Cô cũng biết rằng mình không có sự lựa chọn thứ hai.
Trong phòng, Ôn Dư dẫn Tưởng Vũ Hách tới ghế sô pha, cô tỏ vẻ bình tĩnh nói:
"Anh ngồi xuống trước đi, em đi lấy đồ uống cho anh."
Sau đó cô chạy vào bếp đóng cửa lại để trấn định lại nhịp tim đang đập điên cuồng của mình.
Đã hơn nửa đêm, sắp mười giờ rồi, sao anh có thể tìm được nhà cô?
Nhưng cũng bình thường thôi, chỉ cần người đàn ông này muốn làm thì không có gì là anh không làm được.
Kể cả cô có ở Giang Thành hay ra nước ngoài thì Tưởng Vũ Hách vẫn có rất nhiều để tóm cô ra.
Nhưng anh tới đây làm gì?
Còn cái WeChat đáng ghét này, tại sao lại lật lọng chứ!
Á a a a a lát nữa cô ra ngoài phải giải thích như thế nào đây!
Ôn Dư vừa thầm mắng chửi vừa luống cuống tay chân tìm đồ uống.
Sau khi Ôn Thanh Hữu trở lại Giang Thành, anh ấy đã chi tiền để lấy lại căn biệt thự ban đầu của nhà họ Ôn, Ôn Dịch An đã lập tức chuyển về nhà.
Bây giờ chỉ có một mình Ôn Dư sống trong căn hộ này.
Một mình cô thì không có gì đáng bận tâm lắm, cô thích tích trữ nhiều đồ ăn thức uống trong tủ lạnh, nhưng gần đây cô quá bận rộn nên quên tiếp viện kịp thời cho tủ lạnh, bây giờ mở ra cô mới phát hiện chai nước khoáng cuối cùng đã bị cô cầm đi uống mất vào sáng nay rồi.
Bây giờ trong tủ lạnh chỉ còn vài bình sữa bò Vượng Tử.
Ôn Dư tưởng tượng hình ảnh lúc mời Tưởng Vũ Hách uống Vượng Tử, bất kể cô nhìn nó theo góc độ nào thì cô cũng cảm thấy như thể mình đang khiêu khích anh theo một cách nào đó.
Sau khi từ bỏ bình sữa bò, Ôn Dư mới nhớ tới chuyện ngày nào trước khi đi ngủ cô cũng uống hai hớp rượu vang đỏ.
Mặc dù có một chút kỳ lạ khi mời người ta uống rượu vào thời gian địa điểm này, nhưng tóm lại nó vẫn trang trọng hơn Vượng Tử.
Cứu trợ tạm thời nên cô không rảnh lo nhiều như thế.
Ôn Dư lấy ra hai ly rượu thủy tinh, cô rót rượu vào hai chiếc ly rồi đi tới căn phòng nhỏ, ngồi đối diện Tưởng Vũ Hách.
Cô nhẹ nhàng đẩy cái ly cho anh: "Ngại quá, nhà em chỉ còn cái này..."
Tưởng Vũ Hách liếc mắt, xùy nói: "Em vẫn rất hưởng thụ nhỉ."
"..."
Có lẽ là bởi vì hơi khẩn trương nên Ôn Dư cảm thấy cổ họng mình khô khốc, thế nên cô nhấp một ngụm rượu để làm ấm họng, sau đó cô còn cố tình cười, cười xong thì lại xấu hổ bất động ngồi đó.
Không ai lên tiếng, bầu không khí trì trệ quá giày vò.
Tưởng Vũ Hách vốn không đến để ngắm sao trăng và trò chuyện về cuộc sống với cô.
Giữa họ vẫn còn một khoản nợ rất dày.
Không phải Ôn Dư nói không nghĩ đến việc tính toán là thật sự không tính toán nữa.
Biết rõ điều này, Ôn Dư chán nản gục đầu, cô không còn tỏ vẻ bình tĩnh nữa.
"Anh muốn nói cái gì, có thể bắt đầu rồi."
Tưởng Vũ Hách nhìn lướt qua mặt cô, anh lấy ra hai món đồ thờ ơ ném lên bàn.
“Em không mang thứ này theo là muốn nhắc nhở anh rằng mình đã bị lừa như thế nào à?"
Ôn Dư rũ mắt xuống, cơ thể hơi cứng đờ trong giây lát.
Đó là cặp khuy tay áo
Giờ đây nó đang lặng lẽ nằm trên bàn, dường như trở thành thứ rác rưởi vô giá trị, không còn thứ lấp lánh hấp dẫn tầm mắt người nhìn nữa.
Ôn Dư biết rằng với khả năng của Tưởng Vũ Hách, anh chắc chắn đã nhớ lại ý nghĩa của việc mua cặp khuy tay áo này ngay từ đầu.
Cũng không hẳn.
Bây giờ nó không còn ý nghĩa đó nữa.
Ôn Dư vẫn nhớ như in khi Tưởng Vũ Hách đeo cặp khuy tay áo này lên người thì cô có cảm giác số mệnh thật trang trọng, thành kính.
Đó rõ ràng là món đồ đã được định sẵn cho anh.
Nếu không, tại sao lại có chữ j trong tên của anh một cách trùng hợp như vậy.
Ôn Dư bất ngờ quật cường đẩy nó trở lại: "Em đã đưa món đồ nào thì sẽ không lấy lại."
"Em tặng cho anh à."
Ôn Dư chắc chắn nhìn anh: "Đúng thế."
Bỗng dưng Tưởng Vũ Hách mỉm cười.
“Em tặng cho anh với thân phận gì?"
"..."
Ôn Ngọc chỉ sững người ba giây rồi lại ỉu xìu, không biết phải trả lời thế nào.
Ngồi đối diện nhau, tiếng cười lạnh lùng này bỗng dưng đưa Ôn Dư nhớ lại đêm Lễ Tình Nhân đó.
Họ cũng ngồi đối diện nhau như thế này, trước mặt mỗi người đặt ly rượu vang đỏ.
Ôn Dư không biết có phải mình si ngốc hay không mà dường như có một giọng nói bất chợt vang bên tai cô: "Giáo viên cho em cơ hội thi lại lần nữa đó, nắm chắc lấy!"
Còn thi lại nữa.
Cô điên rồi.
Ôn Dư lắc đầu, lập tức uống ngụm rượu vang đỏ để tự trấn an bản thân.
Lúc cô cụp mắt xuống, nhìn thấy viên hồng ngọc nhỏ trên cổ cô khúc xạ ánh sáng qua chiếc ly, cô dừng lại, nghĩ ra câu trả lời...
"Anh lấy thân phận nào đưa vòng cổ cho em thì em lấy thân phận đó đưa khuy tay áo cho anh."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Cái miệng này đặc biệt giỏi ăn nói, giờ còn biết giở trò đùn việc cho anh.
“Ôn Dư.” Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng liếc nhìn cô: “Em có thấy mình rất thông minh không?”
Sau khi lật xe thì người đàn ông này đã lập tức thờ ơ gọi đầy đủ họ tên cô.
Ôn Dư, Ôn Dư.
Rõ ràng lúc trước anh toàn gọi cô là Ngư Ngư.
Đàn ông đúng là lũ động vật trở mặt vô tình.
Nghĩ lúc buổi tối trông thấy người phụ nữ đó, Ôn Dư bất giác vừa gượng gạo vừa chua xót cắt ngang lời nói ấy: "Không thông minh bằng anh."
Sau vài giây im lặng, Tưởng Vũ Hách đột nhiên mất kiên nhẫn.
Anh không biết tại sao mình lại muốn đến đây, anh rõ là người bị lừa mà cuối cùng cô lại là người bỏ chạy, và anh cũng là người đầu hàng trước tiên vì không thể kiên trì nổi nữa.
"Thế nên em nghĩ anh nên phối hợp với em, ngu ngốc thêm chút nữa để em tiếp tục lừa lọc chơi đùa ư?"
“Em không có.” Ôn Dư nhanh chóng trả lời ba chữ này.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn về Tưởng Vũ Hách ở phía đối diện, mấy lần định nói gì đó nhưng lời vừa đến bên môi thì dường như cô lại không biết nên nói như thế nào.
Cứ rối rắm như thế một lúc lâu, cuối cùng Ôn Dư đành từ bỏ lòng tự trọng và thể diện mà cô luôn cố gắng duy trì.
"Em vốn muốn thẳng thắn nói chuyện này với anh vào đêm Lễ Tình Nhân đó, nhưng đâu ngờ anh phát hiện ra trước."
Lấy hết can đảm nói ra câu đầu tiên, những uất ức chất chứa tận đáy lòng cô tuôn ra từng chút.
"Em đã chuẩn bị tâm lý rất lâu, luyện tập lặp lại hàng trăm lần vì sợ anh sẽ không chịu tha thứ cho em, em cố ý chọn ngày Lễ Tình Nhân để mua quà cho anh, mặc chiếc váy đẹp, xịt nước hoa thơm tho."
"Em muốn tự thú với anh, nhưng anh lại không cho em cơ hội đó."
Đủ loại cảm xúc chẳng cần ấp ủ nữa, có lẽ nó đã đọng lại trong lòng một tháng rồi nên giờ phút này cuối cùng cũng bùng nổ và sụp đổ.
Hốc mắt của Ôn Dư đỏ bừng, nước mắt trực trào nhưng chúng vẫn cố chấp không chịu tuôn xuống: "Anh thông minh như thế để làm gì, anh để em nói trước không được sao."
Tưởng Vũ Hách nhìn chằm chằm những giọt nước mắt của Ôn Dư, anh dừng lại một lúc rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Anh không muốn nhìn vào khuôn mặt này, khuôn mặt đã dùng nước mắt để lừa dối anh quá nhiều lần.
Nhưng dù ép buộc bản thân không nhìn thì anh vẫn không thể lấy lại sự bình.
Mỗi lần cô nức nở là trái tim anh cũng xoắn theo một lần.
“Em thẳng thắn là anh nhất định phải tha thứ cho em à?” Anh cứng rắn nói.
"Pháp luật có thẳng thắn khoan hồng, nếu em chủ động đầu thú thì anh có đuổi em đi suốt đêm không, có để em dầm mưa không, có để em hôn mê sốt cao ở nhà đến mức viêm phổi cả một tuần không?"
Nhắc đến chuyện này, Ôn Dư cảm thấy vô cùng oan ức, một tuần đó kim chọc trên mu bàn tay của mình nhiều hơn cả lúc từ bé đến lớn cộng lại.
"..."
Tưởng Vũ Hách cau mày, anh vốn muốn hỏi về bệnh tình của cô nhưng sau khi nghĩ lại, dưới cơn mưa lớn thì bị sốt cao như vậy là điều bình thường.
Chỉ là lúc đó anh quá tức giận, cảm xúc mất khống chế nên anh coi nhẹ điều này.
Im lặng một lúc lâu, Tưởng Vũ Hách mới dịu giọng nói: "Thế bây giờ đã khỏe lên chưa?"
“Chưa.” Ôn Dư sụt sịt: “Bây giờ trời lạnh là thỉnh thoảng còn ho khan.”
Đang nói chuyện, Ôn Dư thật sự ho khan, một tiếng rồi lại một tiếng, suýt nữa ho cả phổi ra cho người ta xem.
Tưởng Vũ Hách: "..."
Anh thờ ơ nhìn cô nghiêm túc biểu diễn, cuối cùng anh đành bất đắc dĩ quay mặt đi, cố nén nụ cười trên môi.
Rốt cuộc, hương vị quen thuộc đến rồi.
Sau khi Ôn Dư buông thả bản thân nói câu thật lòng, lúc nghe thấy Tưởng Vũ Hách sẵn sàng quan tâm đến mình thì cô bất chợt cảm thấy rằng cục diện bế tắc giữa họ không phải là không thể cứu vãn.
Anh không xóa WeChat của cô.
Anh đến nhà tìm cô.
Anh vẫn quan tâm đến việc liệu bây giờ cô có khỏe không.
Đương nhiên không hề.
Cô rất yếu ớt.
Có phải tất cả các dấu hiệu đang bảo với cô rằng cô vẫn còn cơ hội?
Lòng dũng cảm của Ôn Dư đột nhiên tăng gấp đôi.
Cô vẫn cứ liên tục nức nở, nhớ tới cái câu "thi lần nữa" thì cô lại nhấp một ngụm rượu để lấy thêm can đảm, rồi bắt đầu khóc lóc đầu hàng:
"Em thừa nhận em đã lừa dối anh, nhưng anh thử đứng ở góc độ của em đi, hôm đó khi em đến thành phố Bắc Kinh, đầu tiên em Thẩm Minh Gia ngoại tình, sau đó em mới biết gia đình mình phá sản, em như mất hồn lang thang trên đường ở thành phố xa lạ này, cuối cùng còn bị xe của anh đụng phải."
"Anh có thể tìm thấy người thứ hai thảm như em sao?"
"Em không hề phản bội anh, nếu là anh, lúc anh đang suy sụp như thế mà đột nhiên xuất hiện một bàn tay vàng có thể giúp anh phản kháng thì chẳng lẽ anh không động lòng ư?"
Tưởng Vũ Hách còn chưa kịp nói thì Ôn Dư đã oan ức lên tiếng:
"Huống chi anh còn rất đẹp trai."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Điều anh muốn nói đã bị câu này dập tắt ngay lập tức.
Không tệ, cô đã học được mánh khóe vừa đánh vừa cho kẹo.
Tưởng Vũ Hách vẫn không nói gì, nhưng anh lấy ra một tờ giấy rồi đưa nó cho Ôn Dư.
Trong khi Ôn Dư đang khóc, cô bớt chút thời gian để cảm ơn, sau đó lại tiếp tục khóc lóc không ngừng.
"Lúc đó em thật sự ngu ngốc đâm đầu, tâm trí chỉ toàn là những lời mà tên đàn ông cặn bã đó chế giễu em. Em thừa nhận mình không bình tĩnh trưởng thành như anh, em là một người phụ nữ không có não, tục tằng và trẻ con, lúc đó em chỉ muốn làm hắn ta nổ tung ngay tại chỗ."
"Em sai rồi, em đã nói xin lỗi với anh rất nhiều lần, nhưng thực ra ngoài cái thân phận là em gái của anh thì em chưa từng lợi dụng anh một lần nào cả."
“Không chỉ không có.” Ôn Dư thút thít, oán giận nói: “Lần đầu tiên em xé xác hắn ta, anh còn giúp hắn ta xã giao nữa.”
Ngay sau đó là một lời tự khẳng định khác…
"Nhưng em có tức giận không, em không hề, hôm đó em còn mát xa đấm vai cho anh."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Em tốt quá mà.
"Em tự đăng Weibo."
“Em tự trù tính làm hắn ta trật chân."
"Suốt cả quá trình đó em có lợi dụng tài nguyên của anh không."
"Em chưa từng khiến anh mất mặt một lần nào mà, huhuhu."
"Liệu em có suy nghĩ xấu nào chứ"
"Em chỉ muốn vui vẻ làm em gái của anh thôi."
Tưởng Vũ Hách: "..."
Càng nói càng có lý.
Hàng nước mắt của Ôn Dư tuôn trào, mặc dù hơi phóng đại, nhưng tất cả tinh thần đè nén suốt một tháng đều là do diễn xuất.
"Rõ ràng em có thể rời đi, đi rồi thì anh cũng không biết điều gì cả, nhưng em quay về là vì muốn thẳng thắn với anh."
"Tiện thể chụp ảnh của anh rồi cho hắn ta xem đúng không."
Ôn Dư ậm ừ, sau đó kịp thời phản ứng lại thì cô mới ngồi thẳng dậy lắc đầu.
“Chắc chắn không thể nào.”
“Em không chụp à?” Tưởng Vũ Hách không tin.
"Chụp rồi." Ôn Dư giơ tay lau nước mắt, cực kỳ oan ức nói: "Nhưng em chắc chắn không vạch trần anh một chút nào, em thừa nhận em lén lút chụp ảnh bàn làm việc của anh để Thẩm Minh Gia tin em, em đã lợi dụng cái bàn của anh, nếu anh cảm thấy cần thiết thì hôm nào đó em sẽ đích thân nói câu xin lỗi với cái bàn của anh."
"..."
Tưởng Vũ Hách bất chợt bị phân tâm bởi những gì cô nói.
Tóm lại cô không có chút tật xấu mà, vẫn là do chính anh trách lầm cô, làm tổn thương mối quan hệ anh em của họ.
Mẹ nó cạn lời.
Tưởng Vũ Hách không thể chịu đựng được tiếng khóc lóc của Ôn Dư, khi nãy anh không cảm thấy gì dù cô vừa khóc vừa nói, nhưng bây giờ cô lại ưm ư hai tiếng, khóc như không khóc, thỉnh thoảng còn ho một cái
Lại ra vẻ với nịnh bợ rồi.
Nghe thấy cô bảo không tìm được chỗ ở thì lòng anh ngứa ngáy.
Anh nhìn cô: "Nói cũng đã nói rồi, đừng khóc nữa."
Ôn Dư không chắc câu nói đó của Tưởng Vũ Hách là nhượng bộ hay không nhượng bộ.
Đã một tháng trời không sống chung nên cô hơi lạ lẫm với tính nết của anh.
Nhưng lúc này, Ôn Dư cũng không còn cách nào khác, thành bại ở đêm nay, mặc dù kịch bản trong đêm Lễ Tình Nhân đến muộn, nhưng nếu đã đi bước đầu tiên thì cô sẽ bất chấp khó khăn để đi hết tiến trình một cách hoàn chỉnh.
Ôn Dư cắn chặt răng nghiến, đột ngột đứng dậy.
Tưởng Vũ Hách: “?”
Đi tới trước mặt Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư quyết tâm, cô ngồi lên đùi anh, ra vẻ bất chấp tất cả, lợn chết không sợ nước sôi.
Cô chớp hàng mi ướt át, vừa làm nũng vừa oan ức nói: "Em sẽ khóc đó."
Tưởng Vũ Hách: "..."
“Anh không tha thứ cho em thì em sẽ khóc đó.” Cô còn nhân tiện giờ thói uy hiếp dữ dội: “Em có thể khóc hai tiếng lận.”
Xem anh có sợ không.
Mùi sữa tắm thơm tho tự nhiên trên cơ thể của người phụ nữ thoang thoảng qua mũi anh, nhưng sắc mặt của Tưởng Vũ Hách bất chợt u ám, giọng nói cũng lạnh lùng.
"Em rất thích ngồi lên người đàn ông hửm?"
Ôn Dư hơi sửng sốt, cô không ngờ anh lại có phản ứng như thế
Thay đổi rồi, thay đổi rồi, người đàn ông này không còn dễ dỗ như trước nữa.
Ôn Dư cụp mắt xuống, cảm thấy mình có lẽ thật sự quá cợt nhả, cô dừng một chút rồi định thành thật đứng dậy.
Nhưng vào lúc hai chân cô dùng sức để đứng lên thì một bàn tay đột ngột vòng qua phía sau lưng, kéo cô ngồi xuống.
"Hình như em vẫn cảm thấy, chân của Tưởng Vũ Hách anh, em muốn ngồi là ngồi, muốn đi là đi nhỉ."
Ôn Dư: "..."
Lời nói lạnh lùng nhưng tay lại nóng ran.
Lửa đốt dày đặc quanh eo của Ôn Dư.
Eo của Ôn Dư rất nhạy cảm nên cô gượng gạo né tránh mấy lần, nhưng rồi vẫn bị kéo lại ôm càng chặt hơn: "Anh đang hỏi em đó."
Hành động này gần như khiến hai người suýt dán chặt vào nhau, Ôn Dư hoảng sợ, vươn tay để trước ngực Tưởng Vũ Hách.
Hành động bản năng này khiến Tưởng Vũ Hách bật cười:
"Sao thế, sợ hửm?"
Quả nhiên, giờ phút này trái tim của Ôn Dư đập rất nhanh.
Nhưng không phải cô sợ.
Hình như từ trước đến nay cô chưa từng nhìn Tưởng Vũ Hách gần như vậy, cô nhìn chằm chằm anh, cặp mắt ấy đậm đặc đen nhánh, lạnh lùng khó nén.
Nhưng không biết tại sao, có lẽ là bởi vì đêm nay gió quá động lòng người nên Ôn Dư luôn có một ảo giác nhìn thấy sự dịu dàng bị kiềm chế ẩn chứa nơi sâu thẳm trong ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông này.
Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó, hiện giờ bầu không khí như ngừng chảy.
Ánh mắt hai người chưa bao giờ gần nhau đến thế.
Cửa sổ phòng khách mở toang, thỉnh thoảng sẽ có luồng gió nhẹ ấm áp thổi vào, thổi bay mái tóc dài của Ôn Dư, xẹt qua mu bàn tay người đàn ông, liên tục khuếch đại cảm giác mềm mại giữa hai bàn tay đang chạm vào nhau.
Nhiệt độ lặng lẽ tăng lên, hơi thở cũng bất giác quyện vào nhau từ bao giờ.
Ôn Dư có thể cảm nhận được ánh mắt của Tưởng Vũ Hách nhìn mình bắt đầu thay đổi.
Có thể có dục vọng, nhưng phần nhiều là sự nhượng bộ bất đắc dĩ sau nhiều mâu thuẫn.
Đó là kiểu thỏa hiệp mà Ôn Dư quen thuộc.
Mũi cô chua xót, cô không khỏi nhẹ nhàng nói:
"Em sai rồi, anh tha thứ cho em được không."
Dừng một chút, sau một lúc lâu chưa lên tiếng, cô mới nói: "Anh trai."
"..."
Một lúc lâu sau, Tưởng Vũ Hách mới buông lỏng tay.
“Đi xuống đi.” Giọng nói khàn khàn, anh nhìn sang chỗ khác, cuối cùng cũng nhận ra nội tâm mình thiên vị Ôn Dư, là át chủ bài lớn nhất của cô.
Một tiếng anh trai là đủ rồi.
Anh không thể nề hà.
Tưởng Vũ Hách bực dọc, tùy tiện cầm lấy một chai nước trên bàn, sau khi uống được một nửa thì anh mới nhận ra Ôn Dư đang ngơ ngác nhìn anh.
"Nhìn cái gì."
Giọt lệ vẫn đọng lại trên khuôn mặt của Ôn Dư, Ôn Dư nuốt nước miếng:
"... Không có gì."
Chai nước đó chỉ là chai cô từng uống vào buổi sáng thôi.
Nước mắt ướt đẫm khắp người cô, mùi hương như bám vào da thịt, từ từ thấm vào vân da khiến tâm trí của người ta khó chịu.
Tưởng Vũ Hách nhíu mày, anh không biết tại sao mình lại đến đây để chịu đựng như vậy.
Anh đứng dậy đi đến bên cửa sổ, quay lưng về phía Ôn Dư, bắt đầu cởi từng cúc áo của chiếc áo sơ mi.
Ôn Dư đứng ở một bên choáng váng: "Anh, anh làm gì..."
"Đưa chiếc áo sơ mi kia cho anh."
Ôn Dư chột dạ: "Áo sơ mi nào cơ, em không hiểu."
Tưởng Vũ Hách quay đầu lại: "Em nghĩ mình lấy một bộ quần áo trong phòng anh là anh sẽ không biết sao?"
"..."
Ôn Dư chỉ liếc nhìn vòng eo săn chắc của anh rồi cụp mắt xuống, biết mình không gạt được anh gì cả, cô lẩm bẩm đi vào phòng ngủ, lấy chiếc áo sơ mi màu đen ra.
Đến khi giao nó vào tay Tưởng Vũ Hách, do sợ anh nghĩ mình là một kẻ có đam mê trộm đồ nên cô buộc phải giải thích:
"Em, hôm đó đúng lúc em thiếu một chiếc áo ngủ nên em mới tùy tiện lấy một chiếc áo từ phòng của anh."
Khi cô nói vậy, Tưởng Vũ Hách đã cài được một nửa khuy của chiếc áo sơ mi sạch sẽ.
Dường như anh không thèm để ý việc Ôn Dư lấy áo để làm cái gì, anh mặc xong thì quay người nhìn căn phòng một chút rồi hỏi: "Anh ngủ ở đâu?"
Ôn Dư ngây ngốc khi bị hỏi, cô ngơ ngác nói một câu: "Hình như đây là nhà của em."
"Em có thể ngủ trong nhà của anh thì chẳng lẽ anh không thể ngủ trong nhà của em?"
"..."
Làn sóng logic này thật hoàn hảo.
Ôn Dư hé miệng thở phì phò: "Có thể, đương nhiên có thể."
Căn hộ độc thân của Ôn Dư tổng cộng có hai phòng, một phòng cho cô và một phòng ngủ dành cho khách.
Dù sao với tội danh lừa ăn lừa uống lừa ngủ ba tháng, bây giờ Ôn Dư không có lý do gì để từ chối yêu cầu của Tưởng Vũ Hách.
Cô chỉ vào phòng ngủ dành cho khách: "Ở đây có được không, bên trong có phòng tắm, có khăn lông sạch sẽ, và có…"
Cô còn chưa nói xong thì Tưởng Vũ Hách đã đi tới rồi đóng cửa lại: "Đừng bước vào."
Ôn Dư: "..."
Vẫn tự tin như vậy.
Tại sao em lại muốn vào phòng của anh chứ.
Ôn Dư quay lại phòng khách dọn dẹp bàn ăn, nhưng khi thu dọn chai nước khoáng đó thì cô đột nhiên dừng lại.
Cô nhớ tới dáng yết hầu chuyển động của người đàn ông khi anh uống nước, cùng với hình ảnh anh ôm eo cô khi nãy.
Hai má cô lập tức đỏ bừng, từng đợt nóng bức dâng trào.
Thế nên Ôn Dư không biết liệu mình có thể vượt kỳ thi lại ngày hôm nay không.
Cô liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ dành cho khách, lén lút giấu cái chai vốn định ném vào thùng rác như tên trộm.
Thu dọn phòng khách sạch sẽ xong xuôi, Ôn Dư cũng trở về phòng ngủ của mình, tẩy trang, tắm rửa.
Trước đó cô toàn mặc áo sơ mi của Tưởng Vũ Hách khi ngủ, bây giờ anh cầm mất bộ đồ đi rồi, Ôn Dư đành phải lấy một chiếc áo ngủ của mình để thay
Tắt đèn đi ngủ.
Nhưng không biết có phải do chuyện xảy ra hôm nay quá thần kỳ, hay do người đàn ông kia ngủ ở căn phòng bên cạnh cô mà Ôn Dư cứ trằn trọc mãi, một lúc lâu vẫn chưa ngủ được.
Ngày mai còn có một cuộc họp đấu giá bản quyền phải tham dự, cô không muốn tham dự với một đôi quầng thâm dưới mắt.
