Có tổng cộng ba mươi khách mời, ngoại trừ những người anh quen biết, còn lại không đến mười vị khách đến từ các lĩnh vực khác.
Sau khi loại trừ một vòng trong số mười vị khách này, người có khả năng lớn nhất còn lại chính là một cô gái có chút danh tiếng ở Giang Thành, Triệu Văn Tịnh.
Từ ảnh chụp có thể thấy, dáng người Triệu Văn Tịnh rất giống với người phụ nữ thần bí đã đưa tờ giấy cho anh.
Nhưng Tưởng Vũ Hách cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Nỗi ám ảnh nhớ mãi không quên quanh quẩn trong lòng bấy lâu nay, nhưng khi nhìn thấy gương mặt này lại không có chút xao động nào.
Tưởng Vũ Hách không biết vấn đề nằm ở đâu.
Anh đóng máy tính lại, không xem nữa.
Nhưng sau đó vài ngày, bóng dáng xinh đẹp kia vẫn cứ hiện về trong tâm trí anh vào những giờ nghỉ giải lao, không sao dứt ra được.
Như một nút thắt chưa được gỡ, vẫn luôn hãm chân Tưởng Vũ Hách, không thể bình tĩnh.
Anh muốn biết cô là ai, muốn biết cô trông như thế nào.
Muốn biết là một người phụ nữ có tính cách thế nào mà có thể viết ra một dòng chữ thú vị như vậy.
Tưởng Vũ Hách không biết, đây có tính là một loại động tâm không.
Rõ ràng anh chỉ nhìn thấy một bóng lưng.
Lại không thể nào quên được.
Trong lòng có một sự thôi thúc mạnh mẽ, phải tìm được cô, làm quen với cô, căn bản không có cách nào khắc chế.
Vì vậy, ngày thứ sáu sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Tưởng Vũ Hách quyết định quay lại Giang Thành.
Trước khi đi Tưởng Vũ Hách đã bảo thư ký hẹn trước với Triệu Văn Tịnh.
Mặc dù ảnh của Triệu Văn Tịnh khiến Tưởng Vũ Hách cảm thấy không đúng, nhưng anh vẫn muốn gặp người thật một chút, ít nhất phải hỏi rõ ràng, người đưa cho anh tờ giấy đêm đó có phải cô ta không.
Hơn nữa, có thể là do môi trường ánh sáng âm nhạc đêm đó thổi phồng, nên mới tạo thành sai lệch với ảnh chụp.
Cuộc gặp gỡ với Triệu Văn Tịnh diễn ra ở một nhà hàng nổi tiếng tại Giang Thành.
Triệu Văn Tịnh đến từ rất sớm, cô ta đột nhiên được một người đàn ông xuất sắc như vậy mời, cảm thấy vô cùng phấn khích, đăng bài trên vòng bạn bè nói mình có thể sắp yêu đương không nói, còn nhấn mạnh rằng đối phương là người có quyền lực mạnh nhất trong giới giải trí.
Bởi vậy cô ta rất coi trọng buổi gặp mặt này, mặc váy mới vừa mua, đến nhà hàng từ sớm.
Khi Tưởng Vũ Hách đến, cô ta đang nghe điện thoại.
"Kick cô ta đi, nhà họ Ôn đã như vậy rồi còn ở trong nhóm người nổi tiếng của chúng ta làm gì."
"Sợ gì chứ, tôi cũng không tin Ôn Dư phá sản rồi còn có thể tiếp tục diễu võ dương oai."
"Yên tâm kick đi, cứ nói là tôi làm."
Còn chưa thấy người thật, nhưng chỉ mới nghe những lời này, Tưởng Vũ Hách đã nhíu mày.
Đợi anh đi đến chỗ ngồi, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Văn Tịnh, trực giác trở nên mạnh mẽ.
Không phải cô ta.
Mặc dù ngoại hình và cách ăn mặc của người phụ nữ này cũng coi như là tốt, cũng mặc một chiếc váy nhung kiểu dáng tương tự, thậm chí đến kiểu tóc cũng là tóc xoăn dài giống nhau.
Nhưng trong lòng Tưởng Vũ Hách có một giọng nói nói với anh...
Triệu Văn Tịnh không phải người anh muốn tìm.
Xuất phát từ sự tôn trọng và lịch sự, Tưởng Vũ Hách vẫn hỏi một câu:
"Đêm diễn ra buổi hòa nhạc đó là cô Triệu đây nhắc nhở tôi sao."
Triệu Văn Tịnh chớp mắt, không hiểu ý anh: "Nhắc nhở gì?"
Nói đến đây, Tưởng Vũ Hách đã hiểu.
Anh lắc đầu đứng dậy, không lãng phí thời gian với người phụ nữ xa lạ này nữa:
"Xin lỗi, tôi tìm lầm người rồi."
Triệu Văn Tịnh: "..."
Rời khỏi nhà hàng, Tưởng Vũ Hách ngồi trong xe suy nghĩ rất lâu, quyết định quay lại địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc lần nữa, trung tâm Lãng Gia.
Bởi vì đêm đó ở trên sân thượng nên không có camera nào có thể kiểm tra.
Nhưng Tưởng Vũ Hách biết, anh có thể tìm được manh mối từ camera trong thang máy tòa nhà.
Anh nhờ người liên lạc với ban tổ chức buổi hòa nhạc đêm đó, dùng lý do làm mất đồ để lấy video giám sát của trung tâm Lang Gia đêm đó.
Nhưng đêm hôm đó người ra vào thang máy thật sự rất nhiều, cho dù là tầng cao nhất, cũng có không ít người ở tầng khác nghe được tin tức chạy lên nhìn trộm.
Bởi vậy, Tưởng Vũ Hách và Lệ Bạch đã mất hơn năm giờ chỉ để tìm bóng dáng đó trong số mấy trăm người.
Nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Trong số những người xuất hiện ở thang máy dẫn lên tầng cao nhất đêm đó, căn bản không có người phụ nữ mặc váy nhung đen nào.
Xem đến cuối cùng, Tưởng Vũ Hách mệt mỏi đứng dậy rời đi.
Anh đứng trên sân thượng châm một điếu thuốc, quan sát cả Giang Thanh trong làn khói mờ mịt, không khỏi có chút hoài nghi...
Người phụ nữ này có tồn tại thật không.
Cô chỉ xuất hiện kinh diễm như vậy trong một thời gian ngắn ngủi, rồi biến mất không còn chút dấu vết nào.
Nhưng từng chữ trên mảnh giấy kia viết rõ ràng như vậy, sao có thể là người mà anh tự tưởng tượng ra được chứ.
Tưởng Vũ Hách không biết mình trúng tà gì, chấp niệm trong lòng ngày càng sâu hơn.
Dù đào ba tấc đất cũng phải tìm được người phụ nữ này.
Hút xong điếu thuốc đó, Tưởng Vũ Hách cho người tìm ban tổ chức, quyết định điều tra từng lớp một.
"Có nhân viên nào lén đưa người thân bạn bè đến không, phải khai báo rõ sự thật."
Tưởng Vũ Hách là người không thể đắc tội nhất trong số những vị khách đêm đó, anh nói làm mất đồ, không ai dám chậm trễ.
Vì không muốn làm lớn chuyện, ban tổ chức đã tập hợp tất cả những người phụ trách đêm đó đến, thẩm vấn từng người một.
Trong lúc bọn họ thẩm vấn, Tưởng Vũ Hách trở về khách sạn.
Tối nay anh có một bữa tiệc.
Lần này Tưởng Vũ Hách đến Giang Thành hoàn toàn là vì việc riêng, nhưng vẫn bị những người có lòng biết được.
Đối phương từng hợp tác với Á Thịnh vài lần, là ông chủ của một công ty môi giới lai lịch tương đối thâm sâu, đêm đó nhiệt tình tổ chức một bữa tiệc, còn nói là giới thiệu diễn viên cho Tưởng Vũ Hách, bàn chuyện hợp tác.
Tưởng Vũ Hách không bận gì, cũng xem như rảnh rỗi, hơn nữa đối phương vẫn luôn vỗ ngực đảm bảo diễn viên này rất có năng lực, có tiền đồ, còn rất nhân nhượng đồng ý gặp mặt ở khách sạn mà anh ở.
Hèn mọn như vậy, Tưởng Vũ Hách cũng không thể từ chối được.
Vì thế đêm đó, trong phòng riêng của nhà ăn khách sạn, Tưởng Vũ Hách đã gặp vị tiền bối người đại diện kỳ cựu, cũng gặp được diễn viên có tiền đồ trong miệng ông ta.
Tên Thẩm Minh Gia, gần đây quả thật có chút nhiệt, ngoại hình cũng không tệ.
Chẳng qua trong mắt Tưởng Vũ Hách, cũng chỉ là một người tư chất bình thường, khả năng diễn xuất lại càng bình thường hơn.
Kiểu người như Thẩm Minh Gia, trong giới giải trí có rất nhiều.
Ánh mắt nhìn nghệ sĩ có tiền đồ hay không của Tưởng Vũ Hách rất chuẩn. Ai có thể nổi tiếng, ai có thể nổi tiếng lâu dài, anh vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra đại khái.
Người trước mắt, nhiều nhất là hai năm.
Người đại diện kỳ cựu vẫn luôn khen với Tưởng Vũ Hách rằng Thẩm Minh Gia rất tốt, gì mà rất cố gắng rất nghiêm túc, gì mà khiêm tốn lễ phép, gì mà đã ngưỡng mộ Tưởng Vũ Hách từ lâu, muốn ký hợp đồng với Á Thịnh, để Tưởng Vũ Hách dẫn dắt hắn ta phát triển.
Những lời nói nịnh nọt như vậy Tưởng Vũ Hách đã nghe quá nhiều rồi, trong lòng không chút xao động.
Anh là người chọn mặt gửi vàng chứ không phải mặt hàng nào cũng chọn.
Không biết vì sao, Tưởng Vũ Hách nhìn Thẩm Minh Gia này, bất giác có vài phần chán ghét.
Là hắn ta quá nịnh bợ, hay là tướng mạo có chút tiểu nhân, hay là vì nguyên nhân khác, Tưởng Vũ Hách cũng không biết.
Tóm lại, trong lòng không thích.
Sau khi tùy tiện ăn chút gì đó, Tưởng Vũ Hách không còn hứng thú tiếp tục xã giao nữa.
Đúng lúc này, điện thoại nhận được tin nhắn mới.
Là người phụ trách tổ chức buổi hòa nhạc gửi tới.
[Xin lỗi tổng giám đốc Tưởng, sau khi điều tra kỹ lưỡng, đúng là đã có nhân viên lén dẫn theo hai người không có trong danh sách khách mời đến buổi hoàn nhạc, nhưng tôi nghĩ bọn họ có lẽ không phải người anh muốn tìm, bởi vì họ chỉ là hai cô gái trẻ, hơn nữa cũng đều xem như có uy tín danh dự, hẳn là sẽ không lấy đồ của anh đâu.]
Nhìn thấy tin nhắn này, Tưởng Vũ Hách không khỏi ngồi thẳng dậy.
... Hai cô gái trẻ.
Những lời này chắc chắn đã cho Tưởng Vũ Hách hy vọng.
Anh dựa vào danh sách khách mời cũng không tìm được người phụ nữ thần bí đó, bây giờ rốt cuộc có manh mối mới, đương nhiên không thể bỏ qua.
Tưởng Vũ Hách sửa lại vạt áo vest, đang định nói có việc đi trước, cửa phòng riêng đột nhiên bị người đá văng.
Đúng vậy, tuyệt đối là sức mạnh của một cú đá.
Giọng người phục vụ gấp gáp truyền đến, "Tiểu thư, cô như vậy không được đâu."
Nhưng người phụ nữ kia đã bước vào.
Như một cơn gió, trực tiếp đi đến trước mặt Thẩm Minh Gia, ngữ khí châm chọc: "Sao đây, tưởng trốn là tôi không tìm được anh à?"
Thẩm Minh Gia vừa mới đóng máy, từ đoàn phim trở về Giang Thanh mấy ngày trước, hôm nay lại có cơ hội được dẫn đến trước mặt Tưởng Vũ Hách, đang ra sức thể hiện, không ngờ Ôn Dư đột nhiên tìm đến đây.
Hắn ta có chút hoảng hốt, theo bản năng nhìn sang Tưởng Vũ Hách một cái, lại phát hiện ánh mắt đối phương rất hờ hững, tựa hồ không hứng thú với trò cười đột ngột này.
Quả thật như vậy.
Tưởng Vũ Hách thậm chí còn lười nâng mi mắt, trực tiếp đứng dậy: "Đi trước."
Người đại diện nghĩ Tưởng Vũ Hách bị Ôn Dư đột nhiên xông vào làm mất hứng, vội đuổi theo giải thích: "Tổng giám đốc Tưởng, anh đừng đi, đều, đều là hiểu lầm."
Nhưng cho dù không có sự xông vào đột ngột của người phụ nữ này, Tưởng Vũ Hách cũng không định ở lại.
Anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Khi đi ngang qua Ôn Dư, Tưởng Vũ Hách tình cờ liếc nhìn cô một cái.
Người phụ nữ này có vóc dáng cao gầy, mặc áo khoác kaki, mái tóc dài xõa tự nhiên sâu lưng, lúc này trong mắt có phần tức giận, hai má bị cơn giận làm cho ửng hồng.
Tưởng Vũ Hách không dừng lại, nhưng trong lòng bỗng xẹt qua một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
Như thể đã từng gặp cô ở đâu đó, nhưng lại không nhớ được thời gian địa điểm cụ thể.
Nhưng chỉ là phân tâm nhất thời, đợi Tưởng Vũ Hách ra đến cửa, suy nghĩ đó hiển nhiên đã bị gạt qua một bên, bị chuyện quan trọng hơn thay thế.
Vốn định gọi điện cho người phụ trách để hỏi rõ ngay, không ngờ đối phương rất biết làm việc, không đợi Tưởng Vũ Hách hỏi đã chủ động gửi tư liệu đến.
[Một người tên Vưu Hân, là diễn viên, người còn lại tên Ôn Dư, là con gái của chủ tịch tập đoàn Giang Thành Hoa Độ.]
Ôn Dư?
Tên này có chút quen tai.
Nhưng chỉ mới vài giây, Tưởng Vũ Hách đã nhớ ra, hôm đó trước khi gặp Triệu Văn Tịnh, đã nghe thấy cái tên này từ miệng cô ta.
Lời cô ta nói lúc đó hình như là...
"Sợ gì chứ, tôi không tin Ôn Dư phá sản rồi còn có thể tiếp tục diễu võ dương oai."
Tưởng Vũ Hách nhíu mày, đang định hỏi tiếp, bên kia lại gửi đến ảnh của Ôn Dư và Vưu Hân.
Vưu Hân tóc ngắn, Tưởng Vũ Hách trực tiếp bỏ qua bức ảnh của cô ta, khoảnh khắc nhìn thấy ảnh của Ôn Dư, cơ thể lập tức cứng đờ.
... Đây không phải là người phụ nữ vừa mới xông vào phòng riêng sao?
Nhất thời, những suy nghĩ khác nhau tràn vào, Tưởng Vũ Hách muộn màng hiểu được vì sao lại có cảm giác quen thuộc đó.
Là chiếc áo khoác cô mặc trên người.
Sau khi xem video giám sát của tòa nhà Lãng Gia hơn năm giờ, Tưởng Vũ Hách cơ hồ nhớ hết từng bóng người ra vào.
Mà chiếc áo khoác kaki hàng hiệu này, anh cũng nhớ rất rõ.
Là cô.
Cô đã từng đến buổi hòa nhạc.
Đó là một cảm giác hoàn toàn khác so với lúc nhìn thấy Triệu Văn Tịnh, Tưởng Vũ Hách nhìn bức ảnh trong điện thoại, rồi cẩn thận nhớ lại bóng lưng trong gió đêm đó.
Giống như chơi ghép hình thật lâu, sau nhiều lần cố gắng, cuối cùng cũng đặt được mảnh ghép còn thiếu vào đúng vị trí của nó.
Một cảm giác hoàn toàn phù hợp.
Tưởng Vũ Hách đứng trước lối đi của nhà hàng, quay đầu nhìn phòng riêng kia.
Lệ Bạch đi cùng nhìn ra manh mối, hỏi: "Sao vậy sếp?"
Tưởng Vũ Hách dừng một chút, bắt đầu quay lại, ngữ khí cực kỳ chắc chắn...
"Cô ấy ở bên trong."
Lệ Bạch: "?"
Hai người vừa trở lại đến cửa phòng riêng, cửa đột nhiên mở ra từ bên trong, một bóng người hùng hùng hổ hổ bước ra, suýt chút nữa tông vào Tưởng Vũ Hách.
Tưởng Vũ Hách bị khí thế đó làm cho lùi lại một bước.
Bóng người kia rời đi không ngoảnh lại, giẫm trên giày cao gót nghênh ngang rời đi, vạt áo khoác bị gió thổi ra phía sau.
Giọng nói bực bội của Thẩm Minh Gia cũng theo sát tới: "Ôn Dư, mẹ nó, cô đứng lại cho tôi!"
Tưởng Vũ Hách rời mắt khỏi người phụ nữ, quay lại phòng riêng.
Vẻ mặt Thẩm Minh Gia đau khổ, cuộn người như con tôm, hai tay ôm đũng quần, từ tóc đến cổ đều có rượu.
Đã vậy rồi mà còn lảo đảo đuổi về phía trước.
Bất kỳ ai có mắt nhìn đều biết hắn ta vừa trải qua chuyện gì.
Cảnh này quả thật là điều Tưởng Vũ Hách không ngờ đến.
Anh khẽ cong môi, xoay người nói với Lệ Bạch một câu:
"Giữ anh ta lại."
Lúc này Lệ Bạch đã hiểu người phụ nữ vừa rời đi chính là người Tưởng Vũ Hách muốn tìm, đương nhiên dốc hết công sức tạo điều kiện cho sếp mình.
Gã tiến lên hai bước ngăn trước mặt Thẩm Minh Gia: "Anh Thẩm, xin đừng quấy rầy người anh không nên quấy rầy."
Thẩm Minh Gia: "..."
Sau khi tức giận đá vào sinh mệnh của Thẩm Minh Gia, Ôn Dư không thèm quay đầu đi thẳng vào thang máy ngầm ra khỏi khách sạn.
Khi hít vào từng ngụm khí lạnh, sự xúc động và bực bội trong lòng cô mới dần bình tĩnh lại.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô càng bị cảm giác vô lực vây lấy một cách nặng nề hơn, không thể thở nổi.
Từ từ đi tới đài phun nước trước cửa khách sạn, Ôn Dư cuối cùng không nhịn được nữa ngồi xuống, vùi mặt vào tay.
Ôn Dư không bao giờ ngờ rằng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cô từ tiểu thư nhà giàu được mọi người ở Giang Thành ngưỡng mộ biến thành thiên kim nghèo túng nợ nần chồng chất.
Cô vốn định vui vẻ đến Kinh Thị lấy khuy măng sét mình đặt, nhưng đang ở sân bay thì gọi điện cho cha cô là Ôn Dịch An hơn mười cuộc không được, Ôn Dư mới nhận ra có gì đó không đúng, liên lạc cho thư ký của cha, mới biết được tin tức...
Công ty đang phải đối mặt với nguy cơ phá sản.
Ôn Dư làm sao có tâm trạng đi chơi nữa, lập tức về nhà. Một tuần nay cô đều ở bên cạnh cha, cùng cha gánh vác hiện thực phá sản chỉ trong một đêm.
Bị chủ nợ tố cáo, bất động sản bị phát mãi, bị giáng cấp trong giới.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Ôn Dư trải qua biến cố lớn nhất trong đời. Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn ngây thơ cho rằng bạn trai của mình sẽ đứng ra vào lúc này.
Không cần gì hơn, ít nhất, có thể cùng cô vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Nhưng không.
Thẩm Minh Gia chỉ gửi cho cô một tin nhắn chia tay.
Ngay cả nguyên nhân cũng không có, dứt khoát nói với cô: [Chúng ta kết thúc rồi.]
Sau đó chặn cô một cách vô tình.
Ôn Dư biết mình không còn như xưa, nhưng không thể nuốt trôi cục tức bị đá khi phá sản, vất vả lắm mới được bạn bè báo cho biết tin tức đêm nay Thẩm Gia Minh sẽ ăn tối tại nhà hàng này, xúc động tìm đến đây.
Mới xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Nhưng sau khi phát tiết xong, Ôn Dư trở lại hiện thực cũng không cảm thấy khá hơn chút nào.
Phá sản khiến cho nhà họ Ôn rơi vào gian nan, cô mới hai mươi hai tuổi, trước đây không có ý thức nguy cơ gì, mấy ngày nay bị ép phải xem thói đời ấm lạnh, lòng người dễ đổi.
Ngay cả người bạn trai vẫn luôn nói thích mình cũng có thể vô tình như vậy, cô còn có thể tin tưởng ai đây.
Mấy ngày nay, trước mặt Ôn Dịch An, Ôn Dư vẫn luôn tươi cười. Cô phải dùng sự lạc quan để an ủi cha mình, chống đỡ gia đình.
Mà khi toàn bộ thế giới chỉ còn lại mình cô, Ôn Dư không thể khống chế được mà bộc lộ ra những cảm xúc chân thật nhất trong lòng.
Phá sản, bị đá, giống như tất cả những điều tồi tệ nhất đều xảy ra với cô.
Ôn Dư vùi đầu thật sâu, nước mắt lặng lẽ chảy xuống gò má, nhưng cố gắng không để mình phát ra chút âm thanh nào.
Đắm chìm trong thế giới của mình tự chữa lành không biết bao lâu, Ôn Dư bỗng cảm thấy trước mặt hình như có thêm một người.
Cô quên mất mình đang khóc, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Lập tức nhìn thấy bóng đen đang đứng trước mặt.
Trên đài phun nước có treo đèn, nhưng hiển nhiên chỉ là vài bóng đèn hơi ngả vàng, lại giống như bị ánh mắt của người đàn ông hoàn toàn dập tắt.
Đôi mắt anh sâu thẳm mà sáng ngời, như vực sâu được chút ánh sáng chiếu vào, không hiểu sao lại ngăn được nước mắt của Ôn Dư.
Ôn Dư biết anh, nhưng không biết vì sao anh lại đứng đây.
Cô không nói gì, im lặng nhìn anh.
Mà Tưởng Vũ Hách cũng đang nhìn cô.
Hình bóng chỉ một cái liếc mắt đã khó quên, cuối cùng cũng chân thật xuất hiện trước mặt anh.
Cho dù không xinh đẹp rạng ngời như đêm đó, cho dù đang chật vật khóc ở nơi này.
Nhưng chỉ một cái đối mắt ngắn ngủi thế này thôi.
Tưởng Vũ Hách biết...
Là cô.
Là bạch nguyệt quang trong mộng của anh, cũng là nốt chu sa cả đời này không thể quên được.
Đêm đó gió thổi nhẹ, trời đầy sao, ánh trăng sáng, mọi thứ đều vừa khéo.
Mà em cũng xuất hiện đúng lúc, chiếu sáng cả thế giới của anh.
"Xin chào, Ôn Dư."