• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1.3

Sưu tầm

". . . . . . Phỏng chừng Vân Sùng Huy hẳn là đã mang theo người đàn bà bay sang Mỹ, người của chúng ta đã đi theo sau, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả."

"Uhm. . . . . ." Tề Nhạc thong thả nâng chung trà lên mũi, khẽ hít lấy mùi thơm ngát của nước trà, sau đó đưa mắt sang nhìn về sân, nơi cỏ cây đua nở, cảnh sắc thanh tĩnh mát mẻ.

Ông không nói lời nào, Tề Ngạo Vũ cũng không muốn hé răng, toàn bộ không gian nhất thời rơi vào trạng thái tĩnh lặng.

Tề Nhạc đã tung hoành thương trường nhiều năm, có thứ trường hợp nào mà ông chưa thấy qua chứ, mỹ nhân tuyệt sắc nào ông không từng chơi đùa qua tay! Nhưng mà, cho đến khi tuổi đã cao, nữ nhân với ông mà nói thì có cũng như không, không còn là nhu yếu phẩm nữa. Ông hiện tại cũng giống như những ông già bà lão bình thường khác, chân thành mong mỏi có được gia đình ấm áp, có được niềm vui, niềm hạnh phúc ngọt ngào có con cháu quây quần.

Một lúc lâu sau. . . . . .

"Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, nên nhanh chóng tìm một cô gái tốt, sau đó nhanh chóng sinh mấy đứa trẻ cho vui cửa vui nhà."

"Cho tới bây giờ, con vẫn chưa có ý định kết hôn!" Tề Ngạo Vũ ánh mắt hơi trầm xuống, vẻ mặt càng đăm chiêu.

"Chưa có ý định!? Ngươi đừng quên người là kẻ duy nhất hương khói cho Tề gia. Lúc ta bằng tuổi ngươi bây giờ, ngươi đã được 3 – 4 tuổi." Sau đó ông khẽ nhíu mày, hàng lông mi rậm đã có chút điểm hoa râm, "Nếu là bởi vì ngươi chưa chọn được người thì. . . . . . Thành Tiệp là đứa nhỏ rất được, ngoài mềm trong cứng lại có trí tuệ tài giỏi, nó chính là lựa chọn hoàn hảo nhất."

"Phụ nữ muốn sinh con cho con có rất nhiều, nhưng nếu bản thân con muốn có con, đương nhiên là sẽ dùng tiền để mua một nữ nhân sạch sẽ. Còn về phần vấn đề người được chọn, chắc chắn sẽ không khiến cho cha phải lao tâm lo lắng." Hắn nhìn thẳng vào mái tóc dần dần đang ngả trắng của cha, diễn cảm thập phần lạnh lùng và cứng rắn.

"Ngươi nghĩ ngươi có thể sống mãi, trẻ mãi sao?" Tề Nhạc nhíu mày, không thể lý giải nổi tâm tính của đứa con này, "Vì sao chứ? Cho dù ngươi không thích Thành Tiệp, thì chỉ cần điều kiện của ngươi cộng thêm tiền tài quyền thế của Tề thị, không sợ thiếu các thiếu nữ tài mạo song toàn, dáng vẻ xuất chúng, danh môn giai lệ cho ngươi chọn lựa. . . . . ."

"Bởi vì. . . . . ." Tề Ngạo Vũ có chút thâm trầm, liếc mắt nhìn cha mình một cái, nói : "Con không nghĩ đến vấn đề hương khói mà chính là con không muốn miễn cưỡng tùy tiện cưới một nữ nhân mà con không thích!"

"Hôn nhân chỉ là phương thức hợp pháp để sinh ra người thừa kế, không ai yêu cầu ngươi cả đời chỉ có duy nhất một người phụ nữ!"

"Đây chính là điểm bất đồng giữa cha và con!" Hai con ngươi đen sâu thẳm của Ngạo Vũ càng trầm xuống, hắn cười lạnh nói tiếp: "Cha có biết mẹ của con chết như thế nào không? Nói cho cha biết, mẹ chính là đau lòng đến chết. Mẹ là bởi vì nhìn thấy những tình nhân của phu quân mình từng ngày từng ngày nhiều thêm, mỗi ngày lại đổi một người mới, lúc đó mẹ mới biết chính mình chỉ là một công cụ sinh ra người nối dõi, vĩnh viễn cũng không có thể được tình yêu của phu quân, mẹ ngày đêm thương tâm tuyệt vọng, giống như đóa hoa tươi thắm ngày lại ngày dần khô héo mà chết. Nhưng cái chết của bà đối với phu quân cũng không có chút tác động nào, chỉ hại đứa con trai duy nhất ghi nhớ trong lòng. Tề Ngạo Vũ con mặc dù cũng đem nữ nhân biến thành công cụ, nhưng cũng không tồi tệ đến mức ép người ta đến chết, hoặc là lấy về rồi lạnh nhạt với nữ nhân vô tội. Cho nên. . . . . .Con sẽ không kết hôn, nếu cha thật sự muốn người thừa kế, con sẽ chọn một nữ nhân thích hợp để sinh con. Còn về phần kết hôn. . . . . . Không bàn nữa!"

"Ngươi. . . . . ." Tề Nhạc sắc mặt tái nhợt. Mới nháy mắt một cái, đã qua không biết bao nhiêu năm rồi

Ông luôn biết mình và con trai không có mối quan hệ thân thiết nhưng có chết cũng không nghĩ rằng. . . . . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK