• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí đêm hè vừa khô nóng vừa nặng nề, cơn mưa lớn dường như chẳng thể làm vơi đi cái oi bức.

Lời nói của Ôn Dư như đốt thêm lửa, nhiệt độ tăng nhanh thiêu đốt cả căn phòng, độ âm cũng nhanh chóng bay lên.

Tưởng Vũ Hách bị trói bằng dây lưng, thứ cảm xúc luôn bị kiểm soát và cấm đoán gần như dâng trào, anh cúi người tựa vào Ôn Dư gần hơn, sau khi nhìn vài lần nữa, anh không kìm được mà cúi đầu hôn cô.

Anh đã đợi cô quá lâu rồi.

Vì lần đầu cưỡng hôn đã dọa cô sợ, nên sau này lúc mà anh khó kìm lòng được thì anh đều nhường cô, chờ cô.

Cuối cùng, anh đã nhận được sự chấp thuận của cô.

Thời điểm nụ hôn rơi xuống, Ôn Dư khẽ rên một tiếng, hai tay cô để trước ngực Tưởng Vũ Hách, nhắm mắt đáp lại nụ hôn của anh.

Mùi thuốc lá nam tính ùa vào khoang miệng ngay lập tức, Ôn Dư từng chút cho phép đầu lưỡi anh xâm nhập, quấn quýt.

Hai tay cô vô thức vòng qua cổ anh.

Tưởng Vũ Hách hơi dùng sức bế cô lên.

Chỉ bằng khoảng cách vài bước ấy, ngọn lửa bắt đầu chạy dọc theo vách tường rồi lan ra đồng cỏ.

Ôn Dư tự nhiên thả hai tay xuống hai bên, nhanh chóng bị bàn tay Tưởng Vũ Hách nắm chặt.

Anh thích đan mười ngón tay siết vào nhau, dần dà, ngày càng siết chặt, dường như anh khao khát có được mọi thứ từ mái tóc đến ngón tay cô.

Nụ hôn rất dài và bá đạo.

Rõ ràng hai tay đang nắm lấy nhau mà Ôn Dư lại có cảm giác như bị anh bóp cổ, cô bị hôn đến mức nói không ra tiếng, thở không ra hơi.

Cả thế giới như được hơi thở anh bao trùm, trái tim Ôn Dư đập dữ dội, hồi hộp như chiếc trống, rồi lại cực kỳ bình tĩnh.

Đúng lúc này, một cuộc điện thoại vang lên bất ngờ cắt ngang khung cảnh đẹp đẽ.

Là điện thoại của Ôn Dư reo lên.

Cô ngây ngẩn, đẩy Tưởng Vũ Hách ra: "Đợi chút, là cha em gọi."

Tưởng Vũ Hách cau mày, mặc dù hơi mất kiên nhẫn nhưng anh vẫn nhẫn nhịn.

Ôn Dư trả lời: "Cha?"

Ôn Dịch An: "Cha vừa nghe một người bạn nói rằng con đã lên hot search cả ngày nay. Con với nam minh tinh đó là thật hay giả? Bạn trai nào, doanh thu phòng vé ra sao, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Sao con gặp chuyện mà không nói với cha?"

Ôn Dư trấn an ông: "Không có gì đâu cha, con thật sự không sao, chỉ là chút hiểu lầm thôi, hơn nữa con…"

Tưởng Vũ Hách bỗng dưng cúi người xuống.

Ngay sau đó, một nụ hôn trêu đùa dừng trên vành tai cô.

Ôn Dư ngây người, lời nói bỗng im bặt, nghẹn ở trong cổ họng, thậm chí cô cũng không nhớ rõ khi nãy mình có bật ra âm thanh không nên phát ra từ cổ họng hay không.

Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng có đẩy cũng như không, xấu hổ nhất là Ôn Dịch An ở đầu dây bên kia nghĩ rằng cô có lý do gì đó khó nói, ông không yên tâm nên hỏi lại:

"Dư Dư, nếu con gặp khó khăn thì không cần sợ cha lo lắng, cha của con là người như thế nào, có sóng gió nào chưa trải qua, thậm chí cha cũng từng đương đầu với cả chuyện phá sản rồi, còn thứ gì mà không thể chấp nhận?"

Ôn Dịch An nói xong thì nghe thấy cô không đúng lắm: "Con sao thế?"

Có trời mới biết Ôn Dư đang bị Tưởng Vũ Hách tra tấn như thế nào.

Người đàn ông này cố ý cọ sát vào bên vành tai và tóc mai Ôn Dư, anh không thèm để ý điều gì mà hôn, rồi còn cố tình quyến rũ cô, khiến cô muốn la mà không dám la, muốn cử động cũng không thể động đậy.

Vừa gọi điện cho cha, vừa bị bạn trai hôn.

Ôn Dư cảm thấy hơi thở của mình nhanh hơn không còn đều đều, đủ loại tê dại xông lên đầu, cô cắn chặt môi, dùng hết sự bình tĩnh cuối cùng nói:

"Cha, con, con còn có việc, ngày mai con nói với cha sau."

Nói xong cô xấu hổ ngắt điện thoại, còn chưa kịp mở miệng thì môi lại bị bịt kín một cách mạnh mẽ.

Thanh âm cô nức nở ai oán, Tưởng Vũ Hách nhanh chóng đưa cô trở lại trạng thái trước đó của cả hai.

Cô khẽ ngâm nga rên rỉ, khi cả hai người đang đắm chìm trong cảnh đẹp thì một lúc sau điện thoại lại reo lên.

Lần này là điện thoại của Tưởng Vũ Hách.

Anh không muốn nhận cuộc gọi chút nào, cứ mặc kệ nó reo.

Nhưng dường như đối phương muốn ép anh phải bắt máy thì mới chịu thôi, nó đã reo đến lần thứ ba rồi.

Ôn Dư lại đẩy anh một lần nữa: "Anh nghe đi, lỡ ai tìm anh có việc gấp thì sao."

Tưởng Vũ Hách vùi đầu vào cổ cô một lúc, rồi mới bất đắc dĩ duỗi tay lấy điện thoại ra.

Là Liễu Chính Minh.

Có lẽ Tưởng Vũ Hách biết nguyên nhân ông ấy gọi điện cho mình

"Vũ Hách à, chú là chú Liễu đây, là thế này, lần trước chú ở Giang Thành có giới thiệu cho cháu Tiểu Ôn đó, cô bé Ôn Dư, cháu còn nhớ không?”

Tưởng Vũ Hách cụp mắt liếc nhìn Ôn Dư, đầu ngón tay của anh vuốt ve vòng tròn trên bụng nhỏ của cô: "Nhớ chứ."

Anh không hoang mang chút nào, giọng điệu bình tĩnh, như thể người vừa hôn người ta đến ngạt thở không phải là anh.

Vẫn cấm dục như thế, bình tĩnh kiềm chế như thế.

Sở dĩ Ôn Dư khuyến khích Tưởng Vũ Hách nghe điện thoại là để trả thù.

Tìm được cơ hội thích hợp, cô nhổm người lên, cắn vào yết hầu của người đàn ông, cố tình mút hai lần rồi mới nằm xuống.

Cô mỉm cười với anh một cách ngả ngớn đầy khiêu khích.

Lúc đó, Liễu Chính Minh đang nói với Tưởng Vũ Hách: "Lão Ôn vừa gọi điện cho chú, ông ấy bảo hôm nay Dư Dư có tin tức gì đó lên hot search, nó là một cô gái trẻ mới gia nhập làng giải trí, chưa có nhiều kinh nghiệm, cháu xem cháu ở bên đó có thể chăm sóc nó một chút không?"

Tưởng Vũ Hách nhìn chằm chằm Ôn Dư trong hai giây, anh nói với đầu dây bên kia một cách đầy ẩn ý: "Được, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt."

Nói xong, anh trực tiếp tắt máy.

Ở đầu bên kia điện thoại, Liễu Chính Minh an ủi Ôn Dịch An: "Vũ Hách đã đồng ý chăm sóc cho Dư Dư, ông yên tâm đi."

Ôn Dịch An suy nghĩ một chút, vẫn không yên tâm, ông cầm điện thoại bắt đầu đặt vé: "Tôi phải mau chóng đến đó mới được, con gái của tôi chỉ có tốt khoe xấu che."

Trong phòng, Ôn Dư thực hiện được thì cười hỏi Tưởng Vũ Hách: "Điện thoại của ai thế? Anh muốn chăm sóc ai hả? A…"

Lời còn chưa dứt thì Tưởng Vũ Hách đã nắm lấy cổ chân của cô, đột ngột kéo xuống dưới thân.

“Em thích khiêu khích anh phải không?”

Ôn Dư chớp chớp mắt, ái muội hỏi lại: "Thế anh bị em khiêu khích rồi hả."

Nhìn nhau một lúc, Tưởng Vũ Hách bắt đầu cởi dây đồng hồ, áo sơ mi với khí thế đè ép: "Bây giờ anh sẽ nói cho em đáp án."

Ôn Dư: "..."

Cô sớm đã biết câu trả lời sẽ không nhẹ nhàng, nhưng Ôn Dư không ngờ rằng nó lại nghiêm trọng như vậy.

Sau vô số nụ hôn nhỏ bé mãnh liệt, cuối cùng họ cũng thẳng thắn chân thành gặp nhau.

Cái lạnh ập tới, nhưng chẳng mấy chốc đã bị bao phủ bởi một nhiệt độ khác nóng hơn.

Nhiệt độ cơ thể xa lạ đan xen vào nhau, rất nhanh hoà thành cùng một nhiệt độ, giống như ngọn lửa hừng hực, nhanh chóng lan tràn, tàn phá các đầu dây thần kinh.

Ôn Dư xấu hổ với khoảng cách gần như thế, nhưng khoái cảm tê dại từ vỏ đại não lan đến khiến cô không thể nào chống cự được.

Như bông hoa hồng được rượu mạnh hôn hít, mỗi cánh hoa đều được điểm xuyến bằng sắc màu nồng nàn nhất.

Giây phút khó quên nhất là khi một cơn đau đột ngột ập đến từ bắp chân.

Ôn Dư mở to hai mắt từ cơn mê, dường như cô nhìn thấy một con mãnh thú săn mồi, giây phút này nó đang hưởng thụ và thuần phục con mồi của mình.

Mỗi lần xâm lược từ anh đều khiến cô sợ run.

Như thể anh muốn nhấp nháp cô từng chút một rồi mới nuốt vào trong bụng.

Hai chân bị giam cầm lập tức kiệt sức, Ôn Dư kìm nén âm thanh muốn phát ra khỏi cổ họng, cô không nhìn nữa.

Thay vào đó, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Nhưng những ngôi sao trời màu đen trên đó như ẩn như hiện, càng nói cho cô biết những gì họ đang làm một cách trực quan hơn.

Sắc ửng hồng lan tràn chỉ trong chốc lát, Ôn Dư nắm chặt vai của Tưởng Vũ Hách: "Anh tắt đèn được không?"

Tưởng Vũ Hách lưu luyến bên tai cô, một tay nâng eo cô, khàn giọng nói: "Nhưng anh muốn nhìn em."

Hơi nóng làm Ôn Dư thoáng rùng mình, còn chưa kịp trả lời tiếp thì cô đột nhiên nhíu chặt lông mày kêu lên, lời nói bị chặn trở về.

Màn đêm phá tan chướng ngại trong chớp mắt, nhuộm lên những màu sắc rực rỡ đẹp đẽ.

Bông hồng được nhổ hết gai, tầng tầng lớp cánh hoa nở rộ bọc trong mật hoa nóng rực.

Ôn Dư khó có thể chống cự, lại không thể nhìn thẳng vào tất cả những chuyện này.

Cô vội vàng lấy tay che mặt, nói một lần nữa: "Anh tắt đèn được không?"

Tưởng Vũ Hách dừng lại, anh nâng người lên nhìn trần nhà từ góc độ của cô, như thể hiểu ra điều gì đó.

Nhưng anh vẫn chưa có ý định tắt đèn.

Hôn đi giọt mồ hôi mỏng trên thái dương Ôn Dư, người đàn ông tùy tiện xé đôi tất chân màu đen mà cô treo ở đầu giường, anh nhẹ nhàng quấn quanh mắt cô một vòng rồi lại một vòng.

Dưới màn đen trong suốt thì cô bị hôn đến mức bờ môi hơi đỏ bừng.

Tác động thị giác tận xương tủy đánh úp.

Tưởng Vũ Hách cúi người nắm chặt tay Ôn Dư, như thể tuyên bố trò chơi bắt đầu, anh nhẹ giọng dỗ dành bên tai cô: "Nhắm mắt lại."

Ôn Dư: "..."

Không biết là bởi vì tiếng mưa quá lớn, hay là nhiệt độ trong phòng quá cao, cửa kính dần dần phủ một tầng sương mù mông lung.

Tầm nhìn của Ôn Dư cũng bắt đầu mờ đi.

Cơ thể như chìm trong biển sâu, trước mắt không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy nước biển trong tối, nước biển đập mạnh vào đá sỏi, hết lần này đến lần khác, sóng có lúc êm dịu, có lúc rít gào, tấp mạnh vào bờ.

Gió biển tàn sát bừa bãi, cuốn sóng lớn lên mây, lưu luyến đạp lên đỉnh gió dịu dàng, được ánh trăng hôn môi rồi lại rơi xuống như không có trọng lượng.

Thủy triều lên xuống, không có điểm kết thúc, được đưa đến một nơi xa vô tận không có lối thoát.

Thời điểm khó thở nhất, dường như đang chìm xuống đáy biển, không thể thở, không thể la lên, ý thức hơi buông lơi, chỉ có thể dùng hai tay mờ mịt tóm chặt thứ gì đó, đi tìm thứ để chống đỡ.

Sát gần tấm kính lạnh lẽo, tiếng mưa bên tai dần trở nên xa xăm, bị những giọng nói vang hơn át đi.

Ôn Dư cảm giác như mình đang nằm mơ, hình ảnh quen biết với Tưởng Vũ Hách trong nửa năm qua liên tục hiện lên cùng với ý thức phấn khích và xúc động của cô, cô nắm chặt vai anh, cố gắng hết sức nhìn rõ mặt anh trong cơn run rẩy.

"... Anh còn nhớ... Khung cảnh lần đầu tiên chúng ta... Gặp nhau không?"

Những ánh đèn nhấp nháy đêm đó như đang liên tục lơ lửng trước mắt cô ngay bây giờ.

"... Anh có nhớ không, ai đó đã cho anh…"

Tưởng Vũ Hách bất mãn dùng nụ hôn để chặn lại môi cô: "Đừng nói nữa."

Cô cực kỳ mơ màng, trì độn..

Vào sáng sớm, thế giới cuối cùng bị đốt cháy thành tro, khung cảnh hỗn loạn bỗng yên tĩnh trở lại.

Ga trải giường lộn xộn nhàu nát, quần áo vương vãi đầy trên sàn nhà.

Ôn Dư mệt mỏi tựa vào lòng ngực Tưởng Vũ Hách, hai mắt buồn ngủ không mở ra được, tâm trí mơ hồ, cô chợt cảm nhận cơ thể mình được tắm rửa sạch sẽ, một lát sau ai đó lại hôn lên môi cô lần nữa, rồi mới có giọng nói vang lên nặng nề: "Ngủ đi."

Ôn Dư không có phản ứng.

Cô mệt mỏi như thể vừa chạy marathon, chìm vào giấc ngủ sâu gần như chỉ trong chốc lát.

Mới chợp mắt được vài tiếng thì chiếc đồng hồ sinh học đã đánh thức cô dậy theo thói quen.

Từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là lồng ngực của người đàn ông đang áp vào mặt mình.

Nơi đã đè nén cô cả một đêm.

Ôn Dư muốn lật người, nhưng cơ thể mệt mỏi như tan rã, lúc bất cẩn đụng phải cẳng chân, cô lập tức cảm thấy một cơn đau đớn.

Cô hít một hơi thật sâu, rướn người lên để xem rồi lập tức giật mình.

Bình thường người khác hay để lại dấu ấn ở cổ, đầu vai, trên người.

Ôn Dư thì khác.

Toàn ở trên chân.

… Không chỉ có vết đỏ mà còn có vết cắn.

Trong mớ suy nghĩ hỗn độn, Ôn Dư mơ màng nhớ tới cảm giác yêu thương đan xen đau đớn lẫn lộn đêm qua.

Cô biết anh có thể hơi nhạy cảm với đôi chân của cô, nhưng cô không ngờ lại nhạy cảm như vậy.

Ôn Dư dần khôi phục ý thức, ngày càng nhiều hình ảnh hiện lên trong tâm trí..

Anh ép cô phải gọi anh, nhưng không phải bằng tên.

Hết lần này đến lần khác đắm chìm trong tiếng gọi anh trai đó, anh dường như có một nỗi ám ảnh đến mức mất kiểm soát.

Trận chiến này càng xảy ra bao lâu thì nó sẽ càng dữ dội, càng bùng nổ bấy nhiêu lần.

Ôn Dư nhắm mắt lại, kìm nén cơn khô khốc mãnh liệt một lần nữa.

Dưới tấm chăn mỏng, cô nhẹ nhàng ôm eo Tưởng Vũ Hách, dựa dẫm mà chui vào trong lòng anh.

