, tuy rằng những người này đều không tính là gì, nhưng mà sủng vợ không phải là sủng như vậy a! Phu nhân sẽ chầu trời!
Chờ hiện trường dần dần lặng ngắt như tờ, Phong Hành Diễm mới vừa lòng hừ một tiếng, trực tiếp cao ngạo dẫn người đi.

Thương Bách Tề cũng biết lại ở lại chỉ có xẩu hổi, cho nên sau khi Phong Hành Diễm rời đi, ông cũng vội vàng cáo từ.

Sau khi những người quan trọng đi hết, toàn bộ đại sảnh tràn ngập áp lực, sắc mặt người Lâm gia mỗi người một khó coi hơn, đây chắc chắc là ngày uất ức nhất của Lâm gia trong từng ấy năm!
Lâm Minh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng tái nhợt chỉ chỉ Lâm Văn Phong.

“Chấu, đến nhà thờ tổ quỳ xuống, nghĩ kỹ sai chỗ nào rồi mới được đứng lên!” Lâm gia là gia tộc có tổ tiên lâu đời, nhưng đối với Lâm Văn Phong mà nói, quỳ ở nhà thờ tổ vẫn là lần đầu tiên.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK