• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Hàn chăm chú lắng nghe những lời Hạ Quân vừa nói. Cậu cảm thấy những câu nói của Hạ Quân vô cùng có lý. Đúng là ba mẹ nào khi rơi vào trường hợp này cũng đều sẽ nghĩ như Hạ Quân, mà phải nói rằng Hạ Quân đã là rất bình tĩnh và lựa lời nói giảm nói tránh để nói với Cảnh Hàn rồi. Có điều…

Cảnh Hàn hơi siết chặt tay, cậu ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Hạ Quân, giọng nói với cùng kiên định: “Cháu vô cùng hiểu lo lắng của cô chú, đối với việc chú mong muốn có một người có thể yêu thương, chăm sóc và bảo vệ Thanh Di như chú đang làm. Cháu không dám chắc chắn rằng mình có thể làm tốt được như chú đang làm hay không, nhưng cháu dám chắc là mình vẫn đang luôn cố gắng để thực hiện được việc đó. Cháu mong chú sẽ cho cháu một cơ hội để có thể ở bên cạnh Thanh Di.''

Cảnh Hàn hít một hơi, tiếp tục nói tiếp.

''Hiện tại, Thanh Di đối với cháu vẫn là một người rất quan trọng. Cháu vô cùng nghiêm túc với mối quan hệ với Hạ Thanh Di, và luôn xem đây là mối quan hệ tìm hiểu để tiến tới hôn nhân chứ không phải là chơi đùa ạ.''

''Cháu cũng đã có rất nhiều dự tính trong tương lai về mối quan hệ của cháu cùng Thanh Di. Hiện tại cháu không có gì nhiều để chứng minh tình cảm của cháu dành cho Thanh Di với chú, vì vậy mong chú cho cháu thời gian, và cho cháu cơ hội ở cạnh cô ấy. Cháu sẽ chứng minh bằng hành động thay vì những lời nói suông ạ.”

Hạ Quân nghe xong thì lặng thinh một hồi. Sau đó ông đứng dậy, đi đến bên cạnh Cảnh Hàn vỗ vỗ vào vai cậu. Cảnh Hàn lập tức đứng lên nhìn ông. Hạ Quân chắp tay sau lưng nhìn vào mắt Cảnh Hàn thêm một lúc, rồi thở hắt ra một hơi.



“Được rồi. Đừng làm con gái chú thất vọng, đừng làm nó tổn thương. Gia đình chú cũng không phải là gia đình đao to búa lớn gì, nhưng nếu cháu dám không thực hiện được những gì mình đã nói hôm nay, thì chú sẽ không bỏ qua cho cháu đâu.”

Cảnh Hàn nghe câu này, biết là đã được Hạ Quân chấp nhận. Cậu lập tức cúi gập người với Hạ Quân.

“Cháu cảm ơn chú đã cho cháu cơ hội ạ.”

Hạ Quân lập tức đỡ người đứng thẳng dậy.

“Ầy cái thằng nhóc này, không cần lễ nghi thế đâu. Được rồi, cố gắng lên. Nhưng mà hai đứa sắp xếp thời gian, cho hai bên gia đình gặp mặt nhau một buổi nhé.” Ông lại vỗ bồm bộp vào vai Cảnh Hàn rồi hướng ra ban công đứng. Rút bao thuốc lá ra châm một điếu hút.

Cảnh Hàn biết là ông đang cần không gian riêng để chậm rãi chấp nhận chuyện hôm nay nên không đi theo ông. Cậu rút điện thoại ra, mở app đặt đồ ăn. Cảnh Hàn đoán là từ sáng đến giờ, cả nhà chưa ai có gì vào bụng cả.

Bên trong phòng ngủ, Hạ Thanh Di cũng kể tất tần tật chuyện giữa cô và Cảnh Hàn cho mẹ cô nghe. Liêu Kỳ nghe xong thì trầm mặc một lúc, cuối cùng bà chỉ nắm tay Hạ Thanh Di.

“Di Di, đây là chuyện cả đời của con. Ba và mẹ không có quyền can thiệp, chỉ có quyền góp ý và đưa ra ý kiến để con tự lựa chọn hạnh phúc cho bản thân mình. Về Cảnh Hàn, mẹ hiện tại vẫn không rõ cậu ấy là người như thế nào. Nhưng con là con gái mẹ, mẹ tin tưởng vào mắt nhìn người cũng như những quyết định của con. Có điều, con phải sáng suốt lên, đừng tự làm mình tổn thương.”



Liêu Kỳ dừng lại một chút, cầm tay con gái lên xoa xoa.

“Con chỉ cần nhớ một việc, cho dù con có lựa chọn đúng hay sai, thì ba mẹ mãi mãi ở bên cạnh con, mãi mãi là chỗ dựa cho con. Cho nên, nếu quyết định của con không cho ra được kết quả như con mong muốn, nếu con tổn thương, nếu con cảm thấy mệt mỏi, nhất định phải nói cho ba mẹ biết. Đừng từng gánh chịu một mình là được.”

Hạ Thanh Di ôm lấy mẹ mình. Cô biết ba mẹ vẫn chưa tin tưởng Cảnh Hàn, ngay cả cô chỉ mới quen biết Cảnh Hàn được một thời gian rất ngắn, cũng không dám chắc được điều gì cả. Nhưng nghe những lời này của mẹ, cô biết mẹ cô là vì cô, vì muốn cô vui, không muốn làm cô khó xử nên mới cố gắng chấp nhận chuyện này.

“Mẹ, cảm ơn mẹ.”

“Ừ, con cũng đừng quá lo lắng. Ba con cũng rất thương con, ông ấy sẽ tự có cách giải quyết hợp lý của mình. Cả mẹ và ba đều chỉ muốn tốt cho con thôi.”

“Con biết mà. Là con làm ba mẹ lo lắng rồi. Con xin lỗi.”

“Di Di ngoan, xin lỗi gì chứ.”

Sau đó lúc đồ ăn sáng được giao tới, Cảnh Hàn bày biện đồ ăn xong thì kêu mọi người cùng ra ăn sáng. Bầu không khí đã không còn đông đặc và căng thẳng như hồi sáng nữa.

Hạ Quân: “Nhưng mà Di Di, con vẫn chưa cho ba biết. Con muốn xử lý việc tối qua như thế nào?”

Hạ Thanh Di dừng đũa lại, cô ngẫm nghĩ một chút. Mặc dù đúng là Triệu Tú Nhi cố ý hại cô, nhưng người té lại là bản thân cô ta. Hôm qua còn đập đầu chảy máu. Hạ Thanh Di không phải người thích đi hận thù người khác, cô chỉ cảm thấy những người không có gì quan trọng trong cuộc sống của mình thì không cần quan tâm đến thôi, cũng không cần cùng giết tận như vậy. Với cả cô hơi có vướng bận tâm lý một chút về việc mình kéo Triệu Tú Nhi là cho cô ta đập đầu.

“Con thấy hay là bỏ qua đi ạ. Hôm qua Triệu Tú Nhi bị đập đầu chảy máu khá nhiều. Con nghĩ đó đã là quả bảo của Triệu Tú Nhi rồi. Vả lại gần đây có vẻ như cô ta chọc phải đại nhân vật nào rồi…Cũng không còn đến trường nữa.”

Liêu Kỳ cầm ly sữa lên nhấp một ngụm.

“Việc này mẹ có nghe rồi. Bây giờ trong giới doanh nhân ai cũng biết, người mà Triệu Tú Nhi đụng phải hình như là con gái của Tống Cơ Hoành, là một trong những ông trùm giới hắc bang. Nghe bảo bị người ta moi ra rất nhiều chuyện trong quá khứ, còn không thể chạy luật sư được nữa…Nên ba mẹ đoán việc việc điều hướng dư luận cũng là do bên Tống Cơ Hoành làm.”

Hạ Thanh Di nghe vậy thì hơi lờ mờ suy đoán một chút sự việc. Bữa đó lúc Tống Dụ bị thương, Dương Túc Anh có gọi Tống Dụ là Tống tiểu thư. Cộng thêm hôm qua Dương Túc Anh lúc hơi say lại gọi Tống Dụ là chị đại nữa…Vậy người Triệu Tú Nhi chọc phải là Tống Dụ sao? Lại ngẫm hết mọi việc, hình như vận đen gần đây của Triệu Tú Nhi đúng là bắt đầu xảy ra từ sau hôm đi tham gia hoạt động ngoại khoá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK