Editor: dzitconlonton
Thấy Cố Khiên vươn tay về phía mình, Lăng Tuyết Quân kinh hãi kêu lên: “Cố công tử, ngươi đừng như vậy!”
“Vậy ta sẽ cho ngươi chọn một lần nữa.” Cố Khiên thu hồi tay lại, nói, “Rốt cuộc là ngươi để cho ta cõng ngươi hay là ôm ngươi đi?”
Nhìn dáng vẻ của Cố Khiên như vậy, Lăng Tuyết Quân biết mình không có lựa chọn thứ ba, đành phải nói: “Vậy, làm phiền Cố công tử cõng ta đi thôi.”
“Vậy thì tốt.” Cố Khiên nhìn dáng vẻ chưa hết hoảng hốt của Lăng Tuyết Quân, khóe miệng khẽ cong lên, đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống, quay người lại, nói, “Lăng cô nương, lên đi.”
Lăng Tuyết Quân hơi do dự, sau đó nhào tới trên lưng Cố Khiên. Hắn dùng sức, liền cõng nàng lên, sau đó liền cất bước đi về phía trước.
Bởi vì sợ ngã, Lăng Tuyết Quân đành phải dùng hai tay vòng qua cổ hắn, nhẹ nhàng ôm lấy hắn. Bằng cách này, khuôn mặt của nàng đã dán vào lưng hắn. Nàng nhắm mắt lại, nghe tiếng thở dốc mạnh mẽ của hắn, ngửi thấy hơi thở đã cách một đời nhưng vẫn cảm thấy quen thuộc, khiến nàng như trở về kiếp trước.
Cố Khiên cõng Lăng Tuyết Quân, cảm giác được bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng vòng quanh cổ mình, hơi thở ấm áp, nhẹ nhàng phun lên cổ mình, ngứa ngáy, trong lòng có sự nhẹ nhàng đã lâu không gặp. Hắn hy vọng con đường này dài hơn một chút, đi lâu hơn một chút, có thể vẫn cõng nàng như vậy, không bao giờ buông xuống nữa.
Thấy Cố Khiên cõng mình, đi vô cùng thong thả, Lăng Tuyết Quân bĩu môi, nói đùa: “Cố công tử, ngươi cõng ta cũng không nhanh hơn ta tự mình kéo chân đi nữa.”
“Phải không? Vậy ngươi cũng nên cẩn thận!” Cố Khiên cười to một tiếng, cõng Lăng Tuyết Quân chạy nhanh về phái trước.
Hắn vừa chạy, Lăng Tuyết Quân chỉ cảm thấy run rẩy khi ở trên người hắn, đầu tiên là một tiếng kinh hô, tiếp theo là tiếng cười khanh khách.
Nghe được tiếng cười như chuông bạc của Lăng Tuyết Quân, trong lòng Cố Khiên vô cùng vui sướng. Hắn mơ hồ nhớ rõ rất lâu rất lâu trước kia, nàng thường xuyên ở bên cạnh mình phát ra tiếng cười như vậy, đẹp như bầu trời.
Rất nhanh, Cố Khiên liền cõng nàng đi tới trước mặt Mặc Phong. Tuy rằng hắn rất không nỡ buông nàng ra khỏi lưng mình, nhưng vừa nghĩ đến còn có cả đêm một mình ở chung với nàng, có lẽ sau này còn có cả đời sống với nàng, tâm tình của hắn liền trở nên tốt hơn.
Hắn đỡ nàng lên ngựa, sau đó mình cũng xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa chạy về phía trước.
Lăng Tuyết Quân cảm giác tư thế này của Cố Khiên hoàn toàn là ôm mình vào ngực. Tuy rằng kiếp trước hai người là phu thê, đều đã làm chuyện thân mật hơn thế này, nhưng kiếp này, mình và hắn không quen biết a. Kiếp trước nhắm mắt làm ngơ với hắn, hiện giờ lại không thể tránh khỏi hắn. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng lại không thể làm gì được.
Cũng may, cái động đá kia không xa, không đi được bao lâu thì đã tới, Lăng Tuyết Quân không chịu bao nhiêu tội.
Cố Khiên đỡ Lăng Tuyết Quân xuống ngựa, rồi muốn cõng nàng vào động, bị Lăng Tuyết Quân vội vàng phất phất tay, nàng tự mình đi khập khiễng vào trong động.
Hang đá này cũng không sâu, nhưng cũng coi như rộng rãi.
Cố Khiên nhìn xiêm y trên người Lăng Tuyết Quân hơi ẩm ướt, sợ nàng bị cảm lạnh, liền nói: “Tuyết Quân…”
Nghe thấy hắn lên tiếng, Lăng Tuyết Quân lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn liền hiểu được mình lại gọi sai, cười cười, nói: “Lăng cô nương, trong núi khá lạnh, xiêm y trên người ngươi vẫn còn ướt, nếu không cẩn thận sẽ bị cảm lạnh. Bây giờ ta sẽ đi nhặt một ít củi và đốt đống lửa, còn ngươi phơi khô xiêm y của ngươi.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân gật đầu.
“Vậy ngươi nghỉ ngơi một lát, ta đi nhặt củi.” Cố Khiên nói.
“A?” Nghe nói Cố Khiên muốn rời đi, Lăng Tuyết Quân có chút sợ hãi: “Ngươi đi ra ngoài, không phải là chỉ còn lại một mình ta ở đây sao?”
Cố Khiên nhìn Lăng Tuyết Quân trên mặt còn vẻ hoảng sợ, biết hôm nay nàng nhất định bị sợ hãi, liền cười cười nói: “Vậy như vậy đi, ta để Mặc Phong lại bồi ngươi.”
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, gật đầu nói: “Được.” Mặc dù Mặc Phong là ngựa, nhưng cũng là một vật sống, còn tốt hơn so với việc một mình ở chỗ này.
Cố Khiên đi ra ngoài động, dắt Mặc Phong vào, buộc vào một cột đá trong động, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ cổ nó, nói: “Mặc Phong, ở đây cùng Lăng cô nương cho tốt, lát nữa ta sẽ về.”
Mặc Phong khẽ hí một tiếng.
“Ngoan!” Cố Khiên cười cười.
Nhìn Cố Khiên như vậy, Lăng Tuyết Quân khẽ mím môi.
“Lăng cô nương, ngươi đừng không tin, Mặc Phong thật có thể nghe hiểu.” Cố Khiên ngửa mặt cười nói.
Lăng Tuyết Quân lạnh nhạt cười: “Ta biết.” Kiếp trước nàng biết hắn có việc hay không có việc thì vẫn thích nói chuyện với Mặc Phong, đã thấy rồi nên cũng không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị như này.
Cố Khiên không nói nhiều: “Vậy ngươi cẩn thận, ta ra ngoài nhặt củi.”
Lăng Tuyết Quân gật đầu. Dừng một chút, nàng nói thêm: “Ngươi nhớ về sớm.”
Cố Khiên cười nói: “Yên tâm, ta sẽ không đi xa, sẽ nhanh chóng trở về. Sau khi ta ra ngoài, nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi lớn tiếng gọi ta, ta sẽ quay lại càng sớm càng tốt.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân đáp.
Cố Khiên lại kiểm tra chung quanh động một lần, lúc này mới rời khỏi động.
Sau khi Cố Khiên rời đi, trong động chỉ còn lại Lăng Tuyết Quân cùng Mặc Phong một người một ngựa. Lăng Tuyết Quân nhàm chán, liền nhìn chằm chằm vào Mặc Phong bên cạnh mình. Mặc Phong cũng mở to hai mắt nhìn Lăng Tuyết Quân, một người một ngựa trừng mắt như vậy.
Cuối cùng, Lăng Tuyết Quân nhịn không được, nói với Mặc Phong: “Mặc Phong, ngươi còn nhận ra ta sao?”
Mặc Phong sững sờ trừng mắt nhìn nàng.
Lăng Tuyết Quân nở nụ cười: “Ta biết, ngươi cũng giống như chủ nhân của ngươi, không nhận ra ta.”
Mặc Phong nhẹ nhàng lắc lắc đuôi.
Lăng Tuyết Quân cười nói: “Nhưng mà, cả đời này ngươi không cần nhận ra ta, ngươi chỉ cần nhận ra Ngô Linh Ngô cô nương, cố gắng lấy lòng nàng ta cho tốt là được. Ừ thì, cả đời này chắc nàng là của nữ chủ nhân của nhà ngươi.”
Mặc Phong phun hai hơi thô từ mũi.
Lăng Tuyết Quân cười ha ha: “Ta đã tiết lộ thiên cơ cho ngươi, ngươi phải nhớ cảm ơn ta đó!”
Lúc này, Cố Khiên ôm một bó củi đi đến cửa động, nghe được lời Lăng Tuyết Quân nói, cười nói: “Lăng cô nương, ngươi bảo Mặc Phong cảm ơn ngươi vì cái gì?”
Lăng Tuyết Quân ngẩn người, vội vàng vươn tay chải bườm cho Mặc Phong, cười nói: “Cảm ơn ta vì ta chải lông cho nó a!” Dứt lời, nàng quay đầu, nhìn Cố Khiên, nói, “Cố công tử, ngươi về nhanh thật đấy?”
Cố Khiên liếc mắt nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, cười nói: “Ta nhặt một ít củi về trước, trước tiên thắp lửa để ngươi có thể hông khô xiêm y. Đỡ phải ta quay lại một lúc rồi ngươi gặp bất tiện.”
Lăng Tuyết Quân mím môi cười, nói: “Cố công tử suy nghĩ thật chu đáo.”
Cố Khiên mỉm cười, đi đến bên cạnh Mặc Phong, lấy ra chiết hỏa tử từ trong một cái túi vải trên người nó, sau đó nhặt một ít củi, đặt ở gần cửa động, dựng thành đống củi, sau đó châm lửa.
Nhìn lửa bùng lên, Cố Khiên quay đầu lại, nói với Lăng Tuyết Quân: “Lăng cô nương, ta lại đi nhặt củi, ngươi yên tâm hong khô xiêm y đi.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân gật đầu cười cười.
Cố Khiên quay đầu lại muốn đi ra ngoài.
Đột nhiên, Lăng Tuyết Quân gọi hắn lại: “Cố công tử!”
Cố Khiên quay đầu lại, nhìn nàng, hỏi: “Lăng cô nương còn có chuyện gì nữa?”
“Mặc Phong của ngươi hình như là giống đực à?” Lăng Tuyết Quân chỉ vào Mặc Phong nói.
“Ừm.” Cố Khiên khó hiểu gật đầu, “Sao vậy?”
“Vậy ngươi đem nó mang ra ngoài động đi.” Lăng Tuyết Quân khó xử cười cười, nhỏ giọng nói, “Lát nữa ta sẽ cởi xiêm y.” Mặc dù Mặc Phong là một con ngựa, nhưng lại thông minh lanh lợi, tốt nhất là không nên để cho nó nhìn thấy mình.
Cố Khiên sửng sốt một lát, mới hiểu rằng Lăng Tuyết Quân sợ Mặc Phong nhìn thấy mình, không khỏi khàn khàn cười: “Ta mang nó đi rồi, ngươi không sợ sao?”
“Không phải là có lửa thì dã thú không dám tới gần sao?” Lăng Tuyết Quân cười nói.
“Vậy, vậy được rồi.” Cố Khiên cười đi lại, cởi dây thừng buộc Mặc Phong ra, nói, “Đúng lúc nó có thể đi giúp ta khiên củi.”
Đi đến bên cửa, hắn dường như vẫn hơi lo lắng, quay đầu lại nói: “Lăng cô nương, có việc thì nhớ kêu to.”
“Biết rồi.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười nói.
Lúc này Cố Khiên mới dắt Mặc Phong rời đi.
Nghe thấy tiếng một người một ngựa dần dần đi xa cửa động, Lăng Tuyết Quân vội vàng cởi xiêm y trên người mình ra, lấy tay chống, rồi đến gần hong khô bên lửa.
Mùa hè hong khô bên lửa, Lăng Tuyết Quân cảm thấy mình như sắp bị nướng chín. Nhưng nếu không hong khô xiêm y, buổi tối trời lạnh, gió lạnh xâm nhập thì sẽ bị cảm lạnh. Tuy nhiên, thời tiết nóng cũng có chỗ tốt, hong khô không bao lâu thì xiêm y đã khô rồi. Lăng Tuyết Quân thấy xiêm y đã khô, vội vàng mặc xiêm y rời xa đống lửa. Ngay sau khi nàng bước vào hang động, nàng đã mát mẻ hơn nhiều.
Lần này, nàng cuối cùng hiểu được vì sao Cố Khiên lại đem đống lửa đến gần cửa động, bởi vì, hôm nay trời thật sự nóng. Ngọn lửa chất đống ở cửa động vừa có thể hù dọa dã thú, vừa sẽ không làm mình bị nóng.
Ngồi một lúc, trên người Lăng Tuyết Quân cuối cùng toát mồ hôi. Nàng một mình ngồi trong động, chân đi lại không tiện, liền buồn chán nhìn chung quanh trong động.
Nói thật, Cố Khiên tìm cái động đá này thật đúng là không tệ, so với sơn động đầy bùn đất thì thạch động này sạch sẽ hơn nhiều, hơn nữa, trong động này còn có một phiến đá cũ lớn, thập phần bóng loáng, tựa như một cái giường đá.
Lăng Tuyết Quân kéo chân đi qua, nằm trên phiến đá, cảm thụ được cảm giác mát mẻ truyền đến từ dưới thân, tâm tình liền sảng khoái.
Tất cả những gì đã trải qua ngày hôm nay, đối với nàng như một giấc mơ. Sáng nay lúc ra khỏi cửa, nàng cũng không nghĩ tới đêm nay mình sẽ cùng Cố Khiên qua đêm ở động này. Nếu là ở kiếp trước, nàng khẳng định cảm thấy không biết mình sẽ đốt bao nhiêu cây nhang thì mới có được vận may như vậy. Kiếp này, tuy rằng nàng không hưng phấn như vậy, nhưng mà nàng nhận ra rằng mình cũng không giống như tưởng tượng chán ghét một mình ở chung với Cố Khiên. Có lẽ, là vì hôm nay hắn đã cứu mạng mình.
Nhớ tới Cố Khiên, Lăng Tuyết Quân cảm thấy biểu hiện hôm nay của hắn có chút ngoài dự đoán. Từ hành vi của Cố Khiên mà xem, hắn đối xử với mình tốt đến kỳ lạ, hơn nữa hình như rất để ý an nguy của mình. Ầy, chẳng lẽ Cố Khiên có ý với mình chăng? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân lại lắc đầu, tự giễu cười cười, trong lòng nói với mình rằng đừng tự đa tình nữa. Không, hắn đối xử như thế với các nữ tử.
Đúng lúc này, giọng của Cố Khiên vang lên ở ngoài động: “Lăng cô nương, ngươi thu dọn xong chưa?”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, vội vàng xoay người ngồi dậy, nói: “Cố công tử, ta đã thu dọn xong rồi.”
“Vậy ta có thể vào động được không?” Cố Khiên lại hỏi.
“Vào đi.” Lăng Tuyết Quân đáp.
Cố Khiên liền dắt Mặc Phong vào động. Trên lưng hắn và Mặc Phong đều đeo một bó củi lớn, hơn nữa, trên lưng Mặc Phong còn có hai con gà rừng đã nhổ lông rửa sạch.
“Ngươi còn bắt hai con gà rừng?” Lăng Tuyết Quân kinh ngạc nói. Lúc nàng nói chuyện, cảm giác bụng mình kêu ùng ục lên một tiếng. Lúc này nàng mới nhớ ra mình chưa ăn gì khi ra ngoài vào sáng sớm.
“Hôm nay ra ngoài săn thú, vốn là định buổi tối nướng thịt thú rừng.” Cố Khiên cười nói, “Mặc dù chúng ta không thể trở về doanh trại thì cũng có thể nướng dã thú ăn.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân nghẹn ngào nuốt nước miếng
Thấy dáng vẻ của Lăng Tuyết Quân như vậy, Cố Khiên cười cười, đặt củi trên người mình và Mặc Phong xuống, sau đó chọn hai cây gậy gỗ dài, xuyên gà rừng qua gậy gỗ, đưa cho Lăng Tuyết Quân một cây, nói: “Chúng ta mỗi người một con.”
“Đa tạ Cố công tử.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười nhận lấy gậy gỗ.
Cố Khiên lại bỏ thêm chút củi vào đống lửa, lửa liền cháy nhiều hơn. Hắn quay mặt lại, kêu Lăng Tuyết Quân: “Lăng cô nương, mau tới đây nướng gà rừng a.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân cười cười, liền ngồi xuống bên cạnh Cố Khiên, học theo dáng vẻ của hắn nướng gà rừng trên lửa.
Nhìn tư thế của nàng làm không đúng, Cố Khiên kiên nhẫn nói cho nàng biết nên làm như thế nào mới tốt.
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nhìn ánh lửa chiếu lên trên gương mặt kiên nghị của Cố Khiên, trong lòng nàng không khỏi cảm khái vạn phần. Kiếp trước quen biết hắn mười năm, thành thân một năm, thì ra hắn còn cất giấu kỹ năng mà mình không biết. Xem ra, kiếp trước không phải mình hiểu rõ hắn như vậy.
Danh Sách Chương: