Vẫn thói quen như lúc nhỏ, An thích nhõng nhẽo nằm lên chân ba, nghịch ngợm mấy sợi râu trên cằm ông. Ông Tân mỉm cười vuốt tóc đứa con gái nhỏ, cho dù con bé có trưởng thành bao nhiêu đi chăng nữa thì đối với ông nó vẫn là một đứa trẻ chưa bao giờ lớn cần được yêu thương, chăm sóc.
-Ba ơi, ba thấy Khoa thế nào hả ba?
-Đẹp trai.
-Không phải, ý con hỏi là tình tính có được không á.
-Tốt bụng, nhiệt tình lại rất yêu con gái ba nữa.
-Ơ sao ba biết?
-Hai đứa con ở ngoài hú hí cả đêm sao ba không biết được, chỉ là giả lơ thôi. Con gái ba thương ai cũng được, miễn sao người đó có thể bảo vệ cho con là được rồi.
An mỉm cười hạnh phúc. Ông trời lấy mất đi tình thương của mẹ nhưng đổi lại mang đến cho cô một người cha tuyệt vời, cô còn mong ước gì hơn thế nữa.
Cô tưởng tượng cái ngày ba phong độ với bộ áo vest dắt tay cô đi vào lễ đường trong ngày trọng đại, đó cũng là lúc cô đủ lông đủ cánh để bay ra khỏi vòng tay của ba, cảm giác hạnh phúc nhưng cũng rất buồn vì không còn được ở cạnh ba như bây giờ nữa.
-Ba ơi, sau này con sẽ không lấy chồng, ở vậy nuôi ba nha.
-Thôi đi cô nương, ba không muốn ôm quả bom nổ chậm này trong nhà đi, có ai rước đi càng sớm càng tốt.
Ông Tân cười đùa với con gái, nói thật ông cũng chẳng muốn xa con bé xíu nào nhưng đó là hạnh phúc của nó ông không thể níu kéo được.
-Nhưng mà con không thích lấy chồng đâu.
-Vậy để ba nói thằng Khoa nó đi quen người khác nha.
-Dạ, ba nói đi, cậu ta đáng ghét lắm, suốt ngày ăn hiếp con thôi.
Vừa nói dứt câu thì Khoa xuất hiện, sao mà có người linh dữ thần vậy không biết.
-Con chào bác.
-Ừm. Hai đứa nói chuyện đi nha, bác vào nhà xem tin tức xíu.
-Con cũng muốn xem tin tức với ba nữa.
Cảm thấy có khói bốc lên cao, An vội chạy theo ông Tân nhưng với vừa đứng lên đã bị Khoa lôi áo trở lại, muốn kiếm đường thoát hả, đâu có dễ vậy đâu cưng.
-Đi đâu mà vội vàng thế? Lúc nãy mới nói cái gì hả?
An cười hì hì, tay cứ xoa xoa mu bàn tay Khoa nịnh nọt.
-Người ta có nói gì đâu, chỉ khen Khoa đẹp trai, dễ thương, hiền lành, tốt bụng, lễ phép, đạo đức, chính trực, ngay thẳng, công, dung, ngôn, hạnh, khiêm tốn, thật thà, dũng cảm.
-Cắn cho một cái bây giờ, đừng có mà xạo ke, ai đáng ghét, ai hiếp cô hồi nào hả?
-Ai mà dám nói Khoa như vậy hả? Để An xử cho, Khoa tốt ơi là tốt vậy mà dám nói xấu.
Khoa cũng chịu thua miệng lưỡi của con nhỏ này luôn, nói chuyện cứ như là mình là người ngoài cuộc vậy đó. Nhưng chia buồn với cô là Khoa là người nhỏ nhen hay để bụng chuyện cũ nên đâu dễ dàng gì bỏ qua cho cô được.
Thế là thật bất ngờ Khoa nghiêng đầu qua hôn An, cô đỏ mặt xấu hổ cố gắng đẩy ra mà tên này cứ ôm cứng ngắt, mệt quá An không thèm đẩy ra nữa.
-Cho chừa cái tội dám nói xấu người khuất mặt nha.
Hôn xong rồi mà An vẫn còn lơ lửng trên mây, hai cái má đỏ như quả gấc, chẳng biết làm sao cho hết xấu hổ đành lấy hai tay che mặt lại.
Khoa vừa cười vừa kéo tay An xuống.
-Đừng có nói là mắc cỡ nha.
-Người ta là nai chính hiệu chứ đâu phải cáo già như ai kia đâu.
-Hôn vài lần nữa là hết mắc cỡ à.
-Đáng ghét, xấu hổ quá đi.
Đúng là lần đầu tiên có khác, An xấu hổ đến nỗi chảy cả nước mắt, dù gì người ta cũng là gái nhà lành mà. Khoa bật cười kéo An vào lòng rồi bỗng dưng la lên làm An giật mình.
-Sao thế?
-Núi đè.
Cái mặt cười gian của Khoa làm An muốn cắn cho một cái dễ sợ, cái tên này không bao giờ nghiêm túc được mấy phút. Đối với người gian tà như thế này hiền lành nai tơ không ăn thua rồi, từ giờ trở đi phải gian hơn thì cậu ta mới sợ.
-Nếu Khoa sợ đè thì để hôm nào rảnh An nhờ anh nào khai thác bớt cho nó an toàn hen.
-No. Khoa thích bị đè, núi càng to càng thích.
-Biến thái quá đi.
An xấu hổ gục mặt vào ngực Khoa, có cố gắng cách mấy cũng không bao giờ biến thái bằng tên này được, thôi thì chấm dứt cái đề tài này vậy.
-Khoa nè, lỡ sau này xui xui hai đứa mình cưới nhau chắc vui lắm hen.
-Xui cái đầu cô, ngoài tôi ra cấm cô cưới người nào khác.
-Vô duyên nhợ, tôi thích cưới ai thì cưới chứ.
-Còn cãi, muốn bị hôn nữa đúng không?
-Ơ, không chơi trò đó đâu nha, không có vui đâu.
Khoa nhìn An mỉm cười vui vẻ. Một cô gái dễ thương như thế này ai lại không yêu được cơ chứ.
….
Rồi ngày nhập học cũng đến, sáng Khoa qua chở An đi học rồi tan học qua rước về, cứ như vậy An cảm thấy thương Khoa lắm.
-Để An đi xe buýt được rồi, hai đứa mình ngược đường nhau mà.
-Đừng có mà nhiều chuyện, Khoa đã nói rồi cấm cãi.
Không chịu thì thôi, người ta chỉ muốn tốt cho mình mà không hiểu gì hết.
Vì là học năm nhất nên thời khóa biểu cũng không đến nổi bận rộn, An xin đi dạy thêm vừa có thêm thu nhập lại vừa có kinh nghiệm sau này nữa nhưng không dám nói cho ba biết vì sợ ba lo lắng.
Biết chuyện, Khoa giận không nói chuyện một buổi luôn, cậu lo An vất vả nên không muốn An đi làm thêm xíu nào hết.
An phải năn nỉ ỉ ôi dữ lắm gương mặt Khoa mới chịu giãn ra, thiệt là giống con nít dễ sợ.
-Muốn Khoa giấu ba cũng được nhưng với một điều kiện, từ giờ gọi anh xưng em.
-Thôi, xưng tên cho nó thân mật mà.
-Bác Tân ơi, An….
Khoa la lớn lên làm An đành chịu thua, cái tên đáng ghét này lắm trò nhất thế giới.
-Được rồi, anh em thì anh em.
-Ngoan. Anh về nha cục cưng.
Nhìn theo bóng Khoa đi về An khẽ mỉm cười, có đôi chỉ đơn giản là gặp gỡ, nói chuyện vài ba câu rồi nhà ai nấy về, ấy thế mà không gặp lại không chịu được.
Nhớ ngày xưa thích Bảo, cảm giác hoàn toàn không giống như bây giờ, có thể đó chỉ là một thói quen từ nhỏ đến lớn, hay chỉ là sự bồng bột của tuổi học trò.
Rồi đến khi gặp Thái, anh là hình mẫu lý tưởng của biết bao cô gái, ngoại hình khá, nhà có điều kiện, nghề nghiệp ổn định lại rất tốt bụng, nhưng bên cạnh Thái, An chỉ muốn là một đứa em gái được anh trai bảo bọc, giữa hai người dường như có một sợi dây vô hình nào đó nên không thể tiến tới cái gọi là tình yêu. Có thể đó là Thùy An hay là một thứ gì khác nhưng cho dù đó là cái gì đi chăng nữa An cũng không bao giờ đến được với Thái, bởi cô đối với anh không phải là tình yêu mà cho dù có đi chăng nữa cô cũng không thể giành lấy anh từ tay chị gái mình được.
Và rồi khi bình tĩnh sau bao ngổn ngang của cuộc sống, An mới nhận ra bấy lâu này người luôn bên cạnh giúp đỡ mình không ai khác lại là người bạn thân suốt 3 năm qua.
Khi cô khóc, Khoa sẵn sàng cho mượn bờ vai.
Khi cô ngã bệnh, Khoa luôn cạnh bên chăm sóc.
Khi cô bị tổn thương, Khoa ôm cô vào lòng an ủi.
Khi cô gặp nạn, Khoa luôn xuất hiện kịp thời để giúp đỡ.
Khi cô tuyệt vọng, Khoa vẫn cạnh bên để tiếp thêm nghị lực sống.
Khi con đường phía trước dường như tăm tối, Khoa là người cầm tay dẫn dắt An bước đi.
Nếu không có Khoa, chắc bây giờ An đã không thể sống, không thể vực dậy sau những vết thương kia.
Và rồi cứ thế, tình yêu đến với An thật tự nhiên, đó không phải là cảm động vì những việc làm âm thầm của Khoa, đó cũng không phải là sự nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu nhưng đó xuất phát từ con tim, từ sự chân thành mà chỉ khi gặp Khoa, An mới có cảm giác đó.
An hạnh phúc khi được quen biết và được yêu Khoa, vì duy chỉ có một mình Khoa mới mang lại cảm giác ấm áp sau những tổn thương của cô mà thôi.
...