Bàn tay của người đàn ông nhanh chóng đáp lại, anh ôm lấy cô: "Em không ngủ nữa à?"

Ôn Dư lắc đầu: "Em không ngủ được."

Từ tối qua đến giờ, cô luôn muốn hỏi Tưởng Vũ Hách một câu, nhưng mỗi lần nói đến miệng là cô lại rối rắm không biết mình muốn biết đáp án hay không.

Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô vẫn hỏi…

"Trước em thì anh có ai khác không?"

Trước khi gặp Tưởng Vũ Hách, Ôn Dư đã nghe rất nhiều tin đồn tình ái của anh, khi đó không có cảm giác gì nên cô không thèm quan tâm.

Sau khi ở bên nhau, cô cũng tự an ủi rằng đó chỉ là những bản tin vớ vẩn thôi.

Mãi cho đến tối qua rõ ràng chuyện được anh yêu, cô mới nhận ra rằng nếu có người phụ nữ nào khác cũng từng nhận được tình yêu như vậy...

Chỉ cần nghĩ về nó một chút là cô không thể chịu đựng nổi.

Hóa ra phụ nữ có tính chiếm hữu không kém đàn ông chút nào.

"Nói cho em sự thật đi, đừng gạt em."

Tưởng Vũ Hách im lặng một lúc, sau đó trả lời cô: "Em chỉ loại chuyện nào?"

"Như là chuyện tối qua xảy ra giữa hai chúng ta này."

"Không có."

"..."

Ôn Dư hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Nếu anh nói không thì chắc chắn không có.

Ôn Dư hài lòng mím môi, vừa định trèo lên cổ anh thì cô chợt phát hiện nơi này không ổn lắm.

Chưa xảy ra chuyện như tối qua.

Tức là... Có thích mà chưa làm đúng không?

Ôn Dư lập tức mở to hai mắt nhìn: "Ý của anh là gì, trước đây anh từng thích người phụ nữ khác?"

Tưởng Vũ Hách nhìn Ôn Dư.

Anh không muốn lừa dối cô, lại càng khinh rẻ việc nói dối cô, nhất là với người mà anh thích.

Trên thực tế, trước khi quen biết Ôn Dư, anh thực sự đã rung động trước người phụ nữ ở buổi hòa nhạc đó.

Ngay cả khi đó chỉ là một bóng hình, một mùi hương thì nó cũng bất giác gây kích thích thần kinh của anh.

Sau đó anh luôn nhung nhớ khó quên, khát khao từ tận đáy lòng rất lâu rồi.

Nó giống như một nỗi ám ảnh đeo đuổi, anh liên tục tìm kiếm cô, cho đến sau này khi anh quen biết Ôn Dư, cảm giác đó mới từ từ hòa tan rồi biến mất.

Ôn Dư hoàn toàn thay thế được cô ấy, nhưng không thể phủ nhận cô ấy đã từng chiếm trọn trái tim anh.

Tưởng Vũ Hách thừa nhận: "Trước em, anh từng rung động với một người phụ nữ."

Ôn Dư: "..."

Cô lập tức ngồi dậy, tóc dài rối tung xõa sau lưng, cô không thể tin được: "Anh có bạn gái cũ?!"

Tưởng Vũ Hách bị động nhìn cơ thể trần truồng của cô, đôi mắt anh tối sầm, anh vươn tay đẩy cô trở lại giường, đắp một chiếc chăn mỏng cho cô.

"Anh chỉ đơn phương rung động, thậm chí còn không biết tên của cô ấy là gì, chuyện cũng đã trôi qua lâu lắm rồi."

Ôn Dư oan ức: "Anh không biết cả tên của người ta mà anh còn thích cô ấy?"

Cô lại ghen: "Cô ấy xinh hơn em đúng không?"

Tưởng Vũ Hách bất đắc dĩ, anh không muốn Ôn Dư tiếp tục đắm chìm trong chủ đề này, anh kiên nhẫn giải thích: "Anh có thể không cần nói cho em, nhưng nếu anh nói cho em thì chứng tỏ nội tâm anh bằng phẳng, chắc em biết anh là người như thế nào."

Đương nhiên Ôn Dư biết.

Một người không dây dưa, không vương vấn không dứt.

Một người mạnh mẽ vang dội, thành thạo trong công việc.

Ồ, giờ cô mới biết.

Người ấy ở trên giường ngông nghênh không kém gì dưới giường.

Cô sắp bất tỉnh.

Ôn Dư co người lại, suy nghĩ mấy phút, ai mà chẳng có quá khứ.

Cô ấy không phải một người phụ nữ không nói đạo lý.

Mặc dù rất ghen tị, nhưng Ôn Dư vẫn chấp nhận sự việc, còn nói với vẻ xúc động: "Anh có bạn gái cũ, em có bạn trai cũ, tính ra chúng ta huề nhau."

Tưởng Vũ Hách: "..."

Quên đi, nếu hiểu như này có thể khiến tâm lý cô cân bằng thì không cần anh giải thích.

Bạn gái cũ gì chứ.

Từ trước đến nay cô ấy là người thế nào anh còn không biết.

Sau khi yên lặng ôm một lần nữa, Tưởng Vũ Hách hỏi: "Anh ôm em đi tắm nhé?"

Bây giờ Ôn Dư rất mệt mỏi, thật muốn đứng yên một chỗ để người ta tắm cho cô, nhưng cô cũng biết để Tưởng Vũ Hách tắm cho cô sẽ gặp phải hậu quả gì.

Dù vậy, cô vẫn hỏi với một chút mong đợi: "Anh còn muốn nữa không?"

Tưởng Vũ Hách nhìn cô với ý vị sâu xa.

Anh không trả lời ngay, nhưng Ôn Dư nhanh chóng hiểu được.

Ngay sau đó cô như bị kích thích ngồi dậy, tùy tiện nhặt một mảnh quần áo dưới đất quấn lên người, kiên cường nói: "Em cảm thấy một mình em cũng có thể tắm được.”

Tưởng Vũ Hách: "..."

Chín giờ sáng, mặt trời đã ló dạng trên bầu trời.

Ôn Dư đi tắm, Tưởng Vũ Hách không muốn tiếp tục nằm trên giường nên anh đến phòng dành cho khách tắm rửa.

Tắm rửa mười phút xong, đầu còn ướt, anh tùy tiện khoác áo choàng tắm đi ra, phát hiện Ôn Dư vẫn chưa tắm xong nên đến phòng khách rót ly nước.

Thông thường, Phi Dung sẽ đến làm bữa sáng vào giờ này, nhưng lúc Tưởng Vũ Hách còn đang tự hỏi tại sao hôm nay vẫn chưa có ai đến thì chuông cửa reo.

Tưởng rằng người hầu quên mật khẩu hoặc vì nguyên nhân nào khác, Tưởng Vũ Hách không nghĩ nhiều, trực tiếp đi mở cửa.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông trung niên đứng ở bên ngoài.

Bốn mắt chạm nhau, dường như đối phương sửng sốt trong chốc lát, ông liếc mắt nhìn vào, sau đó nhìn địa chỉ do con trai gửi đến trong điện thoại, sau khi chắc chắn mình đi đúng đường, ông mới thăm dò hỏi: “Xin hỏi Ôn Dư có ở đây không?"

Tưởng Vũ Hách cảm thấy rằng người đàn ông trước mặt mình trông hơi quen mắt, thế nên anh nhanh chóng tìm tòi trong trí nhớ của mình, chỉ qua vài giây, anh lập tức xác định được danh tính của ông.

Đối phương dường như cũng nhận ra anh muộn màng.

"Ngài Tưởng?"

"Chú?"

Trong lúc hai người đàn ông giật mình nhìn nhau, Ôn Dư quấn khăn tắm, đi chân trần ra khỏi phòng, vết cắn trên đùi sau khi được nước rửa sạch càng thêm đẹp đẽ hơn.

Vừa đi cô vừa bực bội phàn nàn:

"Lần sau anh đừng cắn em nữa được không, dù có cắn thì cũng không được cắn vào chân em nhé, mùa hè em mặc váy kiểu gì đây?"

Nói xong, cô cũng đi tới phòng khách, trong lúc tầm mắt tìm kiếm Tưởng Vũ Hách thì cô liếc thấy người đàn ông đứng ở bên ngoài.

Bầu không khí dường như ngừng chảy ngay tức khắc.

Ôn Dư ngơ ngác đứng đó, ý thức ngừng hoạt động mấy giây, sau đó như lấy lại được tinh thần, cô hét lớn một tiếng rồi chạy trở về phòng ngủ.

Hai người đàn ông còn lại nhìn nhau.

Ôn Dịch An: "...?"

Tưởng Vũ Hách: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK