• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: dzitconlonton
Lăng Tuyết Quân cưỡi ngựa chạy về phía trước, trong lòng vừa gấp vừa thương tâm. Nghĩ đến sáng nay lúc chia tay, Lăng Ngọc còn nói cười vui vẻ với mình, hiện giờ lại có thể đã sinh ly tử biệt với mình, nước mắt của nàng liền không ngừng rơi xuống.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được ngựa dưới thân mình đột nhiên run lên, sau đó phát ra một tiếng hí dài, rồi liền giống như phát điên, chạy như điên.
Lăng Tuyết Quân hoảng hốt. Tuy rằng nàng biết cưỡi ngựa, nhưng lại không giỏi, ngựa chạy như vậy khiến nàng hoàn toàn không khống chế được. Thế nhưng, mặc kệ nàng kéo dây cương như thế nào, la hét thế nào cũng vô dụng, con ngựa vẫn chạy như điên về phía trước.
Nhìn con ngựa càng chạy càng nhanh, một nỗi kinh hoàng ập đến với nàng. Nghĩ tới đây nếu đây là Cửu Lý Pha, chắc sẽ có người ở gần đây, có lẽ có người có kỹ năng cưỡi ngựa tốt có thể đến giúp mình, vì thế nàng buông cổ họng lớn tiếng kêu lên: "Người đâu a! Cứu ta! Cứu ta!" Nhưng ở trong núi rừng u ám này, ngoại trừ tiếng hồi âm của mình thì nàng không nhận được bất kỳ sự đáp lại nào, chỉ có thể mặc cho ngựa chở mình chạy như điên trong rừng, nghe tiếng gió gào thét bên tai mình.
Lúc này, trong lòng nàng liền hiểu rõ. Trong rừng rậm tối tăm như vậy, căn bản không thích hợp để đi săn, bởi vậy, nơi này căn bản không phải là Cửu Lý Pha. Xem ra, mình là đồ chơi[1] của Lục Vân San và Đặng An Ninh.
[1] Đồ chơi: Từ gốc "道儿", Hán Việt là đạo nhân, có 4 nghĩa:
1. Đường xá. 2. Phương pháp; Lối vào. 3. Bẫy; Mánh khóe. 4. Vấn đề; Đồ chơi.
Vào lúc này, trong lòng nàng cảm thấy may mắn duy nhất chính là chuyện Lăng Ngọc rơi xuống vách đá là do Lục Vân San lừa mình. Tuy nhiên, Lăng Ngọc không có chuyện gì nhưng hiện tại lại là mình có chuyện, hơn nữa là chuyện sinh tử quan trọng!
Nàng không biết mình đã chọc gì tới hai người này mà các nàng muốn hại mình như vậy. Đến lúc này, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ có thể nắm chặt dây cương, nghĩ chờ con ngựa này chạy mệt mỏi rồi tự mình dừng lại. Nhưng phía trước đột nhiên xuất hiện một sườn núi rất dài, vó ngựa càng giống như gặp gió, lao xuống phía dưới, sợ tới mức nàng a a kêu to.
Đáng sợ hơn, cuối sườn đồi là một vách đá. Con ngựa kia tuy rằng phát điên, cũng biết vách núi kia không đi được, lúc chạy đến bên vách núi, nó cứng rắn thu chân lại. Bởi vì con ngựa phía trước vẫn luôn lao xuống, thân thể Lăng Tuyết Quân cũng nghiêng về phía trước. Con ngựa này đột nhiên dừng chân lại, thân thể của cô vẫn còn đang lao về phía trước, quán tính quá lớn. Tay cô bởi vì dùng sức lâu dài, vốn đã tê dại, lúc này lại bị quán lực vung lên, căn bản không cầm được dây cương, người liền từ trên lưng ngựa ném ra ngoài.
Lăng Tuyết Quân đầu tiên là cảm thấy như có mây và sương mù, sau đó cảm thấy lưng đau dữ dội, và mình đã ở trên mặt đất. Nhưng tuy rằng nàng đã chạm đất nhưng cơ thể vẫn chưa dừng lại, còn đang quay cuồng lăn về phía trước. Sau hai lần lăn không được nữa, nàng lại cảm thấy dưới thân mình trống rỗng, cả người lại bay lên không trung.
Nàng biết, lần này mình đã rơi xuống vách núi. Trong lòng nàng có một tia hoảng sợ, tay nắm lung tung bốn phía, đột nhiên nàng bắt được một cành cây. Trong lòng nàng vui vẻ, dùng hết sức của toàn thân bắt lấy cành cây này, cả người tạm thời ngừng rơi xuống.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn lên trên, không khỏi lại hít một hơi khí lạnh. Thứ mình bắt được căn bản không phải là cành cây, mà là một cành cây của bụi cây dày bằng đầu ngón tay. Nàng biết, thân cây nhỏ như vậy thì sẽ không chống đỡ được cả người mình, sớm muộn gì cũng sẽ rơi xuống.
Nàng nhìn xuống, vách núi này không phải quá cao, tổng cộng chỉ cao sáu bảy trượng, còn mình bị treo giữa không trung, còn có hơn hai trượng liền chạm đến đáy vách đá. Nếu như là Cố Khiên, Hứa Ưởng là người tập võ thì hẳn chắc là có thể dễ dàng nhảy xuống. Nhưng nàng không dám nhảy a, cho nên, vẫn nắm chặt bụi cây cứu mạng kia, nghĩ xem còn có cách gì có thể cứu mình không.
Đột nhiên, cành cây trong tay Lăng Tuyết Quân run lên, thân thể của nàng cũng chìm xuống theo. Nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn, nhất thời thấy mình kêu to cũng không ổn lắm, rễ cây bụi kia đã bị mình kéo ra, xem ra mình sẽ nhanh chóng rơi xuống.
Nàng vội vàng nhìn về nơi khác, thấy bên cạnh có một bụi cây hơi dày một chút. Nàng vội vàng vươn một tay, dùng sức chạm vào cành cây bụi rậm kia, nhưng lại không muốn cứ như thế này nên dùng sức vào tay mình lớn hơn, rễ cây bụi kia bị nàng kéo ra. Sau tiếng hét kinh sợ của Lăng Tuyết Quân, nàng liền ngã xuống đáy vách đá, đầu không biết đụng ở đâu, liền hôn mê bất tỉnh.
Sắp đến giờ Dậu, những người vào núi đi săn cũng lần lượt ra khỏi núi, giao con mồi cho hạ nhân phụ trách kiểm kê con mồi. Lý Hoảng đã sai người dựng mấy chục cái lều trại ở chỗ này, rồi dựng thêm mấy đống củi, người cũng đều vào vị trí, chỉ chờ con mồi về rồi có thể làm thịt nấu món ngon.
Hôm nay Cố Khiên thu hoạch khá phong phú, trên lưng ngựa chở đầy con mồi. Đi tới chỗ kiểm kê con mồi, nhìn thấy La Lâm đang kiểm kê con mồi của mình. Ừ thì, hình như ít hơn những gì mình săn được.
Nhìn thấy Cố Khiên tới, La Lâm vội vàng vẫy tay với hắn, nói: "Lục Lang, mau tới đếm con mồi nào."
"Được." Cố Khiên mỉm cười gật đầu, sau đó nhảy xuống ngựa, sai người lập tức chuyển con mồi của mình xuống.
Nhìn đống con mồi trước mặt Cố Khiên, La Lâm nói: "Ôi! Lục Lang, hôm nay thu hoạch không ít nha!"
Cố Khiên cười hắc hắc, nói: "Bình thường, bình thường."
"Ha ha, khiêm tốn." La Lâm cười nói.
Đúng lúc này, Lăng Ngọc Nhu đột nhiên chạy tới, sốt ruột nói với La Lâm: "La công tử, sao chàng mới về a!"
La Lâm thấy Lăng Ngọc Nhu chủ động đến tìm mình, cho rằng nàng lo lắng cho mình, trong lòng vui vẻ, cười nói: "Không phải Tề vương bảo giờ Dậu thì chúng ta mới được trở về sao? Ta đã trở về khi chưa tới giờ Dậu mà, sao tính là muộn?"
"Không phải Tuyết Quân tới tìm chàng, bảo chàng mau trở về sao? Sao bây giờ chàng quay lại một mình?" Lăng Ngọc Nhu vội vàng nói.
"Tam tiểu thư tới tìm ta?" La Lâm lắc đầu, nói, "Không có a, ta vẫn chưa nhìn thấy Tam tiểu thư."
"Làm sao có thể?" Lăng Ngọc Nhu kinh hoảng.
Cố Khiên nghe ra điều khác thường, vội hỏi: "Nhị tiểu thư, ngươi bảo Tam tiểu thư tới tìm La huynh là có chuyện gì?"
"Sáng nay, trên đường chúng ta đi Cửu Lý Pha, Ngâm Sương ngã từ trên ngựa xuống nên bị thương, ta và Trương cô nương đưa nàng ấy trở về, Tuyết Quân và Đặng cô nương đi tìm La công tử, để hắn trở về xem Ngâm Sương." Lăng Ngọc Nhu nói.
La Lâm nghe nói La Ngâm Sương bị hoảng hốt, nghĩ nàng ta có chứng đau thắt ngực, trong lòng sửng sốt, vội vàng hỏi: "Ngâm Sương không có gì đáng ngại chứ?"
"Chỉ có chân bị thương nhẹ, có lẽ nàng ấy sẽ hơi đi khập khiễng khi đi lại trong nửa tháng, tốt lắm, không có gì đáng ngại. Tuy nhiên, nàng ấy có thể sợ hãi và khóc một lúc lâu sau khi trở về." Lăng Ngọc Nhu nói.
"Vậy ta đi thăm muội ấy!" Nghe nói La Ngâm Sương không có gì đáng ngại, La Lâm thở phào nhẹ nhõm, "Muội ấy ở đâu thế?"
"Nàng ấy ở trong trướng." Lăng Ngọc Nhu trả lời.
"Mau dẫn ta đi!" La Lâm nói.
"Được." Lăng Ngọc Nhu gật đầu đáp, sau đó cùng La Lâm đi về phía lều trại của La Ngâm Sương.
"Nhị tiểu thư, chờ một chút!" Cố Khiên đột nhiên gọi Lăng Ngọc Nhu lại.
Lăng Ngọc Nhu xoay người lại, nói với Cố Khiên: "Cố công tử, có việc gì sao?"
"Nhị tiểu thư, xin hỏi Tam tiểu thư trở về chưa?" Cố Khiên trầm giọng hỏi.
Lăng Ngọc Nhu giật mình một chút, đột nhiên lấy tay che miệng, hoảng hốt kêu lên: "Đúng rồi, các ngươi đều đã quay về, còn Tuyết Quân đâu rồi?"
Nghe Lăng Ngọc Nhu nói như vậy, Cố Khiên biết Lăng Tuyết Quân còn chưa quay về, sắc mặt đại biến, vội vàng hỏi: "Lúc nãy ngươi nói, Tam tiểu thư đi tìm La huynh cùng ai?"
"Đặng cô nương a." Lăng Ngọc Nhu nói.
"Đặng cô nương? Đặng cô nương nào? Nói thẳng tên nàng ta đi!" Cố Khiên có chút sốt ruột.
"Đặng An Ninh." Lăng Ngọc Nhu trả lời.
"Đặng cô nương đã trở về rồi." La Lâm chỉ về phía trước, nói, "Ta vừa rồi còn thấy nàng ta cùng Lục cô nương ở cùng một chỗ."
"Vậy ta đi tìm nàng ta hỏi một chút!" Lăng Ngọc Nhu xoay người chạy về phía ngón tay La Lâm chỉ.
Cố Khiên không chần chờ một chút nào, liền đi theo phía sau Lăng Ngọc Nhu. La Lâm có chút do dự, không biết lúc này mình nên đi thăm La Ngâm Sương, hay là đi theo Lăng Ngọc Nhu đi tìm Đặng An Ninh. Hắn suy nghĩ một chút, tuy rằng La Ngâm Sương bị thương một chút, nhưng dù sao cũng không có đại sự gì, mà hiện giờ không biết tung tích của Lăng Tuyết Quân, hắn suy nghĩ một chút rồi vẫn đuổi theo.
Lăng Ngọc Nhu biết được Lục Vân San đặc biệt muốn có một cái lều trại, hỏi vị trí lều trại của nàng, rồi đi tìm. Quả nhiên, nàng tìm được Đặng An Ninh đang tản bộ cùng Lục Vân San bên cạnh lều trại của Lục Vân San.
Nàng vội vàng tiến lên, gọi Đặng An Ninh lại, hỏi: "Đặng cô nương, Tam muội của ta đâu? Sao ngươi quay về mà muội ấy vẫn chưa quay lại?"
Đặng An Ninh quay mặt lại, thấy là Lăng Ngọc Nhu, sửng sốt một lát, sau đó vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tam tiểu thư, nàng ta không trở về sao?"
"Không phải muội ấy ở cùng một chỗ với ngươi sao?" Lăng Ngọc Nhu vẻ mặt vội vàng hỏi, "Muội ấy có trở về hay không thì chắc chắn ngươi phải biết chứ?"
"Ta và nàng đến Cửu Lý Pha, rồi cùng tìm kiếm La công tử ở xung quanh, đột nhiên, Tam tiểu thư nói rằng nàng nhìn thấy La công tử, rồi liền giục ngựa chạy đi. Ta đã ở trên đó, nghe nàng nói, ta vội vã đuổi theo nàng. Nhưng khi ta đuổi kịp thì đã không còn bóng dáng của nàng từ lâu rồi, ta cũng không biết nàng chạy đi đâu. Về sau trong quá trình ta tìm Tam cô nương thì gặp được Vân San, nàng ấy nói Tam tiểu thư nhất định là tìm được La đại công tử rồi hai người trở về trước, cho nên, ta cũng không tìm nàng nữa." Nói tới đây, Đặng An Ninh nhìn La Lâm phía sau Lăng Ngọc Nhu, hỏi, "Sao Tam tiểu thư không quay về cùng La công tử ngươi à?"
La Lâm buồn bực trả lời: "Ta căn bản không thấy Lăng Tam tiểu thư."
"A?" Đặng An Ninh hoảng hốt, rồi dùng ánh mắt liếc Lục Vân San, nói, "Vậy, vậy nàng ta đi đâu?"
Lục Vân San nhìn Đặng An Ninh đang nhìn mình, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó cười cười với Lăng Ngọc Nhu, nói: "Nhị cô nương, ngươi gấp làm gì chứ? Này không, người ra ngoài săn thú còn chưa quay về hết, nói không chừng là Tam tiểu thư không tìm được La công tử mà gặp phải người khác, liền ham chơi săn thú cùng bọn họ. Trong một thời gian ngắn, nàng ta sẽ quay lại."
"Không đâu." Lăng Ngọc Nhu lắc đầu, nói, "Tam muội ta không phải là người không nói trước như vậy, nếu đã nói sẽ thay Ngâm Sương tìm La công tử thì sẽ không đi làm chuyện khác."
"Ta cũng không biết nàng đi đâu." Đặng An Ninh nói, "Dù sao ta đã nói với ta một tiếng rằng nàng đã thấy La công tử, rồi chạy trốn không thấy đâu."
"Vậy, vậy Tam muội ta rốt cuộc đi đâu rồi?" Lúc này, Lăng Ngọc Nhu bất lực đến tột cùng, "Đại ca cũng không quay về. Ta phải làm gì đây?" Dứt lời, Lăng Ngọc Nhu ngồi xổm trên mặt đất khóc lớn.
"Đúng vậy, đại ca ngươi còn chưa trở về. Nói không chừng Tam tiểu thư gặp Lăng đại công tử ở Cửu Lý Pha, hai người cùng nhau đi săn." Lục Vân San nói.
"Không đâu." Lăng Ngọc Nhu rơi lệ nói, "Tuyết Quân sẽ không làm những chuyện mà không thông báo trước như vậy. Muội ấy tất nhiên gặp phải chuyện gì nên mới không tìm được La công tử, rồi cũng không trở về."
Nói đến đây, Lăng Ngọc Nhu ngẩng đầu lên, nhìn Đặng An Ninh, nói: "Đặng cô nương, ngươi nhớ lại xem, Tam muội ta rốt cuộc đi đâu rồi?"
"Ta thật sự không biết." Đặng An Ninh bất đắc dĩ nói.
"Tam muội ngươi lớn như vậy, sẽ tự mình sẽ quay về." Lục Vân San có chút không kiên nhẫn, nói, "Ngươi chất vấn An Ninh làm gì? Làm như An Ninh cố ý ném nàng ta vậy!"
Nghe nói như vậy, sắc mặt của Đặng An Ninh có chút mất tự nhiên.
Bị Lục Vân San trách móc như vậy, Lăng Ngọc Nhu ngẩn ra, lập tức cắn cắn môi, nước mắt liền rơi xuống. La Lâm thấy thế thì đau lòng, liền muốn tiến lên khuyên Lăng Ngọc Nhu.
Lúc này, Cố Khiên nhíu mày, bám vào bả vai La Lâm, kéo hắn ta sang một bên, nhẹ giọng hỏi bên tai hắn ta: "La huynh, con ngựa mà La cô nương đã cưỡi là con ngựa quen thuộc của nàng ta?"
"Đúng vậy." La Lâm gật đầu, "Con ngựa này vừa ổn định vừa ngoan ngoãn, phụ thân ta cố ý chọn cho muội ấy."
Cố Khiên nói: "Vậy ngươi dẫn ta đi xem con ngựa đó."
Nghe Cố Khiên nói như vậy, La Lâm có chút khó xử nhìn Lăng Ngọc Nhu đang khóc hoa lê đái vũ.
Cố Khiên biết tình ý của La Lâm đối với Lăng Ngọc Nhu, bảo hắn làm điều này, biết rằng hắn không yên lòng với Lăng Ngọc Nhu, liền nói: "La huynh, ngươi muốn Nhị tiểu thư không thương tâm thì chỉ còn cách mau chóng tìm được Tam tiểu thư. Nếu chậm trễ, Tam tiểu thư xảy ra chuyện gì thì Nhị tiểu thư sẽ thương tâm cả đời."
La Lâm nghe xong lời này, gật đầu nói: "Được rồi, ngươi đi theo ta." Dứt lời, hắn dẫn Cố Khiên đi đến trường đua ngựa. Rất nhanh, hắn liền tìm ra La Ngâm Sương ngựa.
Đợi người dắt ngựa ra, từ tư thế đi đường của con ngựa kia mà xem, nó có vẻ khập khiễng một chút.
Cố Khiên tiến lên, cẩn thận xem xét con ngựa đó. Đầu tiên, hắn vỗ vào cổ con ngựa. Con ngựa kia lui về phía sau hai bước, sau đó lắc bờm hai lần, hí kêu một tiếng, dường như rất khó chịu.
Hắn đi đến bên hông ngựa, nhìn một chút, không phát hiện ra gì cả. Sau đó hắn ngồi xổm xuống, kiểm tra bốn vó ngựa, trước tiên cầm lấy hai cái chân sau nhìn một chút, cũng không phát hiện điều bất thường.
Vì thế, Cố Khiên lại đi kiểm tra chân trước. Chỉ thấy hắn cầm lấy vó trước bên trái của ngựa, lấy tay nhẹ nhàng nhéo một cái. Đột nhiên, hắn nghe thấy con ngựa thở hổn hển. Trong lòng hắn khẽ động, nâng vó trước bên trái của ngựa lên, nhìn kỹ, quả nhiên ở trong thịt phía sau vó ngựa, phát hiện một thứ hơi lóe lên ngân quang.
Hắn cầm thứ kia nhẹ nhàng kéo ra, một cây kim sắt mảnh khảnh liền xuất hiện trước mắt hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK