Chương 6.1
Sưu tầm
"Y Y, xuống xe thôi, chúng ta về đến nhà rồi"
Tề Ngạo Vũ vỗ nhè nhẹ lên gò má của nàng do ngủ mà hồng hào lên. Nhưng nàng căn bản là đang chìm trong mộ đẹp nên chỉ y y a a vài tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ ở trong ngực hắn mà cọ cọ, sau đó lại ngủ tiếp.
Tề Ngạo Vũ không đành lòng đánh thức nàng, đành phải bế nàng xuống xe. Vừa mới bước chân vào phòng khách, quản gia Nguyên Bá lập tức nghênh đón, rồi tranh thủ mật báo, "Lão gia vừa đến, hiện tại đang cùng Thành Tiệp tiểu thư ngồi ở phòng khách!"
"Ông ta tới làm cái gì?" Hắn trầm ngâm một chút, khẽ đưa tay lên, vỗ nhẹ vào gò má non mềm của nàng,"Y Y, Y Y,...... mau tỉnh lại thôi, chúng ta về đến nhà rồi!"
"Ngươi bế ta vào đi thôi..." Giọng nói buồn ngủ của nàng rất mơ hồ.
"Ta ôm nàng đưa đi là chuỵen nhỏ, không thành vấn đề, nhưng ở phòng khách có khách, nàng không sợ bị giễu cợt sao?"
"Khách? Ai?" Việc này làm nàng hoàn toàn tỉnh táo.
Ở trong Hoài Viên đã sắp hai tháng, người thường thường hay tới tất cả đều là anh em cấp dưới của hắn, cho nên nàng vẫn là lần đầu tiên nghe được hai chữ "có khách" này.
"Cha ta" Hắn thản nhiên nói xong, thuận tay thay nàng sửa sang lại dung nhan.
"Hả? Cha ngươi?" Nàng nhất thời hoảng hốt. Giống như cô vợ nhỏ ra mắt ba chồng ... (BB: chưa chi đã đòi làm vợ người ta kìa, xấu hổ quá....hị hị hị; YY: *đỏ mặt*; Ngạo Vũ: *lườm lườm BB* dám chọc quê vợ yêu ta hả?; BB: *run run bỏ chạy*)
"Yên tâm, ông ta sẽ không cắn nàng đâu" Hắn đương nhiên biết nàng đang sợ cái gì, nhưng cũng không nói thêm nữa, vỗ vỗ gò má phấn hồng của nàng, lập tức kéo nàng đi vào cửa.
Tiến vào phòng khách, chỉ thấy Tề Nhạc mặc một cái áo dài màu xám, tác phong trang nghiêm đang ngồi ngay ngắn ngồi trên sô pha bọc bằng da cao cấp, Thành Tiệp thẳng lưng, dáng vẻ đoan trang ngồi một bên.
Hóa ra Tề Nhạc là nghe Thành Tiệp mách lẻo nên mới biết chuyện Tề Ngạo Vũ bỏ một đống công việc, mang theo mỹ nhân đi nghỉ phép. Ông nghĩ đến việc cuối cùng con trai cũng nghĩ thông suốt rồi, cho nên từ lúc Tôn Lăng Tiêu cho biết bọn họ hôm nay sẽ quay về Hoài Viên, liền nhanh chóng đến chờ ở nơi này. Tiện thể nhìn xem vị mỹ nhân nào lại có thể làm cho Tề Ngạo Vũ bỏ hết công việc, dung mạo ra sao.
Vừa nhìn thấy bộ dạng Vân Nhu Y một thân yếu đuối, Tề Nhạc quả thực nhịn không được muốn thở dài.
"Cha, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà đến?" Đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn Thành Tiệp đang chột dạ một chút, Tề Ngạo Vũ vịn vào vai Vân Nhu Y, "Đây là Vân Nhu Y, người yêu của ta"
"Ngạo Vũ, con muốn chơi đùa với gái đẹp, cha không phản đối. Nhưng..." Ánh mắt nghiêm khắc không lưu tình chút nào đánh giá Vân Nhu Y từ trên xuống dưới. "Con cũng không thể tìm đại một loại người như vậy. Tự con hãy nhìn cô ta một chút xem, ngày nào đó mà có gió lớn một chút, nói không chừng sẽ bị thổi bay đi mất, loại Tây Thi ốm yếu này có ích lợi gì?"
"Ơ, bác trai, chào bác" Ánh mắt xem thường kia làm nàng thoáng chốc trở nên lạnh giá, bất giác lại lui vào trong ngực Tề Ngạo Vũ, tìm kiếm sự ấm áp và che chở.
"Hừ!" Tề Nhạc đối với sự ân cần thăm hỏi của nàng dường như cố tình không nghe thấy, "Dung mạo đẹp đẽ thì có ích lợi gì? Nhìn bộ dạng thân mình gầy yếu kia của cô ta, làm sao có thể sinh được những đứa con khỏe mạnh? Cha thấy thế nào cô ta cũng kém hơn so với Thành Tiệp đẫy đà khỏe mạnh. Nếu con kết hôn với Thành Tiệp, tương lai nhất định có thể sinh ra một đám con khỏe mạnh..." (BB: chọn con dâu hay chọn heo nái biết đẻ vậy?)
Lời nói phê bình sắc bén và tự cho là đúng đó làm cho khuôn mặt tuấn tú của Tề Ngạo Vũ dần dần nghiêm lại, cắn chặt hàm răng, sau đó mới miễn cưỡng nhịn xuống những lời phản bác đã lên đến cổ họng, thật sự hắn không muốn ở trước mặt người hầu lại gây ra xung đột với cha mình.
"Ngạo Vũ?" Vân Nhu Y nghi hoặc trừng mắt nhìn hắn miệng cười tà khí.
Hắn hướng nàng nháy mắt mấy cái, đột nhiên một tay ôm lấy nàng, nhất thời khiến nàng cảm thấy tim đập mạnh.
"Ba, đã khuya, con cùng Y Y cũng đã chơi mệt mỏi, chúng con lên lầu trước, ba cũng nghỉ ngơi sớm một chút!" Chào hỏi xong, liền ôm người đẹp đi lên lầu, dùng hành động mà nói rõ quyết định của hắn.
"Tề Ngạo Vũ..." Tề Nhạc tức giận muốn điên.