Cảnh Hàn đợi ba người nói chuyện xong mới quay sang hỏi Hạ Thanh Di.
“Giờ chị tính làm gì?”
Hạ Thanh Di suy ngẫm một chút.
“Có lẽ…là về nhà học bài?”
Cảnh Hàn nghe thế thì cười cười.
“Có lẽ sao? Có lẽ tức là có thể học hoặc không học đúng không?”
Hạ Thanh Di chớp chớp mắt nhìn Cảnh Hàn.
“Đói chưa? Đi ăn với em nhé?”
Hạ Thanh Di xoa bụng, vẫn còn no sau bữa ăn sáng của Cảnh Hàn, nhưng mà cô nhìn vào đôi mắt sáng rực của Cảnh Hàn thì lại không thốt ra nổi lời từ chối. Vô thức gật đầu.
“Đưa túi xách cho em, em xách giúp chị. Chị ra cổng trường chờ em nhé, em đi lấy xe.”
“Được.”
Hạ Thanh Di đưa túi xách cho Cảnh Hàn xong thì ra cổng trường đợi cậu.
Trước cửa phòng học, có hai ánh mắt đang dõi theo hai người. Triệu Tú Nhi bước đến bên cạnh Cung Triết.
“Anh thích Hạ Thanh Di à?”
Cung Triết biết hôm nay Hạ Thanh Di có tiết, nên anh đã canh tới giờ kết thúc môn học của Hạ Thanh Di liền chạy tới lớp của cô kiếm người. Tính mời cô đi ăn cùng mình, ai ngờ vừa tới thì thấy cô cùng Cảnh Hàn đi ra từ phòng học. Cung Triết đã sốc mất một lúc.
Tại sao anh vẫn chậm mất một nhịp vậy…? Lần trước thì bị Cảnh Hàn giành lấy, lần này thì lại chậm hơn người ta một bước. Cung Triết buồn rầu đứng đó nhìn hai người. Anh còn đang ngẩn ngơ thì một giọng nói cất lên làm anh có hơi giật mình.
Cung Triết nhìn về hướng giọng nói đó phát ra. Anh biết người này. Thích thầm Hạ Thanh Di một năm, cô lúc nào cũng đi chung với cô gái này. Nhưng mà từ sau đợt đó trên confession, hình như hai người không còn chơi chung nữa.
Cung Triết không trả lời cô ta, xoay người bước đi. Không thân không thiết, vừa nói chuyện lần đầu tiên đã hỏi vấn đề riêng tư của người khác rồi.
“Này, tôi giúp anh, có muốn không?” Triệu Tú Nhi thấy Cung Triết xoay người rời đi thì nói với theo. Cô nhìn ra được Cung Triết rất thích Hạ Thanh Di. Ánh mắt của anh buồn bã thấy rõ.
Cung Triết dừng bước, quay lại nhìn Triệu Tú Nhi.
“Tôi giúp anh theo đuổi Hạ Thanh Di…muốn không?” Triệu Tú Nhi thấy Cung Triết đã chịu dừng bước, nhưng chỉ nhìn mình chứ không nói gì cả nên lập lại lời đề nghị một lần nữa.
Cung Triết nghe xong thì hai tay đút túi quần, bước chậm lại về phía Triệu Tú Nhi. Anh nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
“Vì sao lại muốn giúp tôi?”
“Vì tôi thích Cảnh Hàn, tôi giúp anh chính là tự giúp tôi. Hai ta đều có lợi, nên nếu tôi giúp anh thì anh phải cố gắng lên. Tôi…từng là bạn thân của Hạ Thanh Di, tôi hiểu rất rõ cô ấy. Sao? Anh muốn không?” Triệu Tú Nhi đắc ý vô cùng, nhìn Cung Triết như vầy là biết cô ta chọc trúng chỗ đau của anh rồi.
Cung Triết im lặng nhìn người trước mặt mình, một cô gái với vẻ ngoài trong trẻo ngây thơ, nhưng ánh mắt thì tạp nham vô cùng. Anh thở dài.
“Tôi hiểu vì sao hai người không còn chơi chung với nhau nữa rồi.”
Cung Triết để lại một câu rồi xoay người đi thẳng. Tới cả anh là người ngoài mà còn cảm nhận được sự toan tính xấu xa từ Triệu Tú Nhi…Anh thích Hạ Thanh Di là thật, thích vô cùng. Chưa có người con gái nào làm anh cảm thấy thích đến như vậy. Nhưng mà…anh không phải loại người bất chấp tất cả để đoạt lấy người mình thích. Anh có cách của anh, anh sẽ tự mình theo đuổi cô. Nếu như không thành công, cũng không sao cả. Ít ra anh đã từng cố gắng là được. Anh cũng muốn tìm ra cách để theo đuổi Hạ Thanh Di, nhưng không phải là cách hợp tác với “bạn thân cũ” của cô.
***
Hạ Thanh Di đứng trước cổng được chừng 5 phút thì một chiếc xe màu đen bóng loáng xuất hiện trước mặt cô, Cảnh Hàn xuống xe mở cửa ghế lái phụ cho Hạ Thanh Di vào ngồi.
Hạ Thanh Di không rành lắm về các loại xe ô tô, chỉ biết ở đầu xe của Cảnh Hàn là logo của hãng Mercedes. Nhưng mà nhìn vẻ ngoài của chiếc xe này, Hạ Thanh Di đoán là giá xe cũng không hề rẻ đâu.
Có điều vẻ ngoài của chiếc xe này cũng rất phù hợp với phong cách của Cảnh Hàn. Cô đã biết gia cảnh của Cảnh Hàn cũng thuộc dạng khá giả rồi, cô rất sợ Cảnh Hàn sẽ lái một chiếc xe thể thao bóng bẩy hào nhoáng tới. Nhưng cũng may là chiếc xe Cảnh Hàn lái tới không phải là mấy dạng xe đó, bề ngoài sang trọng trầm ổn như con người cậu vậy. Còn về việc cô đoán chiếc xe này cũng không hề rẻ là do…từ lúc cô thấy được bóng dáng của chiếc xe này cho tới lúc ngồi vào nó, có không ít ánh mắt trầm trồ nhìn về hướng chiếc xe này.
Dù sao Hạ Thanh Di cũng là tiểu thư từ nhỏ tới lớn, mấy chiếc xe đắt tiền cỡ nào cũng đã từng thấy qua, gặp cô cũng không quá quan tâm tới mấy việc này nên thái độ của cô vô cùng bình tĩnh.
Thấy Hạ Thanh Di đã thắt dây an toàn xong, Cảnh Hàn đánh xe chạy đi.
“Chị thích ăn gì?”
“Ăn đồ Nhật không?”
“Được. Có quán nào muốn thử không?”
“Cũng không có, em biết quán nào ổn thì cứ ghé vào đi.”
“Vậy em dẫn chị tới quán gia đình em thường đi ăn.”
Vậy là chuyện chọn quán ăn diễn ra vô cùng dễ dàng. Thật ra Cảnh Hàn còn tưởng Hạ Thanh Di sẽ giống như những cô gái khác, hay là giống mẹ anh chẳng hạn. Sẽ trả lời những câu như “Gì cũng được.” Nên là khi có ý định mời Hạ Thanh Di đi ăn cùng mình, Cảnh Hàn đã chuẩn bị sẵn một danh sách nhà hàng từ quán châu Âu đến châu Á, từ sang trọng tới bình dân để Hạ Thanh Di có nhiều sự lựa chọn. Cảnh Hàn cười cười, Hạ Thanh Di vẫn luôn khiến cậu cảm thấy bất ngờ.