Trêu chọc cũng tốt, chúc phúc cũng được, ăn dưa cũng vậy, Ôn Dư cùng Tưởng Vũ Hách đều không có thời gian nghe những âm thanh này.
Sau khi thế giới khôi phục sự yên tĩnh, bọn họ đã nắm tay nhau đi đến tầng cao nhất của rạp chiếu phim.
Tưởng Vũ Hách tìm rất lâu, mới tìm được một chỗ như vậy, ở đây có cùng phong cách với sân thượng của trung tâm Lãng Gia.
Tuy rằng giống nhau, nhưng đêm nay ở đây lại trống rỗng.
Chỉ là một cái sân thượng.
Trong tầm mắt chỉ có một cái ghế dài, cùng một vài biển quảng cáo lớn, không còn gì cả.
Ôn Dư bốn phía xung quanh, trong lòng có chút thất vọng.
Buổi sáng anh còn nói có lời muốn nói với mình, Ôn Dư còn tưởng rằng…
Xem ra là chính mình nghĩ nhiều rồi.
Ôn Dư mất tự nhiên nắm chặt túi áo của mình, đem những thứ bên trong nhét vào sâu hơn.
“Ôn Dư.” Tưởng Vũ Hách đột nhiên kêu cô.
“Hả?” Ôn Dư thu hồi chút ảo tưởng trong lòng, ngẩng đầu lên: “Sao thế.”
“Ngồi đi.”
Ôn Dư làm theo, ngồi xuống cái ghế dài.
Tưởng Vũ Hách ngồi bên cạnh cô, nhìn cô: “Biết anh đưa em đến đây làm gì không.”
“Không biết.” Ôn Dư lại đưa mắt nhìn khoảng không xung quanh: “Không phải anh có chuyện muốn nói với em sao, nói gì thế?”
Tưởng Vũ Hách cúi đầu, một lát, chậm rãi nói…
“Thật ra những lời này lần trước ở sân thượng của Lãng Gia anh đã muốn nói với em, nhưng hôm đó anh còn không chưa công khai thân phận, cho nên anh luôn đợi.”
“Đợi đến hôm nay.”
“Đợi thời khắc em thừa nhận anh ở trước mặt nhiều người như vậy giống như lúc nãy.”
Ôn Dư lờ mờ đoán được Tưởng Vũ Hách muốn làm gì, nhưng lại không chắc chắn như vậy.
Tim cô từ từ đập nhanh: “Là lời gì?”
Bốn mắt đối diện nhau, ánh mắt đen nhánh của Tưởng Vũ Hách nhìn cô chằm chằm, trong mắt không có lạnh lùng, chỉ có sự dịu dàng vô tận.
Sau một lúc, anh mới bình tĩnh nói…
“Gả cho anh.”
“…”
Ôn Dư không ngờ, ở trong lòng mong đợi lời này rất nhiều lần, cứ như vậy bị Tưởng Vũ Hách trực tiếp nói ra.
Tim cô càng đập nhanh hơn, lại dùng nụ cười che giấu sự chua xót trong khóe mắt: “Anh là đang cầu hôn em sao.”
“Đúng vậy.”
Ôn Dư đưa mắt nhìn bốn phía: “Chính là ở chỗ này?”
“Ở chỗ này.”
Thật ra Ôn Dư đã sớm nghĩ qua, Tưởng Vũ Hách trời sinh không thích náo nhiệt, trong tình cảm lại hướng nội lãnh đạm, cho nên nhất định sẽ không giống với bạn trai của người khác, tỉ mỉ bài ra nghi thức cầu hôn lãng mạn gì đó.
Trong lòng đã sớm chuẩn bị tâm lý như vậy, cho nên bây giờ trực tiếp cầu hôn đối với Ôn Dư mà nói, cũng không nói đến gì thất vọng.
Chỉ là anh lại trực tiếp đến không thể thô hơn, Ôn Dư mới không muốn mở lời đáp ứng với anh.
Cần phải từ từ giày vò anh một lúc mới được.
Cô giả bộ không thèm để ý: “Vậy có phải anh keo kiệt quá không, khi cầu hôn có một bó hoa cũng không nỡ mua.”
Tưởng Vũ Hách dừng một chút: “Có hoa em sẽ gả sao?”
Ôn Du liếc nhìn anh: “Bây giờ đi mua cũng không tính.”
Tưởng Vũ Hách cười khẽ một tiếng, cầm lấy điện thoại không biết bấm gì, không đến một phút, Đường Hoài và mấy người nữa đã đi vào từ lối vào.
Trong tay Đường Hoài cầm một bó hoa hồng được gói bằng giấy màu đen vàng, đưa đến trước mặt Ôn Dư: “Tổng giám đốc Ôn, đây là hoa sếp Tưởng tặng cho cô.”
Ôn Dư: “…”
Lại nhìn phía sau, mấy người đi cùng Đường Hoài, trong tay cầm những bó hoa tươi lớn nhỏ không giống nhau, không đến năm phút, cả sân thượng đều được bao quanh bởi hoa tươi.
Hương thơm tỏa ra bốn phía.
… Ôn Dư không ngờ người đàn ông này khi cầu hôn còn chơi trò lạt mềm buộc chặt này.
Cô thật muốn nhìn thấy anh có thể làm gì nữa.
Cầm bó hoa, Ôn Dư không cho là đúng nói: “Anh không cảm thấy, bầu không khí cầu hôn còn thiếu một chút sao.”
“Em muốn bầu không khí gì?”
Ôn Dư: “Có phải nên có một chút âm nhạc.”
Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng, “Đúng vậy.”
Ôn Dư đang muốn nói không cần phát trực tiếp, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng du dương thâm trầm của Violin cùng Piano.
Cô ngây người, ánh mắt nhìn về phía âm thanh, mới phát hiện một bên sân thượng, nơi những biển quảng cáo lúc nảy ngăn cách, bây giờ được người khác từ từ dời đi.
Nơi cao trên sân thượng có một vòng tròn đang xoay nhẹ, người đàn Violin đứng bên trái, còn bên phải, người đàn Piano.
Ôn Dư nhận ra, đó là Lưu Đoàn cùng phu nhân của ông ta.
Vợ chồng bọn họ đang đàn bài hát “Salut d'Amour” đầy nhẹ nhàng mà sâu sắc, được sáng tác bởi một nhạc sĩ người Anh, viết tặng cho vợ mình, tác phẩm thể hiện tình yêu.
Bốn phía của sân thượng, những ánh sáng nhỏ cũng nhẹ nhàng sáng lên cùng với âm thanh của tiếng đàn, từng mảnh từng mảnh, như những ngôi sao đang rơi xuống bên cạnh cô.
Lúc này âm thanh của Tưởng Vũ Hách vang lên: “Gả cho anh được không?”
Ôn Dư đột nhiên hoàn hồn từ trong tiếng nhạc êm ái, ngơ ngác mở miệng, “… Anh, anh nghiêm túc sao.”
“Anh không hay nói đùa.” Tưởng Vũ Hách nhìn cô, trong ánh mắt thâm trầm tràn đầy sự thâm tình: “Sao anh có thể lấy chuyện này ra đùa giỡn được.”
Đột nhiên Ôn Dư không nói nên lời, tim đập thình thịch, vừa hồi hộp lại hưng phấn.
Hoa trong tay, âm nhạc phía sau…
Rất nhanh Ôn Dư ý thức được, màn cầu hôn có phải đã được Tưởng Vũ Hách chuẩn bị từ trước rồi không.
Ngược lại.
Có lẽ anh những gì đủ trong phạm vi năng lực của anh thì anh đều chuẩn bị.
Chỉ cần Ôn Dư mở miệng, anh đều sẽ đem những bức tranh mà cô muốn đặt trước mặt cô, cuối cùng cho cô một sự hoàn mỹ, một màn cầu hôn giống trong tưởng tượng của cô.
Ôn Dư không xác định được có phải hay không, cô nhìn bầu trời đen ở phía xa, thử thăm dò nói: “Người ta đều nói khi tổng giám đốc Kỳ cầu hôn chị Minh Viện thì bắn rất nhiều pháo hoa rất đẹp.”
Ngụ ý là, em cũng muốn có như vậy mới được.
Tưởng Vũ Hách không nói chuyện, cho Đường Hoài một ánh mắt.
Đường Hoài lập tức theo, không biết khi nào từ trong tay lại có thêm một bộ đàm: “Số 2 chuẩn bị, có thể bắt đầu.”
Ôn Dư:?
Còn không đợi bản thân phản ứng kịp, bầu trời cách đó không xa đột nhiên sáng lên, rất nhiều pháo hoa bay lên không trung, xoay tròn biến hóa, cuối cùng tạo thành chữ marry me.
Toàn bộ thành phố.
Đều được thắp sáng, tỏa sáng vô cùng rực rỡ.
Ôn Dư trực tiếp nhìn đến ngây người.
Là thật, quả nhiên là thật…
Cô khó có thể tin được nhìn về hướng Tưởng Vũ Hách, há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, nhưng lại phát hiện bản thân không nói ra được gì.
Dường như lúc này tất cả lời nói dưới bầu trời đầy pháo hoa, đều có vẻ bình thường nhợt nhạt.
Nhiều màu sắc sỡ xẹt qua gương mặt Ôn Dư, cô thừa nhận bản thân đã động lòng rồi, nhẹ nhàng hỏi Tưởng Vũ Hách: “Trong lòng em nghĩ gì, anh thật sự đều biết sao.”
Tưởng Vũ Hách xoay người nhìn có, rất khẳng định trả lời: “Đương nhiên.”
Nhìn nhau một lúc, Ôn Dư chỉ thẳng vào trung tâm thương mại ở đối diện: “Em muốn ở đó sáng lên, em muốn anh ở trên đó nói yêu em, em muốn xem thứ tục khí đó, em muốn đêm nay tất cả mọi người ở Kinh Thị đều biết anh đang cầu hôn với em.”
Vừa dứt lời, đều không đợi Tưởng Vũ Hách phân phó, Đường Hoài lập tức nói với bộ đàm: “Số 6 chuẩn bị, tất cả tòa nhà đều phát đồng bộ, mục số 1 và mục số 3 tiếp tục chuyển động trong mười phút.”
Ôn Dư “…”
Nửa phút sau, Ôn Dư nhìn thấy hình ảnh không thể tưởng tượng được. Đam Mỹ H Văn
Lấy tòa nhà cao tầng làm trung tâm, tất cả những tòa nhà văn phòng, thương mại xung quanh, chỉ cần có màn hình Led, gần như cùng lúc bắt đầu chuyển động, những lời như “Ôn Dư anh yêu em.” “Gả cho anh nha.”
Có lẽ cảm giác này chính là, vừa ngại ngùng lại kích động.
Sân thượng còn có người, Ôn Dư vẫy tay với nói Đường Hoài: “Được rồi, tắt đi, tôi nhìn thấy rồi.”
Tưởng Vũ Hách nói: “Mười phút, một phút cũng không thể thiếu.”
Dừng một chút: “Là em muốn.”
“…”
Vốn là Ôn Dư chỉ muốn thử xem có phải Tưởng Vũ Hách liệu sự như thần hay không, biết được bản thân mình đang nghĩ cái gì, sẽ thích cái gì.
Nhưng cô không ngờ, đến cả chuyện “Tục khí” như vậy mà anh cũng khó thể làm được, ngay cả nội dung cũng đều chuẩn bị sẵn.
Lúc này Tưởng Vũ Hách lại dựa vào đây, giọng điệu rất thấp, mang theo một chút mê hoặc: “Sẵn sàng gả cho anh chưa?”
Gương mặt Ôn Dư đỏ bừng vì những lời này, tuy nhiên người đàn ông này vẫn bá đạo để chúng tiếp tục phát không ngừng, nhất thời xấu hổ càng không muốn nhả ra: “Anh không cảm thấy, ngày cầu hôn lớn như vậy, không có ba mẹ ở bên cạnh không thấy đáng tiếc sao.”
Nghe vậy, Tưởng Vũ Hách cười nhẹ một tiếng: “Cảm thấy.”
Nói xong nâng gương mặt của Ôn Du lên, từ từ xoay người ra phía sau: “Cho nên anh đã mời họ đến đây.”
