Editor: dzitconlonton
Lại nói tiếp, Tử Bình vốn xuất thân từ gia đình thư hương. Phụ thân nàng ta vốn là tiên sinh tư thục, chỉ là năm nàng ta mười tuổi thì trong nhà xảy ra biến cố, nàng ta mới không thể không bán thân đến Cố phủ làm tỳ nữ.
Lục phu nhân thấy nàng trạc tuổi Cố Khiên, không chỉ xinh đẹp, mà còn thông thạo văn chương, nên rất thích nàng ta, sau khi nàng ta tròn mười lăm tuổi, liền đem nàng ta bỏ vào phòng Cố Khiên, có nghĩa là để nàng làm thị nữ làm ấm giường của Cố Khiên. Tuy nhiên, kiếp trước, Cố Khiên không động vào nàng ta.
Thị nữ làm giường ấm vốn là cho công tử quý tộc dùng để mở mang trước khi thành thân, sau khi thành thân thì sẽ không cần nữa. Vì vậy, xuất phát từ sự tôn trọng đối với tân phụ (cô dâu), trước khi kết hôn, những thị nữ làm giường ấm này thường bị đánh rồi đuổi ra ngoài. Kiếp trước, Tử Bình không làm ấm giường cho Cố Khiên, cũng không bị đuổi đi. Cho nên, sau khi Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên thành thân, nàng ta vẫn hầu hạ ở lại Thúy Vi.
Sau khi Lăng Tuyết Quân vào cửa, ngẫu nhiên biết được thân phận của Tử Bình từ trong miệng Lục Vân San, trong lòng liền ghê tởm giống nuốt phải một con ruồi. Hơn nữa gương mặt của Tử Bình quả thật xinh đẹp, giữ nàng ta lại bên cạnh Cố Khiên, nàng cũng không yên tâm, liền đuổi nàng ta ra khỏi Thúy Vi cư. Vì việc này, Lục phu nhân còn nói nàng bụng dạ hẹp hòi, không biết khoan dung với người khác.
Hiện giờ thấy thị nữ không có Tử Bình, Lăng Tuyết Quân đầu tiên là ngẩn ra, lập tức trong lòng ha hả cười lạnh hai tiếng. Xem ra, kiếp trước đuổi Tử Bình kia ra ngoài là làm đúng rồi, hiện giờ Tử Bình không ở Thúy Vi cư, phân lớn là vì đã từng lên giường của Cố Khiên, trước khi thành thân bị mất trong sạch rồi bị đuổi ra ngoài.
Nghĩ đến bộ dáng quyến rũ của Tử Bình, rồi nghĩ đến động tác thuần thục của Cố Khiên hôm qua và sáng nay, Lăng Tuyết Quân liền cảm thấy tức ngực. Lục phu nhân còn dám bảo Cố Khiên thích mình! Nếu hắn thật sự thích mình thì làm sao để Tử Bình kia lên giường của hắn?
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại càng không thoải mái, cũng không có tâm tình nói chuyện với đám người Hướng ma ma, liền để cho Bích Trúc thưởng chút bạc theo đẳng cấp, rồi phất tay cho người đi xuống.
Trong lúc Lăng Tuyết Quân đang ngồi tức giận một mình, Cố Khiên từ thư phòng đi tới. Hắn vừa vào phòng, liền thấy Lăng Tuyết Quân ngồi bên cửa sổ, sắc mặt thoạt nhìn mệt mỏi, vội vàng tiến lên hỏi: “Tuyết Quân, nàng làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?”
Lăng Tuyết Quân ngước mắt lên, tức giận nhìn Cố Khiên, vô tư nói: “Ta có thể không thoải mái ở đâu chứ? Ta cảm thấy rất thoải mái.”
Cố Khiên thấy bộ dạng của nàng như vậy, cũng không tức giận, cười nói với nàng: “Người trưởng thành như vậy, chẳng lẽ còn muốn rời giường phát tiết?”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân hung hăng liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Cố Khiên cười cười, lại đề nghị: “Tuyết Quân, vẫn còn thời gian sau khi đi thỉnh an phụ mẫu xong, nàng có muốn chúng ta cùng chơi cờ để giết thời gian không?”
Nghe nói như vậy, trong lòng Lăng Tuyết Quân khẽ động. Dù sao đối với mình mà nói, điều tốt duy nhất gả cho Cố Khiên, là hắn có thể cùng mình chơi cờ và luyện tập. Vì thế, nàng gật đầu với Cố Khiên, nói: “Vậy chúng ta hãy chơi một ván cờ đi. Nhưng ngươi không được phép nhường ta!”
Cố Khiên mỉm cười: “Đó là đương nhiên.”
Hai người đều là người dứt khoát, nói làm liền làm, lập tức gọi hạ nhân cầm kì tứ cùng bàn cờ tới, bày binh bố trận để đánh. Đối với Lăng Tuyết Quân mà nói, kết quả chơi cờ với Cố Khiên mà không cho hắn nhường là nàng thua liền hai ván. Thấy mình thất bại thảm hại, Lăng Tuyết Quân đầu tiên có chút chán nản, rồi nhìn kỹ mặt cờ, cảm thấy nước cờ của mình không khó coi như lần trước ở Linh Giác Tự, trong lòng lúc này mới thoải mái hơn một chút. Xem ra, chỉ cần mình luyện tập nhiều hơn, theo thời gian, vẫn có cơ hội đánh thắng hắn.
Đánh cờ xong, đã gần tới giờ đi thỉnh an Lục phu nhân, Cố Khiên liền cùng Lăng Tuyết Quân đi về Minh Tâm viện.
Buổi tối người ở nhà cũ không tới, chỉ có phu thê Cố Tuân cùng phu thê Cố Khiên dùng cơm cùng một chỗ. Cũng không biết có phải cảm giác được kiếp này Lục phu nhân đối xử tốt với mình hơn hay không, Lăng Tuyết Quân cảm thấy cùng bà ngồi dùng cơm, cũng khó chịu như kiếp trước. Lúc Cố gia dùng cơm rất chú ý việc ăn không nói, mặc dù tất cả mọi người đều không nói chuyện nhiều, tuy nhiên bầu không khí hình như tốt hơn nhiều so với kiếp trước.
Sau khi ăn xong, bốn người lại đi dạo trong vườn để tiêu đồ ăn. Cố Khiên bị Cố Tuân gọi đến trước mặt nói chính sự, Lăng Tuyết Quân đành phải đi cùng Lục phu nhân. Ngay từ đầu, Lục phu nhân dường như cảm thấy không có gì để nói với Lăng Tuyết Quân, để không quá ngượng ngùng, bà liền nói với Lăng Tuyết Quân chuyện thú vị khi Cố Khiên còn bé.
Mặc dù Lăng Tuyết Quân đã nên duyên mẹ chồng nàng hai đời với Lục phu nhân, nhưng chuyện Cố Khiên khi còn bé nghịch ngợm gậy sự, là lần đầu tiên nàng nghe được. Đặc biệt là nghe Lục phu nhân kể lại chuyện Cố Khiên khi còn bé thừa dịp phu tử ngủ mà vẽ rùa lên mặt phu tử, nàng nhịn không được cười ra tiếng.
Cố Khiên nghe được tiếng cười của nàng, quay đầu lại, thấy nàng cùng Lục phu nhân đang tán gẫu, khóe môi không khỏi nhẹ nhàng cong lên, sau đó quay người lại, tiếp tục nói chuyện với phụ thân.
Hoa viên phủ tướng quân rất lớn, đi một vòng, cảm giác chướng bụng cũng dần dần biến mất. Cố Khiên và Lăng Tuyết Quân đưa Cố Tuân cùng Lục phu nhân đến trước cửa Minh Tâm viện, lúc này hai người mới trở về Thúy Vi cư.
Trên đường đi, Cố Khiên nắm chặt tay Lăng Tuyết Quân trong lòng bàn tay, miệng hỏi: “Tuyết Quân, lúc nãy trước nàng cùng mẫu thân nói gì mà cười vui vẻ vậy?”
Lăng Tuyết Quân quay mặt lại, nhìn Cố Khiên, trong đầu không khỏi nhớ tới những chuyện Cố Khiên khi còn bé mà Lục phu nhân nói, cảm thấy quả thực hắn khi đó hoàn toàn không giống với hắn bây giờ. Kiếp trước khi nàng quen biết Cố Khiên thì hắn đã mười mấy tuổi, đã bị Cố Tuân điều chỉnh. Được dạy dỗ, bây giờ hắn cũng gần giống như vậy, ai có thể nghĩ đến Cố công tử ôn nhu văn nhã còn có lúc giống như con khỉ nhỏ. Nghĩ tới đây, nàng không khỏi cúi đầu cười.
Cố Khiên thấy nàng không đáp lại mình, chỉ lo cười trộm mình, lại nhẹ nhàng lắc lắc tay nàng, hỏi: “Tuyết Quân, hạnh phúc một mình không bằng hạnh phúc cùng người khác. Rốt cuộc nàng có chuyện gì vui vẻ, nói cho ta nghe một chút đi.”
Lăng Tuyết Quân quay mặt lại, nhìn Cố Khiên, cười nói: “Có gì để nói, những chuyện này ngươi đã biết rồi.”
“Ta biết chuyện gì?” Cố Khiên sửng sốt.
Lăng Tuyết Quân mím môi cười trộm: “Không phải là những chuyện xấu mà ngươi đã làm khi còn bé sao?”
Cố Khiên sửng sốt: “Mẫu thân còn nói với nàng những chuyện này à?”
Lăng Tuyết Quân liếc hắn một cái, nói: “Như thế nào, không thể nói à?”
Cố Khiên cười cười, nói: “Đương nhiên có thể nói. Mẫu thân nói những chuyện này cho nàng biết, xem ra, hai người các nàng khá hợp nhau.”
Lăng Tuyết Quân dừng một chút, gật đầu nói: “Cũng được.”
Cố Khiên nhéo nhéo tay nàng, cười nói: “Thấy các nàng như vậy, ta liền yên tâm. Đúng rồi, khi ta còn bé cũng có rất nhiều chuyện, mẫu thân đã nói gì với nàng chưa?”
Lăng Tuyết Quân mím môi cười: “Chỉ nói người nào đó phạm sai lầm, bị phụ thân đánh cho bò lên cây, không dám xuống.”
Nghe vậy, Cố Khiên nở nụ cười: “Nghe thấy khi ta còn bé phạm sai lầm rồi bị phụ thân đánh, nàng vui vẻ như vậy sao?”
Lăng Tuyết Quân nhìn Cố Khiên, nụ cười trên mặt không giảm: “Có chút vui.”
Cố Khiên bĩu môi: “Một chút cũng không biết đau lòng cho người ta, xem ta buổi tối giải quyết nàng như thế nào!”
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, hình như lời này của Cố Khiên có chút không đúng, vội vàng hỏi: “Lời này của ngươi có ý gì?”
Cố Khiên vươn tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi nàng, nói: “Lát nữa nàng sẽ biết.”
Lăng Tuyết Quân ngửi được mùi nguy hiểm từ trong lời nói, thoáng cái liền im lặng.
Trở về phòng, Lăng Tuyết Quân vội vàng tắm rửa, dọn dẹp thỏa đáng, thừa dịp Cố Khiên ở trong phòng tắm còn chưa trở về, nàng vội vàng leo lên giường, chui vào chăn, sau đó nhắm mắt lại, làm bộ như đang ngủ.
Lúc Cố Khiên vào phòng, nhìn thấy Lăng Tuyết Quân nằm dựa vào tường, thân thể chui vào trong chăn, quấn chặt, người không nhúc nhích. Mà ở bên cạnh giường, còn có một cái chăn xếp chồng lên nhau.
Thấy tình cảnh này, đầu mày Cố Khiên nhẹ nhàng nhướng lên, sau đó hắn bất động thanh sắc cởi giày lên giường, tiến đến phía sau Lăng Tuyết Quân, duỗi đầu nhìn, chỉ thấy hai mắt nàng nhắm chặt, tựa hồ đã ngủ thiếp đi. Hắn cười cười, sau đó vươn tay, liền kéo chăn trên người nàng ra.
Vừa mới kéo, Lăng Tuyết Quân liền có phản ứng, quay đầu lại, mở to hai mắt hỏi hắn: “Ngươi muốn làm gì?”
“Ngủ mà.” Hắn trả lời một cách tự nhiên.
“Không phải ta để lại cho ngươi một cái chăn sao?” Lăng Tuyết Quân cau mày: “Ngươi tự ngủ trên chiếc chăn kia đi.”
“Ta một mình ngủ lạnh lắm.” Hắn nói.
Lăng Tuyết Quân trừng mắt nhìn hắn, nói: “Trước khi chúng ta thành thân, ngươi sống thế nào?” Ngay khi lời nói vừa nói ra, Lăng Tuyết Quân liền hối hận. Trước khi thành thân, người ta cũng không phải ngủ một mình, người ta có Tử Bình mà.
Cũng may Cố Khiên là người hiểu rõ lý lẽ, thay vì lôi Tử Bình ra để chặn miệng nàng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Trước kia ta là một người đắp hai cái chăn lận.”
Nghe nói như vậy, Lăng Tuyết Quân hoàn toàn hết chỗ nói rồi. Nàng biết, rõ ràng hắn không sợ lạnh, đã qua tháng ba rồi, sao hắn đắp hai cái chăn được? Có quỷ mới tin!
Đang lúc Lăng Tuyết Quân giấu diếm, Cố Khiên đã kéo chăn ra chen vào.
Lăng Tuyết Quân không biết làm thế nào, đành phải chen chúc vào trong giường, làm cho cả người hắn chui vào trong chăn. Đúng như nàng dự đoán, hắn vừa tiến vào liền bắt đầu sờ lên người mình.
Nàng nhíu nhíu mày, liền muốn kéo tay hắn ra, nhưng xét về thực lực, nàng hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn. Thật sự không còn cách nào, nàng liền kêu lên: “Lục Lang, hôm nay không cần kiểm tra nguyên khăn.”
Hắn cách xiêm y cắn một ngụm trên ngực nàng, sau đó hàm hồ nói: “Chúng ta làm chuyện phu thê nên làm, liên quan gì đến nguyên khăn?”
“Ngày hôm qua không phải ngươi nói vì sợ khi kiểm tra thì nguyên khăn bị phát hiện làm giả, nên mới cùng ta làm sao?” Nàng giãy dụa nói.
Miệng Cố Khiên vừa bận rộn, vừa dành thời gian nói: “Nói bậy, rõ ràng ta nói với nàng là, nam nhân là sói, thịt mỡ dâng đến miệng thì có lý nào không ăn?”
Lăng Tuyết Quân khóc không ra nước mắt: “Nhưng tối hôm qua và sáng nay ngươi đã ăn hết rồi.”
Cố Khiên ngẩng đầu lên, cười hì hì với nàng, nói: “Tuyết Quân, có một con sói vẫn hay ăn chay, một ngày nọ đột nhiên ăn được thịt, nàng cảm thấy, nó nếm được mỹ vị của thịt thì còn có thể quay lại ăn chay không?”
Lăng Tuyết Quân: “…” Nàng hoàn toàn không nói nên lời.
May mắn sáng nay Cố Khiên bôi Ngọc Lộ cao cho nàng, trên người thật sự không đau lắm. Nghĩ đến kiếp trước, khi ở cùng một chỗ với hắn, hắn thích làm cho nàng kêu lên sợ hãi, giống như nàng càng kêu vui vẻ, thì hứng thú của hắn càng cao. Vì không muốn hắn hài lòng, lần này, nàng liền cắn chặt răng, không chịu lên tiếng. Nhưng Cố công tử người ta có biện pháp giày vò nàng, nàng nhịn không được, cuối cùng vẫn phá công, khiến tận hứng của Cố công tử quay về. Sau đó khi Cố Khiên lại tới, Lăng Tuyết Quân cũng không nhịn không được, tùy hứng mà phát ra, dù sao hắn cũng làm cho mình thoải mái, thôi thì tùy hắn đi.
Danh Sách Chương: