• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyết định du học của Khoa khiến ba mẹ cậu không còn gây khó dễ hay cấm cản chuyện yêu đương của cậu nữa, vì họ nghĩ rằng yêu đương ở cái tuổi học trò này xa nhau một thời gian là quên ngay thôi, vả lại họ cũng sẽ có cách để Khoa yêu một người con gái khác dễ dàng.

Từ hôm đó trở đi, Khoa hầu như không có mặt ở nhà. Ngày nào cậu cũng dính với An, kể cả ngồi học cũng ngồi chung, ăn chung, làm bất cứ việc gì cũng làm cùng nhau, cậu muốn khi đi rồi An sẽ không thể nào quên đi tình yêu của hai đứa được. Dường như đối với họ lúc này, thời gian bên nhau bao nhiêu cũng là không đủ.

-Anh làm gì nhìn em chằm chằm vậy, muốn em móc mắt chiên xù không hả?

Ngồi học mà Khoa cứ ngồi kế bên chống cằm nhìn chằm chằm vậy ai mà học cho được, chắc ngồi buồn quá nên mới phát bệnh như vậy.

Hù dọa vậy mà Khoa vẫn chẳng có chút sợ sệt, đã vậy còn lý sự cùn nữa mới điên chứ.

-Em không nhìn anh sao biết anh nhìn em? Anh nhìn phần anh em học phần em có liên quan gì đâu? Còn nếu em cảm thấy không công bằng thì đây, cho em ngắm lại thỏa thích.

Không thèm cãi, An lấy cái kính đen ra đeo cho Khoa rồi mặc kệ cậu thích nhìn bao nhiêu thì nhìn, công nhận lâu lâu mình cũng thông minh thật.

-Để cho anh ngắm xíu đi, mai mốt đâu có còn được ngắm nữa đâu.

Nghe Khoa nói tự dưng An thấy buồn kinh khủng, cứ mỗi lần nghĩ đến chuyện phải đếm từng ngày bên nhau thế này là chỉ muốn khóc thôi. Yêu xa, cho dù có tin tưởng nhau thế nào đi chăng nữa thì vẫn không giấu nổi lo lắng, sợ hãi. Mấy năm trời không gặp, chỉ có nhung nhớ về nhau và nghĩ về những kỷ niệm để tiếp thêm động lực hướng về nhau mà thôi.

Những ngày qua, khi Khoa giúp cô tìm lại được niềm vui sau những khó khăn từ cuộc sống gia đình, cô đã vui vẻ và an tâm thế nào bên cạnh Khoa, bây giờ cậu lại sắp đi xa, rồi sau này ai sẽ an ủi, bảo vệ cô? Ai sẽ chọc cho cô cười? Ai sẽ chở cô đi dạo trên khắp các con đường như trước? Ai sẽ vu vơ hát cho cô nghe?

Bất cứ việc gì làm cùng An Khoa cũng muốn thời gian trôi thật chậm, để hình ảnh của cô có thể khắc sâu trong tâm trí mà không có cách nào phai mờ đi được, để cho dù cậu thậm chí có mất đi trí nhớ thì vẫn không thể nào quên được cô.

Mỗi ngày trôi qua, khi số ngày bên cạnh cô vơi dần đi, cậu càng nhận ra mình yêu cô nhiều hơn mình có thể tưởng tượng. Cậu muốn được nhìn thấy cô mỗi ngày như bây giờ, xa cô, cậu không biết bản thân mình có chịu đựng được nỗi nhớ trong lòng mình hay không.

….

Thời gian một tháng trôi qua nhanh chóng, cuối cùng cũng đến cái ngày chia tay. Đêm đó, Khoa chạy qua nhà An nói lời tạm biệt, mặc dù đã biết trước chuyện này, cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nhưng sao cảm xúc vẫn dâng trào, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

-Sáng mai đừng đến sân bay tiễn anh nha chưa, anh sợ mình không kiềm lòng được.

Khoa dặn dò, cậu sợ nhìn thấy An cậu sẽ không nỡ bước đi, cậu sợ nước mắt của cô sẽ khiến dũng khí trong người mình vơi đi mất, cậu sợ khi mình đi rồi, cô sẽ cô đơn trở về nhà một mình rất đáng thương. Vả lại, ngày mai ba mẹ đến tiễn, thái độ của ba mẹ sẽ khiến An càng buồn và tủi thân hơn nữa.

-Anh qua đó phải nhớ giữ gìn sức khỏe, mới qua chưa thích nghi được khí hậu bên đó sẽ rất dễ ốm đó biết không?

Nhẹ nhàng lau nước mắt cho An, Khoa siết chặt cô trong tay mình.

-Anh biết rồi, anh chỉ lo cho em thôi. Không có anh bên cạnh, phải biết tự chăm sóc cho mình. Ăn ngủ đúng giờ, tối đừng có thức khuya, nếu mệt quá thì đừng có đi dạy thêm nữa, anh lo cho em lắm đó đồ ngốc à.

-Anh đi rồi em sẽ nhớ anh lắm.

An òa khóc, cô không thể kiềm nén được nước mắt nữa, Khoa ôm lấy cô rồi cũng khóc theo cô. Lúc này đây cậu thật sự không muốn rời đi một chút nào, ước gì thời gian có thể ngừng trôi để cái khoảnh khắc kia không bao giờ đến.

Cậu có rất nhiều điều muốn nói, muốn dặn dò nhưng cổ họng nghẹn đắng không thể nói ra hết được.

Lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ y chang cái trên nay mình, Khoa đeo vào tay cho An, để cô biết rằng từng giờ từng phút cậu luôn nhớ đến cô.

-Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, hãy nhớ rằng anh yêu em, mãi mãi vẫn như vậy. Đợi anh trở về nhé.

Nói xong Khoa cúi xuống hôn An, nụ hôn thấm đẫm nước mắt của hai người. Rồi Khoa sẽ đến một phương trời xa lạ, chỉ vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi nữa thôi hai người sẽ chẳng còn cơ hội được nhìn thấy nhau mỗi buổi sáng, chẳng còn được nắm tay nhau chạy trên những con đường quen thuộc, chẳng còn trao nhau cái nhìn ấm áp, chẳng còn những cử chỉ yêu thương và chẳng còn có thể làm cho nhau những điều tưởng chừng như vụn vặt.

Người ta thường nói “Tình yêu trong xa cách giống như ngọn lửa trong gió, gió dập tắt những ngọn lửa nhỏ và thổi bùng cháy những ngọn lửa lớn”, nếu đúng như vậy thì tình yêu của hai người đang là ngọn lửa nhỏ hay lớn? Liệu có khi nào khoảng cách sẽ làm nguội dần tình yêu ấy không? Hi vọng là không phải, khoảng cách là không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả phải không? An nhất định sẽ chờ, dù bao lâu cũng sẽ ở đây chờ để Khoa biết rằng vẫn có một người đang mong chờ cậu, vẫn có một người chờ cậu mang hạnh phúc còn khuyết trở về.

….

Ngày hôm đó, An cứ nằm trên giường khóc từ sáng đến chiều, giờ này có lẽ cậu đang bay trên bầu trời rồi.

Mới có vài tiếng đồng hồ sao cô nhớ Khoa da diết, cảm giác như đã xa rất lâu rồi. An nhìn đâu cũng nhìn thấy bóng dáng Khoa, nhìn đâu cũng trông thấy nụ cười của Khoa.

Văng vẳng đâu đó vẫn còn nghe tiếng cười đùa, vẫn còn phảng phất quanh đây hơi ấm của Khoa, vậy mà cậu thật sự đã đi đến một chân trời khác.

Ước gì giờ phút này đây Khoa bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, rồi mắng “Đồ con heo lười, dậy đi tập thể dục mau cho anh”. Cô hứa sẽ không nướng thêm một phút nào nữa, hứa sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời Khoa.

Ước gì khi cô mở mắt ra sẽ thấy Khoa ngồi bên cạnh rồi nói “đói quá, dậy nấu gì cho anh ăn đi nếu không anh sẽ ăn thịt heo đó nha”.

An ước nhiều thứ lắm nhưng một điều ước nhỏ nhoi là được nhìn thấy Khoa bằng da bằng thịt cũng không thể thành hiện thực thì còn ước làm gì nữa cơ chứ.

Khoa đi rồi An mới thấm thía được sự cô đơn mà người ta vẫn thường hay nói. Căn phòng bé xíu nhưng không có Khoa nó bỗng trở nên lạnh lẽo, trống trải lạ thường, chân không buồn bước đi, tay không buồn động đậy, ngay cả tim dường như cũng đập chập nhịp đi.

Liệu Khoa có đang nhớ về cô nhiều như cô đang nhớ không?

….

Lặng yên căn gắc lặng yên vầng trăng.

Lặng yên thơm ngát môi hồng thật trong sáng

Ánh mắt bên ô cửa sổ cứ thao thức mong chờ cơn gió lạ

Ngủ ngon anh nhé tình yêu của em

Và ngày mai sẽ ngọt ngào những ước hẹn

Phải làm chi để hết buồn chỉ vì quá nhớ người

Một cảm giác rất trống vắng đến hiu quạnh

Ngoài đời sương gió tội lắm đôi vai gầy

Giờ anh nơi ấy hình dung em chốn này

Rất cần hơi ấm, rất sợ đêm trắng

Em thường vẫn ước ao rằng

Một ngày đang tơi người ấy không xa vời

Và anh sẽ đến nhìn em hé môi cười

Anh về đi nhé hãy về đi nhé

Chính nơi mà ta hẹn thề


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK