“Chính xác, học ở trong thư viện anh không thể nạp năng lượng được.”
Hạ Thanh Di không ngờ người này lại còn quang minh chính đại mà thừa nhận như vậy. Cô đưa tay nhéo một cái vào cánh tay của Cảnh Hàn.
“Chị, đau quá.”
Vừa nghe lời này xong, Hạ Thanh Di trở tay đánh luôn một phát vào chỗ cô vừa nhéo xong. Người này, cứ mỗi lần giả vờ tội nghiệp hay đáng thương, sẽ lại đổi lại cách xưng hô, gọi cô là chị. Thật là đáng ghét mà!
Cảnh Hàn bật cười ha ha, thấy đã chọc Hạ Thanh Di đủ rồi thì không nói gì nữa, chỉ đưa tay cầm lấy tay Hạ Thanh Di, hôn một cái lên mu bàn tay của cô.
Hạ Thanh Di rụt tay về, không thèm để ý đến Cảnh Hàn nữa. Bắt đầu tập trung vào việc học của mình.
Đến trưa, Hạ Thanh Di cùng Cảnh Hàn vào bếp nấu ăn. Hạ Thanh Di biết nấu ăn là thật, nhưng cũng chỉ là những món đơn giản thôi. Cảnh Hàn thì không biết nấu, nhưng lại là người khéo tay học nhanh. Từ cuốn tập thực vật ép khô thì Hạ Thanh Di đã biết rồi. Còn có, bàn tay của Cảnh Hàn có đủ mười hoa tay luôn, là trong một lần hai người đi ăn cùng nhau, Hạ Thanh Di đã cầm tay Cảnh Hàn lên ngồi đếm.
Hôm nay là lần đầu Cảnh Hàn đến nhà thuê của Hạ Thanh Di, cũng là lần đầu nấu ăn cùng cô. Cảnh Hàn biết gia cảnh của Hạ Thanh Di chắc chắn cũng không thua kém gì gia đình của mình, là một tiểu thư có giáo dưỡng. Không ngờ căn hộ cô thuê lại bình dân như vậy. Đúng kiểu là căn hộ dành cho một người. Nhưng mà, Cảnh Hàn cảm thấy rất ấm cúng, nhỏ nhỏ xinh xinh, vừa đủ để ở. Chỉ có một điều bất tiện, toilet lại nằm trong phòng ngủ của Hạ Thanh Di. Vì vậy, không ngờ mới ngày đầu tiên đến nhà người ta, Cảnh Hàn đã được chiêm ngưỡng luôn phòng ngủ của Hạ Thanh Di rồi.
Phòng cô gọn gàng sạch sẽ, lúc bước vào phòng, một hương thơm quen thuộc xộc thẳng vào khoang mũi của Cảnh Hàn, giống với mùi hương…trên người của Hạ Thanh Di. Dễ chịu vô cùng.
“Đây, anh cắt cà chua làm bốn như vầy nè, nếu thích ăn nhỏ hơn thì ăn cắt ngang thêm một đường như vầy nữa, còn không thì anh cắt như này để thái hạt lựu. Anh thích ăn kiểu nào?”
Hạ Thanh Di tính làm vài món đơn giản thôi. Thịt bò xào với ớt chuông, trứng chiên và canh trứng cà chua.
Canh này mỗi người mỗi cách nấu, Hạ Thanh Di không rõ Cảnh Hàn thích ăn như thế nào.
“Em thích ăn kiểu gì?”
“Em thích thái mỏng cà chua rồi nấu lên, như vậy vẫn sẽ ăn được thịt cà chua, mà một phần cà chua cũng sẽ hòa chung với nước canh. Em thích ăn như vậy đó.”
“Vậy thì làm theo kiểu đó đi.”
“Thế để em hướng dẫn lại cho anh.”
Hai người vui vẻ cùng nhau nấu xong bữa cơm. Mặc dù đơn giản nhưng nhìn bàn cơm có xanh có đỏ có vàng, trông đẹp mắt vô cùng. Cảnh Hàn lôi điện thoại ra, chụp ảnh lại. Anh muốn chia sẻ lên trang cá nhân của mình.
“Xì, có vài món thôi. Anh đừng đăng lên đó.”
“Tại sao chứ? Là bạn gái anh nấu cơm cho anh ăn, anh muốn khoe.”
“Hàn ca cũng góp không ít công sức.”
Hạ Thanh Di bị lời nói của Cảnh Hàn dỗ ngọt, cứ cười suốt thôi. Ai mà không thích nghe mấy lời dỗ ngọt chứ? Bạn trai mình cùng nấu ăn với mình, nấu xong còn vô cùng tự hào mà chụp lại thành quả của cả hai, còn muốn đăng lên mạng khoe với bạn bè. Trong lòng Hạ Thanh Di cảm thấy ngọt lịm.
Ăn uống xong, Cảnh Hàn còn chạy xuống lầu mua hai que kem lên để ăn tráng miệng nữa.
Hai người ngồi trên ghế sofa, bóc kem Cảnh Hàn mua ra ăn. Kem của Hạ Thanh Di là vị vani, của Cảnh Hàn là socola.
“Sao anh lại mua kem thế?”
“Không có gì, chỉ là nhớ tới lần đó chúng ta cùng ăn kem ở công viên, muốn trải nghiệm lại thôi.”
“Lần đó thật là mất mặt.”
“Bị nhóc con đó nghĩ mình là người xấu mất mặt lắm sao?”
Hạ Thanh Di nhăn mũi, gật đầu.
Cảnh Hàn nhìn Hạ Thanh Di như vậy, khoé môi cậu cong lên. Ở cạnh Hạ Thanh Di khiến Cảnh Hàn cảm thấy cả người mình đều tươi mát thoải mái. Vì sao tới bây giờ cậu mới gặp được cô nhỉ? Cũng may, người đáng yêu như vậy hiện tại là của mình rồi.
Nhìn một hồi, đột nhiên tim của Cảnh Hàn lại đập nhanh. Hạ Thanh Di ăn kem rất giống con nít, cứ thè đầu lưỡi đỏ hồng ra liếm liếm que kem. Ăn chậm như vậy, kem cũng đã sắp chảy tới nơi mà nguyên que kem vẫn còn nhiều. Vì kem lạnh nên môi nhỏ và đầu lưỡi của cô từ từ đỏ ửng lên. Yết hầu Cảnh Hàn trượt lên trượt xuống mấy bận, cuối cùng cậu không nhịn được lên tiếng.
“Thanh Di, miệng em dính kem.”
Hạ Thanh Di đang liếm kem, nghe vậy thì dừng lại. Đưa tay lên quẹt khoé miệng mình. Cảnh Hàn chụp tay Hạ Thanh Di lại, rồi cậu cúi đầu xuống, đưa lưỡi ra liếm lấy chỗ kem đó.
Liếm xong Cảnh Hàn cũng không vội rời đi, chỉ nhỏ giọng nói khẽ.
“Dùng tay sẽ dơ đó.” Rồi Cảnh Hàn quẳng luôn que kem của cậu lên bàn, không cần biết kem có chảy ra bàn hay không. Cậu đưa tay nâng cằm Hạ Thanh Di lên, áp môi mình xuống, bắt đầu mút môi cô.