Suy nghĩ rất lâu, Ôn Dư cảm thấy chắc hẳn chiếc áo ngủ có vấn đề.
Một tháng này, hầu như ngày nào cô cũng mặc áo sơ mi của Tưởng Vũ Hách đi ngủ, giặt xong cũng phơi ngay lập tức, cô cảm thấy an toàn khi được bao bọc trong chiếc áo cổ rộng đó.
Nhưng giờ mặc chiếc áo ngủ vải lụa của mình lên người thì không sao quen cho được.
Ôn Dư đeo bịt mắt, thậm chí còn châm chút dầu thơm, dùng đủ mọi cách mà vẫn trằn trọc mãi đến đêm khuya, cô bất đắc dĩ rời giường.
Nhẹ nhàng đi đến cửa phòng ngủ cho khách, cô do dự rất lâu mới gõ cửa:
"Anh trai?"
Không có ai đáp lại.
Ôn Dư rối rắm vài giây, nhưng cô quyết định bất chấp khó khăn quấy rầy Tưởng Vũ Hách một chút.
Cô vặn cửa đi vào…
Tháng này, theo mọi nghĩa, cuộc sống của Tưởng Vũ Hách không hề dễ dàng.
Đầu xuân năm mới, dự án của công ty chồng chất như núi, anh cất giấu tâm sự trong lòng, chỉ biết tập trung vào công việc, bận rộn đến mức không còn thời gian nghĩ đến những chuyện liên quan tới Ôn Dư.
Cũng may tối nay Ôn Dư cố tình ra vẻ tự bộc bạch khiến anh thả lỏng hơn rất nhiều.
Ít nhất anh đã biết Ôn Dư quan tâm đến cảm xúc của mình.
Tại nhà hàng tối nay có rượu Mao Đài, anh uống vài ly rượu trắng, sức ngấm quá mạnh, anh chỉ muốn ở chỗ của Ôn Dư ngủ một giấc thật ngon.
Giường rất mềm, lúc này men say xông lên đầu, chưa được bao lâu thì Tưởng Vũ Hách đã chìm vào giấc ngủ, cũng chẳng biết đã qua bao lâu thì có một giọng nói đột ngột gọi anh.
"Anh trai."
"… Anh trai."
Ý thức của Tưởng Vũ Hách bị đánh thức đôi chút, nhưng anh vẫn còn mơ màng.
"Ừm, em đã giặt sạch và sấy khô áo sơ mi cho anh, anh có thể thay không?"
Lúc này Tưởng Vũ Hách đã tỉnh 70%, anh hơi nhướng mày, chỉ thấy trong bóng tối có một bóng người đang đứng ở trước giường, cầm trong tay một bộ quần áo.
Tưởng Vũ Hách cảm thấy rằng người phụ nữ này chắc chắn đang chơi đùa anh.
“Tại sao giờ phải thay.” Anh nhắm mắt lại, giọng nói hơi khàn, nghe qua rất bình tĩnh.
Nhưng cũng có sự gợi cảm không thể giải thích được.
Ôn Dư cảnh giác nuốt nước miếng: "Là vì em mặc áo sơ mi của anh quen rồi, bây giờ không mặc thì không ngủ được, rất không quen, rất thiếu an toàn."
Căn phòng ngủ tối tăm yên tĩnh vài giây.
Một lúc lâu sau, dường như Tưởng Vũ Hách khẽ thở dài một tiếng.
"Nửa đêm rồi mà em vẫn muốn làm thế sao?"
"..."
Ôn Dư lập tức gạt bỏ suy nghĩ của mình: "Thật xin lỗi."
Cô quay người chuẩn bị rời đi, nhưng đằng sau đột nhiên có một bàn tay giữa chặt cô, cô ngã ngửa ra sau, ánh mắt lóe lên…
Cô đã nằm trong lòng ngực của Tưởng Vũ Hách.
"Thế này đã đủ an toàn chưa?"
"Cho anh ngủ, câm miệng."
Ôn Dư: "..."