Editor: dzitconlonton
Cố Trăn thấy Cố Khiên hai mắt nhìn thẳng về phía sau mình, vội vàng mỉm cười quay người lại, vẫy tay với Lăng Tuyết Quân: “Tuyết Quân, mau tới đây.”
“Vâng.” Lăng Tuyết Quân gật gật đầu, sau đó chậm rãi đi về phía Cố Khiên.
Dưới ánh mắt chăm chú của Cố Khiên, Lăng Tuyết Quân đi tới trước mặt hắn, đứng vững, mở miệng, một lúc lâu sau mới phát ra một tiếng khàn khàn, kêu lên: “Lục Lang…” Không nghĩ tới vừa mở miệng, nước mắt của nàng liền rơi xuống.
“Đừng khóc.” Hắn hết sức đau lòng, cuống quít lấy tay lau nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng nói, “Ta nói rồi, sau này sẽ không để nàng thương tâm rơi lệ vì ta nữa.”
“Chàng, chàng nói khi nào?” Nàng ngẩng đầu lên và nhìn hắn.
Nghe vậy, hắn giật mình, sau đó cười nói: “Khi nàng ngủ.”
“Vì sao không cho ta nghe vậy chứ.” Nàng nhìn hắn một cách kỳ lạ.
Hắn mỉm cười và nói, “Không phải bây giờ nàng đã nghe thấy rồi sao?”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt bất mãn.
Hắn nắm lấy tay nàng và mỉm cười.
Đêm đó, Đàm Phần ở phủ đệ thiết lập biểu đồ, nghênh đón đoàn người Cố Trăn trở về, thuận tiện thay Lý Hoảng cảm tạ Hứa Ưởng. Bởi vì Lý Hoảng thắng, tất cả mọi người hết sức vui mừng, bầu không khí trong tiệc đặc biệt nhiệt liệt.
Từ khi Lăng Tuyết Quân có thai, cả người cực kỳ buồn ngủ, chưa đến giờ Tuất liền cảm thấy buồn ngủ, liền chào hỏi với mọi người một tiếng, rồi trở về phòng. Rửa mặt xong, cũng không đợi Cố Khiên, trực tiếp lên giường. Có lẽ thật sự mệt mỏi, nàng nhanh chóng chìm vào giấc mộng.
Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó chặn miệng mũi mình, gần như sắp không thở nổi, hơn nữa còn có thứ gì đó xoa nắn trước ngực mình.
Nàng hoảng hốt, mở mắt ra. Trước mắt mình là một đôi mắt hơi mang theo mùi rượu mà có vẻ mơ mơ màng màng.
Thấy nàng mở mắt ra, Cố Khiên biết nàng tỉnh, thả nàng ra, cười nói: “Tuyết Quân, nàng mệt mỏi đến vậy à, lâu như vậy mới tỉnh lại.”
Lăng Tuyết Quân thở hổn hển, trong hô hấp tựa hồ có mùi rượu nhàn nhạt. Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, hỏi: “Ta đúng lúc đang ngủ, sao phải đánh thức ta dậy?”
“Tình chi sở chí[1].” Hắn nhẹ giọng nói, “Hơn hai tháng không thấy lận, Tuyết Quân à, nàng không muốn ta sao?” Nói xong, hắn lại tiến lên, nghĩ đến ngậm môi nàng.
Lăng Tuyết Quân vội vàng quay đầu sang một bên, nói: “Không muốn, chàng uống rượu, quá nặng mùi.”
Thấy Lăng Tuyết Quân như thế, Cố Khiên lấn thân lên, muốn dùng sức mạnh đè nàng dưới thân. Nhưng thân thể hắn vừa đụng vào lăng Tuyết Quân, liền nghe thấy nàng kinh hô một tiếng: “Đừng đè bụng ta, cẩn thận hài tử!”
Cố Khiên sửng sốt, lập tức xoay người xuống, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Hài tử? Thằng nhóc nào?”
Lăng Tuyết Quân liếc hắn một cái, nói: “Đương nhiên là hài tử trong bụng ta.”
Nghe vậy, Cố Khiên ngây người một lúc lâu, mới nói: “Nàng lại mang thai?”
“Cái gì mà kêu lại mang thai?” Lăng Tuyết Quân vẻ mặt khó hiểu nhìn Cố Khiên, hỏi: “Rõ ràng đây là lần đầu tiên ta mang thai mà.”
Cố Khiên như không nghe thấy Lăng Tuyết Quân nói, lại hỏi: “Đứa nhỏ bao nhiêu tuổi rồi.”
“Bốn tháng rồi.” Lăng Tuyết Quân trả lời.
“Vậy tính ra đứa nhỏ sẽ sinh vào tháng 6 năm sau?” Cố Khiên nói.
“Đại phu nói như vậy.” Nàng đáp.
Nghe Lăng Tuyết Quân nói, Cố Khiên kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu, nhìn bụng nàng, cuối cùng không dời mắt nữa.
Thấy Cố Khiên hoàn toàn không biết mình sẽ làm cha, ngược lại có vẻ có chút tâm sự nặng nề, trong lòng Lăng Tuyết Quân có chút buồn bực. Phải biết rằng, kiếp trước Cố Khiên khi biết chuyện nàng mang thai, tình hình lúc ấy, dùng từ mừng rỡ như điên để nói cũng không quá đáng. Chẳng lẽ, Cố Khiên kiếp này thay đổi? Hắn không thích thằng nhóc à? Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân trong lòng căng thẳng, vội vàng hỏi: “Lục Lang, chàng, chàng mất hứng sao?”
Nghe vậy, thân thể Cố Khiên khẽ run lên, sau đó từ từ ngước mắt lên, cười cười với Lăng Tuyết Quân, nói: “Cao hứng! Làm sao ta có thể mất hứng chứ?” Dứt lời, hắn vươn người, ôm Lăng Tuyết Quân vào lòng mình, vùi mặt hắn vào cổ nàng, tham lam hít thở hơi thở ngọt ngào trên người nàng, sau đó nhẹ giọng nói, “Ta rất cao hứng, cao hứng đến mức không biết nên làm gì. Cảm ơn ông trời, đã cho tất cả những người mà ta trân trọng về lại bên cạnh ta, kiếp này, ta Cố Khiên không còn hối tiếc!”
Lúc Cố Khiên nói chuyện, Lăng Tuyết Quân cảm giác trong cổ mình từ từ có một tia ôn hòa, nàng hoảng hốt, hỏi: “Lục Lang, chàng, chàng sao thế? Chàng không khóc, phải không?”
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, lần đầu tiên thấy Cố Khiên rơi nước mắt, Lăng Tuyết Quân cảm thấy không biết nên làm gì.
Một lúc lâu sau, nàng mới nghe thấy Cố Khiên khàn giọng nói: “Đừng sợ, ta không sao. Ta, ta chỉ đang rất vui thôi.”
“Đứa nhỏ còn phải đợi sáu tháng nữa mới sinh.” Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân nở nụ cười: “Nhìn thấy dáng vẻ này của chàng như vậy, đợi hắn ra đời, không biết chàng kích động thành cái dạng gì nữa!”
“Nàng không hiểu.” Giọng của Cố Khiên càng lúc càng khàn, “Chỉ khi mất đi thì mới biết được trân trọng cái gì nhất.”
Nghe vậy, Lăng Tuyết Quân lại sửng sốt, hỏi: “Cái gì gọi là mất đi?”
Cố Khiên tựa hồ dừng một chút, sau đó mở miệng nói: “Ta trở về kinh thành, phát hiện không thấy nàng? Ta tưởng nàng đã biến mất, ta tưởng ta lại mất nàng. Cám ơn ông trời, ngài đã trả lại nàng và đứa nhỏ cho ta.”
“À.” Lăng Tuyết Quân tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Chỉ trong chốc lát, Cố Khiên ngẩng đầu lên. Lúc này, sắc mặt của hắn đã khôi phục như thường. Hắn nghiêng người qua, nhẹ nhàng hôn lên gò má của Lăng Tuyết Quân, nói: “Nàng nghỉ ngơi sớm chút đi, ta nhớ tới còn có chút việc muốn nói với Đàm đại nhân.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân đáp: “Chàng đi đi, trở về sớm một chút.”
“Biết rồi.” Cố Khiên lại hôn nàng một cái, rồi mới đứng dậy đi ra cửa.
Sau khi Cố Khiên rời đi, Lăng Tuyết Quân nằm trên giường, làm gì cũng không ngủ được. Nàng luôn cảm thấy Cố Khiên hôm nay có chút kỳ quái, khiến người ta cảm giác trước đó hắn đã từng có một đứa con, hơn nữa còn mất đi đứa nhỏ đó. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Đột nhiên, trong lòng nàng căng thẳng, rồi lại nhớ tới Tử Bình không vì sao lại biến mất kia. Kiếp trước khi mình gả vào Cố gia, Tử Bình còn ở bên cạnh Cố Khiên, kiếp này mình vẫn chưa từng gặp Tử Bình. Ngoài ra, đêm tân hôn, khi Cố Khiên thân mật với mình, không hề có cảm giác xa lạ, vừa nhìn đã biết trước kia đã từng làm với người nào đó. Chẳng lẽ người đó chính là Tử Bình? Nàng ta từng mang thai đứa nhỏ của Cố Khiên, sau đó đứa nhỏ không còn, sau đó lúc mình vào cửa, Tử Bình liền bị Lục phu nhân đá ra ngoài?
Lăng Tuyết Quân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng này. Tuy nói hiện tại Tử Bình đã không còn ở Cố gia, nhưng nàng nghĩ đến cái dáng vẻ đau lòng lúc trước của Cố Khiên, khiến nàng cảm thấy hắn rất có tình ý với Tử Bình. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng càng thêm không thoải mái. Xem ra, phải tìm một cơ hội hỏi chuyện Tử Bình mới được.
Lúc Cố Khiên trở về, đã là chuyện nửa canh giờ sau. Hắn cho rằng Lăng Tuyết Quân ngủ thiếp đi, rón ra rón rén vào cửa, đi đến bên giường thật cẩn thận. Sau đó hắn chậm rãi dán vào nàng, ôm nàng vào trong ngực mình, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng nàng, dịu dàng vuốt ve.
Vốn là Lăng Tuyết Quân muốn trực tiếp hỏi Cố Khiên về chuyện Tử Bình, nhưng lời đến bên miệng cũng không nói thành lời. Cảm giác rất tốt khi được hắn ôm chặt như vậy. Vì thế, nàng dứt khoát tiếp tục giả bộ ngủ, quyết định tìm cơ hội nói bóng nói gió ở chỗ Lục phu nhân rồi tính sau.
Ngày hôm sau, Hứa Ưởng trở về Nam triều, mà Cố Khiên liền dẫn Lăng Tuyết Quân, ba mẹ con Cố Trăn và Lục phu nhân trở về kinh thành.
Cố Trăn và ba đứa nhỏ ngồi một xe ngựa, còn Lăng Tuyết Quân ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Lục phu nhân.
Ở trên xe, Lăng Tuyết Quân giả bộ tùy ý hỏi: “Mẫu thân, lúc con mới vào cửa, thấy Thúy Vi cư cũng chỉ có mấy nha đầu thô sử. Vì sao không tìm hai thị nữ thông minh một chút đến hầu hạ Lục Lang?”
Nghe Lăng Tuyết Quân nói như vậy, Lục phu nhân liền biết nàng muốn hỏi cái gì, liền cười cười, nói: “Tuyết Quân, con muốn hỏi trước kia Lục Lang có thị nữ làm ấm giường hay không chứ?”
Không ngờ Lục phu nhân lại trực tiếp như vậy, Lăng Tuyết Quân lúng túng cười cười.
“Con yên tâm, trong phòng Lục Lang chưa từng có người.” Lục phu nhân nhẹ nhàng vỗ vỗ tay nàng.
“A?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt: “Trong phòng chàng không có ai sao?” Nàng có chút không tin.
“Ừm.” Lục phu nhân gật gật đầu, “Không gạt gì con, mấy năm trước, ta cũng từng đem bên người ta một thị nữ ngoại hình xinh đẹp, lại có giáo dục phái đến phòng hắn, tính là để thị nữ đó làm ấm giường cho hắn. Nhưng hắn sống chết đòi không chịu, ta đành phải gọi người trở về.”
Lăng Tuyết Quân vội hỏi: “Mẫu thân, thị nữ kia tên gì?”
“Tử Bình.” Lục phu nhân đáp.
Lăng Tuyết Quân trong lòng nhảy dựng. Quả nhiên là nàng ta. Nhưng hiện tại chưa từng thấy Tử Bình ở Cố phủ nha! Nàng ta đi đâu vậy?
Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân lại thăm dò hỏi: “Thế nhưng, vì sao hiện tại trong phủ không có một thị nữ tên là Tử Bình?”
“A, về sau nhị cửu mẫu con qua phủ chơi, coi trọng thị nữ này. Ta thấy Lục Lang không thích nàng, liền đem nàng đưa cho Nhị cửu mẫu.” Lục phu nhân trả lời, “Sau đó, nhị cửu mẫu con liền đưa nàng đến phòng của Viên biểu ca con.”
Thì ra Tử Bình được đưa vào phòng của Lục Viên, khó trách mình không nhìn thấy nàng ta nữa. Nhưng nếu trong phòng Cố Khiên không có người, vậy vì sao tối hôm qua dáng vẻ của hắn lại như vậy, vì sao lại nói với mình những lời không thể giải thích được? Lăng Tuyết Quân suy nghĩ một lúc lâu, cũng nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ tới nữa.
Đám người Lăng Tuyết Quân và Cố Khiên cuối cùng chạy về tới kinh thành trước năm mới. Nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi, thì nghe người gác cổng bẩm báo Lăng Huyễn tới.
Lăng Tuyết Quân vừa nghe, Tam ca lại đến nhanh như vậy, hơi có chút ngoài ý muốn, vội vàng bảo người gác cổng mời hắn vào.
Không bao lâu liền nghe được tiếng bước chân vội vàng của Lăng Huyễn vang lên trong sân. Lăng Tuyết Quân vội vàng đứng dậy đến trước cửa phòng nghênh đón.
“Tam ca.” Lăng Tuyết Quân cười tủm tỉm kêu lên.
“Tuyết Quân, muội đã về rồi.” Lăng Huyễn lớn tiếng kêu lên.
“Tam ca, huynh tới nhanh thật nha!” Lăng Tuyết Quân cười nói: “Muội vừa mới về, còn chưa kịp ngồi nóng ghế thì huynh đã tới rồi.”
“Tuyết Quân, huynh tới, là có chuyện quan trọng muốn nói với muội.” Lăng Huyễn nói.
Nhìn vẻ mặt Lăng Huyễn nghiêm túc, Lăng Tuyết Quân hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Tam ca, có chuyện gì mà vội vàng vậy?”
“Muội mau cứu Nam Dương công chúa.” Lăng Huyễn vẻ mặt lo lắng, “Nàng hiện giờ còn bị người của Tề vương nhốt trong Nam Vu điện.”
“Cái gì?” Lăng Tuyết Quân sửng sốt: “Huynh và công chúa không nói cho Tề vương biết, Vương phi có thể kịp thời thoát khỏi tay của Hoài Vương là đều dựa vào công chúa thông báo tin tức à.”
“Sao không nói?” Lăng Huyễn cười khổ nói, “Nhưng Tề vương cứ nhất định bảo ta là vì có tình ý với Nam Dương công chúa, muốn giải thoát cho nàng nên mới nói như thế.”
Lăng Tuyết Quân nghe vậy, liếc Cố Khiên một cái.
Cố Khiên cười cười, nói: “Trước khi điều tra rõ tung tích của a tỷ và thế tử, tất nhiên Tề vương phải cẩn thận một chút.”
Lúc trước Lý Hoảng từng bảo Cố Khiên mang tin bảo Lăng Huyễn cự tuyệt hôn sự với Nam Dương công chúa, Lăng Huyễn lại không nghe, kiên trì đính hôn với Nam Dương công chúa, cũng khó trách Lý Hoảng không tin hắn. Nghĩ tới đây, Lăng Tuyết Quân thở dài một hơi, nói: “Lục Lang, việc này thật sự không phải tam ca ta lừa gạt các chàng, nếu không có Nam Dương công chúa hỗ trợ, không chừng Vương phi và Thế tử, ngay cả ta và mẫu thân, sẽ không chạy thoát được.”
Nghe vậy, Cố Khiên dừng một chút, nói: “Vậy, ngày mai ta đi nói chuyện này với Tề vương.”
“Nếu chàng không tin lời ta, thì có thể đi hỏi Vương phi.” Lăng Tuyết Quân nâng mắt lên nhìn Cố Khiên, nói, “Làm sao Vương phi và thế tử có thể trốn thoát được, nàng ấy biết rất rõ. Nếu không phải Nam Dương công chúa đánh ngất Ngô Linh thì chúng ta đã bị nữ nhân kia dây dưa, nói không chừng không trốn thoát được.”
“Vậy, tí nữa ta đi tìm Tề vương, thỉnh hắn thả Nam Dương công chúa.” Cố Khiên bất đắc dĩ đáp, “Bây giờ nàng hài lòng chưa?”
Lăng Tuyết Quân cười gật đầu.
Cố Khiên lại nói: “Nàng có thai, không thể tùy ý kích động, không tốt cho đứa nhỏ.”
“Trong lòng ta biết rõ.” Lăng Tuyết Quân cười nói.
“Tuyết Quân, muội có thai à?” Lăng Huyễn trợn tròn mắt.
“Vâng.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười với huynh trưởng.
“Vậy không phải huynh sẽ làm cữu phụ sao?” Lăng Huyễn mừng rỡ cười to.
“Đúng vậy, cữu phụ.” Lăng Tuyết Quân mím môi cười, nói: “Đâu phải huynh chưa từng làm cữu phụ đâu.” Lăng Nhã Tịnh ở chi thứ hai của Lăng gia đã sớm xuất giá, dưới gối đã có hai trai một gái.
“Cái này, không giống.” Lăng Huyễn cười nói. Lăng Nhã Tịnh là đường tỷ, hài tử của nàng ta nào có thân thiết như hài tử của muội muội ruột mình chứ?
“Huynh trở về phủ Quận chúa cũng đừng nói bậy, cẩn thận Nhị tỷ nghe được sẽ đa tâm.” Lăng Tuyết Quân oán trách nhìn Lăng Huyễn.
“Đó là đương nhiên.” Lăng Huyễn gật đầu nói, “Muội cho rằng trong lòng tam ca không đếm được.”
Lăng Tuyết Quân cười cười, không nói gì.
Lăng Huyễn quay mặt lại, nói với Cố Khiên: “Lục Lang, khi nào ngươi đi tìm Tề vương? Ta sẽ đi với ngươi.”
Lăng Tuyết Quân ngẩng đầu, nói với Cố Khiên: “Lục Lang, nếu không, bây giờ chàng đi đi? Đừng để Tam ca sốt ruột.”
Thấy huynh muội Lăng Tuyết Quân vẻ mặt kỳ vọng nhìn mình, Cố Khiên không tiện cự tuyệt, vì thế gật gật đầu, nói: “Vậy, ta đi đây.”
“Được.” Lăng Tuyết Quân mỉm cười gật đầu.
“Lục Lang, chúng ta đi thôi!” Lăng Huyễn vẻ mặt vội vàng.
Vừa mới vào phòng, còn chưa thân mật với Lăng Tuyết Quân, mà lại phải đi ra ngoài. Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Khiên có chút buồn bực. Hắn lưu luyến không rời nhìn Lăng Tuyết Quân một cái, sau đó cùng Lăng Huyễn ra cửa.
Lăng Tuyết Quân đứng trước cửa sổ, nhìn bóng lưng của Cố Khiên và Lăng Huyễn từ từ đi ra khỏi sân, lúc này nàng mới quay người lại, đi vào trong phòng ngồi xuống. Nàng cúi đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình một chút, trên mặt không khỏi từ từ hiện ra một nụ cười ngọt ngào.
Cảm tạ trời cao, chẳng những cho mình cơ hội làm lại lần nữa, còn đem Cố Khiên và hài tử trả lại cho mình. Kiếp này, Lăng Tuyết Quân ta không cầu gì nữa.
Lần này Cố Khiên đi, đến khi trời tối mới trở về.
Vừa vào phòng, Cố Khiên liền nói cho Lăng Tuyết Quân biết, Lý Hoảng đã thả Nam Dương công chúa ra, hơn nữa còn thỉnh được ý chỉ trước mặt Hoàng đế, để Lăng Huyễn và Nam Dương công chúa thành hôn vào ngày mười tám tháng ba năm sau.
Nghe được tin tức này, Lăng Tuyết Quân hết sức mừng rỡ không thôi. Hôn sự của Tam ca cuối cùng cũng lắng xuống.
Tiếp theo, Cố Khiên lại nói cho Lăng Tuyết Quân một tin, khiến nàng không cười nổi.
Thì ra, Lý Hoảng dự định ngày mùng sáu tháng giêng mở tiệc chiêu đãi Cố gia, Lăng gia và Nam Dương công chúa ở Tề vương phủ, cảm ơn bọn họ đã giúp đỡ Cố Trăn cùng ba đứa nhỏ của mình chạy ra khỏi kinh thành.
Vốn dĩ, Lý Hoảng thiết yến cảm tạ mình là chuyện tốt, nhưng ngày đó lại khiến Lăng Tuyết Quân có chút run sợ.
Mùng sáu tháng giêng kiếp trước, chính là ngày Ngô Linh đẩy mình xuống thềm đá, hại mình mất đi đứa nhỏ.
Kiếp này, ngày mùng sáu tháng giêng của nàng không đi đâu cả, chỉ ở trong phòng mình. Nhưng không nghĩ tới, Lý Hoảng lại chọn ngày đó để tổ chức yến tiệc cảm tạ. Mình chẳng những phải ra cửa, mà còn phải đi Tề vương phủ, hơn nữa nhất định sẽ gặp Ngô Linh. Nghĩ tới đây, trong lòng Lăng Tuyết Quân liền lo sợ bất an.
[1] Tình chi sở chí:
Câu gốc: “Tình chi sở chí, nhất vãng nhi thâm.” ( “情之所至,一往而深”), mình vẫn chưa kiếm ra bản dịch thơ.
Đây là bản dịch thô của mình, hy vọng mọi người không ném đá:
“Tình hướng về một nơi, nơi mà có người mình yêu say đắm”
Ẩn dụ cho một tình yêu sâu đậm và vô bờ bến dành cho một người, cho dù tình yêu có sâu đậm hay lâu dài thì cuộc đời cũng sẽ đi cùng với tình yêu này. Câu thơ này xuất phát từ vở kịch “Mẫu Đơn Đình”, là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598 mà đến nay vẫn được người Trung Hoa nghiên cứu dựng lại và diễn xướng
Danh Sách Chương: