“Heo yêu, mình làm lại từ đầu được không?”
Hình như có chút trơ trẽn thì phải, không được, phải đổi câu khác thôi.
“Anh xin lỗi, đừng giận anh nữa nhé”.
Trời ạ, câu nào nói ra nghe cũng kỳ kỳ hết, không phải lần đầu tiên gặp nhau sao lại hồi hộp thế này không biết.
Từ chỗ làm thêm về, An chợt dừng lại khi nhìn thấy Khoa đứng vò đầu bứt tóc trước nhà mình. Mắt cô nhòe đi, đã từng lướt qua nhau trên đường như người xa lạ sao hôm nay Khoa lại đến đây.
An sợ mình lại đau khi đối diện với Khoa nên quay mặt bỏ đi, tại sao cứ phải gặp mặt nhau để rồi lại làm khổ nhau thêm chứ.
-Đừng đi.
Khoa bước đến ôm chặt An từ đằng sau làm cô lúng túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một dòng điện chạy khắp cơ thể khiến cô không thể cử động được.
-Em ngốc nghếch lắm, tại sao lại không nói cho anh biết chứ?
An cảm nhận được nước mắt Khoa rơi nóng hổi trên vai mình, thật sự lúc này đây cô không biết chuyện gì đang xảy ra, cô tham lam muốn được ở trong vòng tay ấy lâu hơn một xíu nên không đủ dũng khí thoát khỏi đó..
-Chuyện này….
-Anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi, sau này anh sẽ không bao giờ để em rời xa anh nửa bước nữa đồ ngốc.
Giọng nói Khoa dịu dàng đến mức An cảm giác mình đang quay về ngày xưa, khi hai người còn đang mặn nồng bên nhau. Vẫn là câu nói ấy sau bao nhiêu năm vẫn nguyên vẹn, vẫn khiến cô cảm thấy mình được bảo vệ.
An đẩy tay Khoa ra rồi quay người lại nhìn cậu như để xác minh sự thật.
-Khoa nói gì An không hiểu.
-Đừng có giả vờ không hiểu nữa, tất cả mọi chuyện, ngay cả việc em chia tay anh cũng không phải vì em không yêu anh, anh đã biết hết rồi.
Khoa dịu dàng lau nước mắt cho An, thời gian qua chắc hẳn An đã sống rất khổ sở khi xảy ra quá nhiều chuyện vậy mà cậu còn không hiểu, còn trách móc khiến cô thêm tổn thương.
-Hai đứa mình đã chia tay rồi, với lại ở ngoài đường Khoa đừng làm như thế này nữa.
Có chút không vui vì độ ngang bướng của An, Khoa không nói không rằng xốc cô lên vai khiêng vào nhà, sợ ngại khi ở ngoài đường thì cậu sẽ xử cô trong nhà vậy.
-Khoa làm cái gì vậy hả? Bỏ An xuống.
Không quan tâm đến lời nói của An, Khoa vào nhà bỏ An ngồi trên ghế rồi ngồi xuống bên cạnh.
-Cho anh 5 phút để nói được không?
Rồi Khoa nói tất cả những điều lúc nãy của Chi. An nghe không sót một chữ, nước mắt hòa theo từng câu chữ rơi xuống. Khoa biết hết tất cả mọi chuyện nhưng sao cô lại thấy đau hơn, giá như Khoa cứ yên lặng đừng nói ra thì bây giờ cô sẽ không đau đớn như thế. Cô không muốn mình là người phá vỡ hạnh phúc của Khoa và Chi, cô không muốn mình là người thứ ba xuất hiện trong những bài hát khiến nhân vật chính đau khổ.
-Tại sao em lại chịu đựng tất cả những điều đó một mình, chẳng phải anh đã cấm em không được rời xa anh nửa bước rồi sao?
-Khoa đừng nói nữa, An không muốn nghe.
An bịt hai tai mình lại, giọng nói đầy thương tâm làm Khoa xót xa vô hạn. Giữ chặt hai tay cô, Khoa thủ thỉ.
-Em sao thế? Chẳng lẽ em không còn yêu anh sao?
Không kiềm chế được nữa, An nói trong nức nở.
-Yêu hay không có liên quan gì nữa chứ, Khoa bây giờ đã đính hôn với Chi rồi.
Thì ra đây là lý do khiến An nhất định chia tay Khoa như thế, vừa thương vừa buồn cười, Khoa đưa tay bẹo má cô tình cảm.
-Đúng là heo ngốc, bao nhiêu năm rồi vẫn còn ngốc, đó là chiêu mẹ anh tung ra để chia cắt hai đứa mình thôi chứ đính hôn gì đâu. Bây giờ ba mẹ anh cũng không còn ngăn cản hai đứa mình nữa.
Mặt An ngơ ra, mọi chuyện đến bất ngờ quá nên cô vẫn chưa thể tin được. Có phải đây là giấc mơ không sao nó lại đẹp và sống động thế này. Có phải người đang ngồi cạnh cô lúc này là Khoa chứ không phải người con trai nào khác.
An òa khóc, bao nhiêu uất ức, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu nhung nhớ không hẹn mà theo nước mắt tuôn trào. Cứ ngỡ xa nhau thì tình cảm sẽ phai nhạt, cô có thể bắt đầu một cuộc sống vui vẻ không có Khoa, rồi sẽ có một ai khác có thể thay thế cậu, thế nhưng tình yêu này quá sâu đậm để có thế chôn vùi nó vào quá khứ. Nếu người ta chia tay vì cảm thấy không hợp hay vì hết yêu thì sẽ dễ dàng đến với người khác hơn một chút, nhưng cô và Khoa chia tay vì hoàn cảnh trong khi vẫn còn yêu nhau say đắm thì làm sao nói quên là có thể quên được chứ.
Nhìn người con gái mình yêu khóc thương tâm như vậy Khoa cảm thấy đau lắm. Cậu ôm lấy thân hình bé nhỏ đang run rẩy ấy vào lòng đầy yêu thương, cho dù có đi bất cứ đâu, cho dù có bao nhiêu trở ngại đi chăng nữa thì suốt đời này người duy nhất làm trái tim cậu tan chảy chỉ có mình cô mà thôi. Cô đã biến một con người vô cảm, lạnh lùng trong phút chốc trở nên ấm áp, dịu dàng, điều mà không có bất cứ ai có thể làm được.
-Anh xin lỗi, những ngày qua chắc em đau khổ lắm, là lỗi của anh.
-Có thật là mình có thể trở về bên nhau không?
-Tất nhiên rồi, anh đâu có rảnh mà đi lừa một con heo ngốc chứ.
Lúc này An mới tin mọi chuyện là sự thật, cô ôm chặt Khoa òa khóc. Cứ ngỡ đã xa nhau vĩnh viễn nay lại được ở bên cạnh nhau, tình yêu quả thật rất kỳ diệu.
-Em sợ lắm, sợ đây chỉ là một giấc mơ rồi khi thức giấc anh sẽ biến mất, em sợ đây chỉ là ảo tưởng của mình và anh chỉ đến như làn khói mỏng. Em sợ anh lại bỏ em mà đi, em sợ mất anh biết dường nào.
An khóc đến toàn thân run rẩy làm Khoa thương kinh khủng, cậu thật hối hận vì lúc trước đã không tin tưởng mà rời xa cô, bản thân thật sự rất ngu ngốc.
-Đừng sợ, anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, anh yêu em.
Cứ thế, An ôm lấy Khoa mà khóc, bao lâu rồi cô không có chỗ dựa vững chắc như thế này, bao lâu rồi không được rơi nước mắt vì hạnh phúc.
-Ngoan, khóc nhiều mai mốt hết nước mắt đó, phải biết để dành sau này bị anh đánh còn dùng chứ.
-Đồ đáng ghét, lúc nào cũng chỉ biết ăn hiếp người ta thôi.
An khóc lớn hơn nữa làm Khoa bật cười, bao nhiêu năm vẫn nhõng nhẽo y như xưa, thật hết chịu nổi con nhỏ này.
-Em gầy quá rồi biết không?
-Ai biểu anh cứ gọi người ta là heo nên phải cố gắng giảm cân chứ.
-Tôi cho cô một tháng, không tăng được hai kg thì đừng trách tôi vô tình.
An hạnh phúc tựa đầu vai Khoa. Không cần biết đã xảy ra chuyện gì, không cần quan tâm đến bất cứ người nào khác, ngay giờ phút này đây An chỉ cần có Khoa là đủ.
Nhớ ngày vô tình gặp Khoa trên đường, ánh mắt xa lạ của Khoa làm An đau nhói, đau đến mức cô có cảm tưởng mình sẽ không thể đứng dậy nổi, thế mà cô vẫn có thể trở về, vẫn sống mặc dù cuộc sống chỉ toàn mây đen xám xịt.
Rồi khi tưởng chừng như không còn một chút hi vọng nào cho cuộc tình này nhưng một lần nữa, Khoa lại xuất hiện, mang theo tình yêu và hi vọng cho cô, giúp cô nhận ra cuộc đời này vẫn còn màu xanh, vẫn còn niềm vui để tiếp tục bước tiếp.