Lúc này Ôn Dư mới phát hiện, không biết từ lúc nào, Ôn Dịch An, Tống Tri Tân, Ôn Thanh Hữu… Ba mẹ của Tưởng Vũ Hách, thậm chí đến cả dì Mười Hai cùng bà nội Tưởng đều đến.
Ôn Dư sợ ngây người, ngạc nhiên đứng lên, chép miệng hai cái: “Ba, mẹ, anh, mọi người..."
Hai người mẹ trước sau lên tiếng…
Tống Tri Tân: “Dư Dư, nhanh đồng ý với Vũ Hách đi.”
Lâm Số: “Vũ Hách mau quỳ xuống với Dư Dư, quỳ xuống, nhanh lên.”
Phó Văn Thanh cũng nói: “Ngư Ngư, Vũ Hách đã đợi ngày này rất lâu rồi, hai người nhanh chóng ở bên nhau đi, nhanh để bà nội còn ôm chắt.”
Dì Mười Hai: “Ngư Ngư nhanh đồng ý với thiếu gia đi, mười hai giờ dì nên ngủ rồi, đây coi như là đang tăng ca đó.”
Gia đình của mình, gia đình của Tưởng Vũ Hách đều ở đây chứng kiến thời khắc quan trọng của bọn họ.
Rốt cuộc Ôn Dư không nhịn được mà khóc, đầu hàng nhìn Tưởng Vũ Hách: “Rốt cuộc anh đã chuẩn bị bao nhiêu.”
“Rất nhiều.”
“Hình ảnh mà có lẽ em sẽ thích, anh đều chuẩn bị.’
“Chỉ cần em muốn, nó sẽ trở thành hồi ức lúc này của chúng ta.”
…
Ôn Dư cố nén nước mắt muốn tuôn ra: “Cho nên em nghĩ muốn gì anh đều biết có phải không.”
Tưởng Vũ Hách bình tĩnh nhìn cô: “Đúng vậy.”
“Cho dù không biết, anh cũng sẽ cố gắng để bản thân anh đuổi kịp bước chân của em để hiểu, để biết.”
“Bởi vì anh hy vọng, mỗi lần khi em mở miệng, anh đều vì em mà chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.”
Nước mắt của Ôn Dư không nhịn xuống được mà rơi xuống, ánh mắt trở nên mơ hồ: “Vậy em còn có thể kiểm tra lần nữa sao.”
Nói xong bản thân cũng không nhịn được mà nở nụ cười: “Xin lỗi, có phải em làm hơi quá không.”
“Đêm nay em làm giám khảo.” Tưởng Vũ Hách nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Muốn kiểm tra anh thế nào, làm thế nào, đều được cả.”
Ôn Dư hì một tiếng, nghe được vừa khóc lại vừa cười.
Một lát, cô dùng tay lau nước mắt, sau đó đưa tay ra.
Lòng bàn tay hướng lên trên, đó là tư thế đòi lấy đồ.
Đây là đề kiểm tra của cô.
Cô đang hướng về phía Tưởng Vũ Hách muốn một món đồ, nhưng không nói là muốn thứ gì.
Gió đêm từ từ thổi giữa hai người, qua một lúc lâu, ngay khi Ôn Dư nghĩ đến có khả năng lần này Tưởng Vũ Hách sẽ không đoán trúng, thì Tưởng Vũ Hách chậm rãi lấy từ trong tây trang ra một thứ gì đó.
Đưa vào lòng bàn tay cô: “Muốn thứ này sao.”
Một bức tượng đất nhỏ màu lam, dưới chân tượng có viết hai chữ kim đồng.
Đó là lần đầu tiên Ôn Dư quay về quận Giang Thành khi đang ngắm cầu Kiều thì mua làm quà cho Tưởng Vũ Hách.
Lúc đó rõ ràng muốn mua anh em tình thâm, cuối cùng không cẩn thận mua thành kim đồng ngọc nữ.
Anh trai cùng em gái, trời đất tạo nên, trăm năm hòa hợp.
Nhìn thấy việc xảo quyệt như vậy mà Tưởng Vũ Hách cũng có thể đoán được, Ôn Dư không khống chế được tình cảm, nước mắt chảy dài trên gương mặt.
“Sao cái gì anh cũng biết vậy…”
Tưởng Vũ Hách giúp cô lau nước mắt, vừa lâu vừa nói: “Bởi vì yêu em.”
“Bởi vì mỗi ngày mở mắt đều muốn nhìn thấy em, bởi vì mỗi đêm đều muốn có em bên cạnh, bởi vì muốn khắc em vào sinh mệnh…"
Nghe đến đây, Ôn Dư bỗng chốc dùng tay che miệng Tưởng Vũ Hách: “Đừng nói nữa.”
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, sợ bản thân khóc trôi lớp trang điểm trước khi đeo nhẫn, liền chủ động hỏi: “Nhẫn đâu, cầu hôn không có nhẫn sao.”
Im lặng vài giây, Tưởng Vũ Hách đột nhiên nói: “Ở trên tay em, nhưng ở trong lòng anh.”
Lúc đầu Ôn Dư nghe không hiểu tám chữ này có ý gì, phản ứng lại mấy giây, giống như hiểu được là ý gì, nhìn xuống bức tượng đất nhỏ trong tay.
Ở trên tay em, nhưng ở trong lòng anh.
Tim Ôn Dư đập vô cùng nhanh, từ từ sờ đến vị trí trái tim của bức tượng đất nhỏ, dùng đầu ngón tay đẩy ra, quả nhiên… Tìm thấy một chiếc nhẫn kim cương tinh xảo ở bên trong.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn, nước mắt Ôn Dư đột nhiên không nhịn được mà chảy xuống.
Tưởng Vũ Hách cho rằng cô vì quá kích động, vỗ nhẹ vào lưng cô, lại nâng gương mặt của cô.
“Đừng khóc.”
“Ôn Dư, nhìn anh.”
Ôn Dư nức nở ngẩng đầu.
Tưởng Vũ Hách lấy chiếc nhẫn từ trong tay cô, từ từ quỳ một chân xuống, trịnh trọng nói ra đâu đó…
“Dư Dư, gả cho anh đi.”
Ôn Dư cũng không bị chọc trúng cái gì, che mặt khóc thật lâu, dường như khóc đến không nói nên lời, hốc mắt đỏ thành một vòng lại một vòng.
Cho đến cuối cùng, mới từ trong túi của mình cũng lấy ra một tượng đất màu hồng đưa cho Tưởng Vũ Hách.
Nghẹn ngào nói lời giống như thế:
“…Ở trên tay anh, nhưng ở trong lòng em.”
Tưởng Vũ Hách hơi ngây người.
Trong chốc lát, dường như anh đã hiểu.
Ý của Ôn Dư, cũng tìm giống vậy ở vị trí trái tim của cô bé, từ từ đẩy ra…
Một tờ giấy.
Bên trong giấu một tờ giấy.
Tưởng Vũ Hách rút ra, trải ra trong lòng bàn tay.
Viết ba chữ rất thanh tú.
Đó chính là đáp án của cô…
“Em đồng ý.”
…
Ở bên nhau lâu như vậy, không chỉ có Tưởng Vũ Hách hiểu rõ mọi thứ về Ôn Dư.
Bọn họ theo đuổi rồi yêu nhau, sớm đã là những người đồng hành quen thuộc trong sinh mệnh của nhau.
Rất lâu trước đây, Ôn Dư đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.
Muốn dùng cách như vậy để nói với Tưởng Vũ Hách, bí mật lớn nhất cô giấu trong lòng, sẽ có một ngày, trở thành tân nương của anh.
Đêm nay rốt cuộc bọn cũng có được ước muốn của mình, thành toàn cho nhau.
Gió đêm ấm áp, đôi tình nhân nhau đang hôn nhau nồng nhiệt, tình yêu mãnh liệt lan tỏa rất lâu trên sân thượng, lan tỏa, tung bay khắp ngõ ngách trong thành phố.
Đây là khoảnh khắc của chúng ta.
Cũng là mãi mãi.
{Hoàn chính văn.}
“Anh yêu em.”