Chương 9.2
Sưu tầm
Trong phòng ngủ ấm áp thanh lịch, lưng Vân Nhu Y tựa vào gối lông chim mềm mại, nửa ngồi nửa nằm ở trên giường, thoải mái mà hưởng thụ Tề Ngạo Vũ săn sóc mát xa.
Ngày sinh dự tính càng ngày càng gần, thần kinh Tề Ngạo Vũ cũng lại càng ngày càng khẩn trương, vì sợ chân nàng sẽ bị chuột rút, hắn mỗi đêm đều tự mình mát xa cho nàng.
"Ngạo Vũ, đừng nên nghiêm khắc như vậy với Thành Tiệp, thật ra trong lòng cô ấy cũng rất đau khổ"
Người đàn ông mình yêu kết hôn, cô dâu cũng không phải mình, có người phụ nữ nào chịu được?! Huống chi, Thành Tiệp còn mỗi ngày đều gặp mặt người "cướp" người trong lòng của mình!
"Cô ta khổ cái gì? Người mang thai cũng không phải cô ta!"
Tề Ngạo Vũ trừng mắt nhìn nàng, lại tiếp tục mát xa.
Nàng không làm sao được mà thở dài, "Em biết rõ cô ấy đối với anh......"
"Em có trái tim rộng mở quá, người phụ nữ khác có ý đồ với chồng mình, em chẳng những không ghen tỵ, còn muốn anh đối xử tốt với cô ta một chút?!"
"Em...... Em......"
"Em cái gì mà em? Em tốt nhất nên hiểu đạo lý cho anh!" Đôi mắt đen như ngọc thạch bắn ra tia sáng hung ác.
"Anh......" Nàng kinh hoàng trừng mắt với hắn, miệng nhỏ nhắn khép lại mở, đột nhiên oa một tiếng, tủi thân mà khóc lên.
"Ơ, em...... Đừng...... Anh chẳng qua là tùy tiện nói vài câu, cũng không phải đang mắng em, đừng khóc mà!" Hắn nhất thời luống cuống tay chân. "Em rốt cuộc muốn như thế nào?" (Yu: làm nũng ko tốt nha Y Y, ta chiếm mất anh Vũ của nàng bjờ*, BB: Yu chưa nghe nói nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của phái nữ sao? Chỉ sợ YY càng khóc, Vũ ca càng chết hơn =]]]]]]]])
Từ sau khi nàng mang thai, người cũng không còn bình thản yên tĩnh như xưa nữa, trở nên đa sầu đa cảm, không có việc gì lỡn cũng có thể khóc không ngừng.
"Muốn như thế nào? Em nào dám như thế nào?" Nàng nói: "Em chẳng qua là vật phẩm để gán nợ, là tới trả nợ thay cha, nào có tư cách yêu cầu cái gì? Anh muốn hung ác cứ hung ác, muốn mắng cứ mắng, em còn có thể như thế nào?"
Lại quay về bài cũ! Tề Ngạo Vũ nhịn không được thở dài.
"Y Y, em là vợ hiền của Tề Ngạo Vũ anh, mẹ của con anh, không phải cái gì mà vật phẩm gán nợ. Anh vừa nãy nói sai, em đừng tức giận, ngoan, đừng khóc" Ôm vợ hiền giận dỗi lại để dỗ dành, lời nói nịnh nọt nào cũng không kiêng kỵ.
Sau một lúc lâu náo loạn, không biết là nàng không có thể lực, hay là công lực dỗ dành người trúc trắc của Tề Ngạo Vũ tiến bộ, nàng rốt cục cũng thả cho hắn một đường sống, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. (Yu: *=]]*, BB: *sặc coca* Vũ ca, mất hình tượng quá ="=)
Đến nửa đêm –
"Vợ yêu à~~" Bên cạnh có một con voi đang xoay người, mặc dù Tề Ngạo Vũ mệt chết khiếp, cũng rất khó ngủ yên ổn.
"Đã muộn thế này, vì sao còn không ngủ?"
Vân Nhu Y thở dài, lại trở mình lần nữa.
Không hiểu tại sao nàng lại cứ y y a a lăn qua lộn lại. Hắn dứt khoát kéo nàng vào trong lòng, "Van xin em nghĩ đến tâm điểm, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi. Con chúng ta đánh quyền một ngày. Nhất định cũng mệt mỏi muốn nghỉ ngơi" Vừa nói đến con, Tề Ngạo Vũ liền mặt mày hớn hở. Còn ở trong bụng mẹ đã vô cùng có sức sống.
"Nó mới không muốn nghỉ ngơi đó, em cảm thấy nó giống như đang muốn ra ngoài gặp mặt cha nó nha!"
"Muốn ra ngoài...... gặp mặt.... anh?!" Tề Ngạo Vũ nhảy dựng lên từ trên giường, trừng lớn mắt nhìn nàng, "Em là nói em muốn sinh ? Nhưng, nhưng...... Nhưng ngày sinh dự tính không phải cuối tuần sau sao?"
Vân Nhu Y chậm chạp ngồi xuống, sờ sờ bụng nặng nề,"Nó là con anh, cá tính phá phách đương nhiên không khác anh cho lắm. Nó muốn ra liền ra, sao còn có thể băn khoăn đến cái gì mà ngày sinh dự tính?"
"Nhưng nhưng nhưng......" Đại tổng tài Tề Ngạo Vũ đáng thương đã kích động không biết chính mình nên làm cái gì. (Yu: *hahaha, anh còn không mau lên, sắp sinh rồi kìa, anh đỡ đẻ sao??? Há há há*; BB: hên xui lắm nga =]]]]])