Anh quyết định qua gặp Thùy An để nói rõ mọi chuyện, hi vọng cô sẽ hiểu được mọi chuyện mà buông tha cho cả hai.
-Anh Thái, ngày mai mình đi thử trang phục nha, sáng đến giờ em xem cả chục tiệm rồi nhưng chỉ có mỗi tiệm này đẹp nhất thôi.
Thùy An vô cùng phấn khích khi nghĩ đến ngày đính hôn của hai người, cuối cùng sau bao nỗ lực giấc mơ được làm cô dâu của anh cũng đã trở thành hiện thực.
-Hôm nay anh qua đây không phải để bàn về chuyện này mà có chuyện muốn nói với em.
Cảm nhận được sự lạnh nhạt qua câu nói của Thái, Thùy An có chút lo lắng nhưng cô không tin là Thái muốn từ hôn.
-Thùy An à, em có bao giờ suy nghĩ kỹ về chuyện của hai đứa mình chưa? Anh lúc nào cũng xem em như là em gái, giữa chúng ta hoàn toàn không có tình yêu thì lấy nhau về chỉ làm đau khổ nhau thôi.
Thái cố gắng mềm mỏng để cô hiểu được vấn đề, nhưng Thùy An vẫn khăng khăng với quyết định của mình.
-Sao lại không có tình yêu hả anh? Em yêu anh và anh cũng sẽ yêu em, em tin rằng như vậy.
-Em có cảm thấy quá vội vàng không? Em bây giờ chỉ mới 18 tuổi, sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều sự lựa chọn…
-Em thấy mình đủ trưởng thành rồi, với lại cho dù thêm bao nhiêu năm nữa thì sự lựa chọn của em chỉ có mình anh thôi.
-Nhưng em không thấy như vậy là thiệt thòi cho mình sao? Anh không hề yêu em.
-Không, chỉ cần được ở bên cạnh anh thì với em như vậy đã quá đủ rồi.
Thái nhìn cô gái trước mặt, cô trông có vẻ yếu đuối thế nhưng trong tình yêu lại vô cùng quyết liệt, tại sao cô cứ muốn níu giữ một người mà không hề có tình cảm với mình như thế.
-Em đừng như vậy nữa, thật sự anh đã yêu một người khác vì vậy hai đứa mình đừng nên miễn cưỡng nhau nữa.
Thùy An bắt đầu khóc, cô đã dùng bao nhiêu cách để chia rẽ Thái và em gái mình nhưng dường như vẫn không có tác dụng, cô không thể buông tay lúc này càng không thể để bao nhiêu công sức bấy lâu nay đổ sông đổ biển, cô đã đánh đổi nhân phẩm của mình, chấp nhận làm một người chị xấu xa để lấy cuộc hôn nhân này nên cho dù có chuyện gì xảy ra cô cũng thể bỏ cuộc được.
-Em không muốn nghe nữa, anh có nói gì cũng đều vô ích cả thôi, chẳng lẽ anh không nhìn thấy em yêu anh như thế nào sao?
-Em yêu anh sao? Em không hiểu tình yêu là gì cả, bởi trong em bây giờ chỉ là sự ích kỷ không muốn người khác có được thứ bản thân nghĩ là của mình mà thôi. Anh hoàn toàn không mong muốn cuộc hôn nhân ép buộc này em hiểu không?
-Em không cần biết, nếu như em không có được anh em cũng không muốn sống nữa.
-Dù sao hôm nay anh chỉ muốn nói cho em biết là anh sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện này, anh chỉ kết hôn với người anh yêu thương mà thôi.
Nói xong Thái lạnh lùng ra về, để mặc Thùy An khóc lóc thảm thiết. Lẽ nào anh không nhìn thấy sự nỗ lực của cô để giành lấy tình yêu của anh sao? Cô đã từng qua lại với bao nhiêu người đàn ông nhưng trong mắt cô chỉ nhìn thấy anh mà thôi, vậy mà anh có thể nói ra những lời phũ phàng như thế, ngay cả khi cô dùng cái chết uy hiếp anh vẫn vô cùng lạnh lùng, mạng sống của cô chẳng lẽ lại không có chút đáng giá nào sao?
…
8h tối, khi chắc chắn mẹ đã gần về tới nhà, Thùy An gửi tin nhắn cho Thái thay cho thư tuyệt mệnh
“Xin lỗi vì đã khiến anh khó xử, không có anh em cũng chẳng muốn sống nữa, anh hãy đi tìm hạnh phúc thật sự của mình nhé. Yêu anh.”
Cầm một nắm thuốc ngủ trong tay, cô cho hết vào miệng và cố gắng nuốt hết.
Thuốc bắt đầu thấm vào cơ thể, cô cảm thấy người xây xẩm, toàn thân hoàn toàn không còn chút sức lực nào.
Cô rơi vào hôn mê, đến khi tỉnh lại đã thấy xung quanh mình chỉ toàn là màu trắng.
-Con thấy trong người thế nào rồi? Có khó chịu chỗ nào không?
-Tại sao lại làm việc dại dột vậy con?
-…
Giọng mẹ và cả ba mẹ Thái vô cùng lo lắng khi nhìn thấy cô uống thuốc tự tử. Không quan tâm đến câu hỏi của ba người họ, Thùy An nhìn xung quanh và ánh mắt hiện lên sự tuyệt vọng.
-Anh Thái….
-Nó có ghé qua đây, biết con không sao nên đã đi rồi.
-Mẹ ơi, anh Thái không muốn kết hôn với con, con chỉ muốn chết thôi…
Mẹ Thái nhìn thấy đứa con dâu đau khổ càng tự trách mình hơn, cũng vì thằng con trai của mình khiến con bé suýt nữa mất mạng, bà an ủi.
-Không có chuyện đó đâu, nhất định nó sẽ cưới con, con ráng tịnh dưỡng cho khỏe để còn làm cô dâu nữa.
Nghe mẹ Thái an ủi, Thùy An mới cảm thấy yên tâm, cô không tin chiêu này của mình lại không thành công được.
…
Ngồi một mình trong quán rượu, Thái như phát điên trước hành động của Thùy An. Tại sao cô lại làm như vậy, tại sao lại ép anh đến bước đường cùng như thế này. Nếu như mẹ cô không phát hiện kịp thời đưa cô đến bệnh viện chẳng phải anh là nguyên nhân gây ra cái chết này sao?
Càng đau khổ, Thái lại càng nghĩ đến Thái An, chuyện xảy ra đã kéo khoảng cách giữa Thái và An ngày một xa hơn. Là một người đàn ông, anh không thể chỉ yên lặng đứng nhìn người con gái tự tử vì mình mà không có chút phản ứng nào, nhưng kết hôn với người mình không yêu thì càng không thể.
Anh biết chắc chắn qua chuyện này ba mẹ sẽ tạo sức ép càng nhiều với anh, mẹ cũng sẽ có cớ đòi sống đòi chết với anh và có lẽ lần này anh không thể thoái thác được nữa rồi.
Nhưng còn tình yêu của anh dành cho Thái An thì sao? Anh đau khổ như thế nào khi nhìn thấy cô đứng đó mà không dám lại gần, anh sợ bản thân sẽ lung lay quyết định khi nhìn thấy nụ cười của cô. Ngay cả khi mơ màng trong men say thì anh vẫn không thể nào không nghĩ đến cô, anh yêu cô đến mức tim muốn xé ra từng mảnh khi quyết định rời xa cô để lấy người anh không yêu.
Thân hình ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy đã khắc sâu trong tim anh không thể nào phai mờ được. Cho dù không được ở bên cạnh cô thì cuộc đời này anh vẫn chỉ có một mình cô mà thôi.
Anh nhớ lần đầu tiên gặp mặt, một con nhỏ bụi bặm hung dữ cãi nhau ầm đùng một trận với anh nhưng lại khép nép đáng thương khi bị mẹ quở trách.
Anh nhớ cô bé khi ăn lúc nào cũng có thói quen mút tay mà không thèm để ý đến người lớn xung quanh chẳng hiểu sao anh lại bị thu hút bởi cái hành động này của cô.
Anh nhớ cái lần cô lang thang dưới cơn mưa như trút nước, nước mắt hòa lẫn với mưa khiến anh không thể nào bỏ mặc được, chỉ muốn ôm chặt lấy cô mà an ủi.
Anh nhớ lần đầu tiên cô gọi anh là “anh rể”, đó là cái từ anh mong muốn được nghe để có cơ hội tiếp xúc với cô, ấy thế mà bây giờ anh một chút cũng không muốn nghe từ này rừ nơi cô nói.
Anh nhớ những lần được cùng cô đi chơi, cùng cô trò chuyện, sự đáng yêu của cô xua tan những phiền muộn trong lòng anh, anh có thể trở nên như một đứa trẻ vô tư khi ở bên cạnh người con gái này.
Anh nhớ nụ hôn đầu tiên anh chủ động hôn cô, nó ngọt ngào đến mức khiến anh không muốn rời đi.
Anh nhớ những lần cô giận hờn, nhớ những lần cô cãi nhau với anh, càng nhìn nét mặt cô anh càng thích thú.
Anh nhớ mình đã đau xót thế nào khi nhìn cô bị những vết thương trên thân thể, nhưng lại càng đau hơn khi cô rơi nước mắt vì những tổn thương trong lòng.
Anh yêu cô, muốn chạy đến ôm cô vào lòng để có thể xoa dịu đi nỗi đau của mình nhưng lý trí cứ luôn nhắc nhở “Đừng, mày càng đến gần sẽ càng làm cô ấy bị tổn thương”, những lúc ấy anh chỉ biết âm thầm dõi bước theo để bảo vệ cô mà thôi.
…..
Con đường lên đèn chiều bâng khuâng trên phố dài
Từng đàn chim bay theo nhau về cuối bầu trời
Có chút cô đơn nào vẫn âm thầm lãng du
Trong ánh mắt chợt dâng lên bao nỗi niềm.
Im lặng đêm về ngọn đèn khuya hiu hắt mờ
Một vì sao rơi đơn côi như nỗi đợi chờ
Có chút chơi vơi nào rơi bên thềm cỏ mây
Chợt khúc hát mang bao ưu tư về đây.
Ở nơi phương trời xa rất xa
Em có biết đêm dài anh đã qua
Khi riêng mình anh thầm nhớ từng phím môi mềm
Nụ hôn em mong manh dịu êm.
Người yêu, bến bờ xa ngút ngàn
Từ sâu trái tim này anh nhớ em
Đã bao mùa, bao ngày nắng rồi mưa vơi đầy
Tình yêu anh trao em mãi không phai.
Người yêu ơi trong lòng anh nhớ em
Dù năm tháng anh vẫn mong chờ em
Mong một ngày ấm nồng thơm làn tóc, môi hôn em đầy
Cầm tay em, sẽ mãi chẳng rời xa.
….