• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Triệu Kha đẩy cửa đi vào, cậu đi đến chỗ hai người, Triệu Kha lên tiếng: " Anh ổn hơn chưa? "

Tống Thịnh Nam mỉm cười trả lời: " Anh ổn, may mà chiếc xe đó chạy vừa tốc độ nên không đến nỗi tàn tật ", Triệu Kha nghe xong thì cảm thấy nhẹ nhõm

Triệu Kha Nguyệt quay sang hỏi Triệu Kha:

" Tiểu Vũ sao rồi? "

Triệu Kha trả lời cô: " Thấy chị trong tình trạng đó nó khóc nhiều lắm, khi nãy cũng không thèm ăn cơm "

Triệu Kha Nguyệt cau mày: " Triệu Kha, sau này mong em để mắt tới Tiểu Vũ "

Triệu Kha rũ mắt nhìn cô, cậu chậm rãi nói:

" Chị thật sự …rời bỏ nhà họ Triệu sao "

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười: " Ừm, chị nghĩ kĩ rồi "

Triệu Kha Nguyệt chợt đứng dậy, cô mỉm cười nói: " Chị đi gọi bác sĩ, em ở đây trông anh ấy giúp chị "

Triệu Kha gật đầu, khi cô bước khỏi phòng, Tống Thịnh Nam mỉm cười, anh thong thả nói với Triệu Kha: " Cậu biết gì không "

Triệu Kha vội quay sang: " Dạ? "

Tống Thịnh Nam chậm rãi nói: " Chị của cậu—— Cô ấy cứ luôn chói mắt như vậy đấy, một nụ cười nhỏ cũng đủ làm anh thức trắng cả đêm "

Triệu Kha có chút ngạc nhiên, cậu hỏi: " Anh Thịnh Nam, anh yêu chiều chị Kha Nguyệt nhiều như vậy, không sợ sau này chị ấy bắt đầu trở nên đòi hỏi sao? "

Tống Thịnh Nam cong khoé môi, chậm rãi trả lời: " Anh không sợ cô ấy đòi hỏi, chỉ sợ có một ngày cô ấy không đòi hỏi nữa mà rời xa anh "

Triệu Kha Nguyệt lúc này đứng ở trước cửa phòng, nghe anh nói vậy, cô chợt rũ mắt

Suy cho cùng, từ trước đến nay cả hai đều đã trải qua những năm tháng vô cùng khó khăn mới có thể trở về bên nhau

Triệu Kha Nguyệt vượt qua nỗi cô đơn và sự sợ hãi trong lòng những năm tháng cô độc để có thể dũng cảm bước về phía anh 1 lần, cô tự xoa dịu vết thương lòng từ bé đến lớn của mình, tích đủ dũng khí mới có thể mở lòng tin tưởng một người

Trong 10 năm xa cách, Triệu Kha Nguyệt luôn nghĩ rằng bản thân không xứng đáng với những điều tốt đẹp, còn Tống Thịnh Nam luôn cảm thấy cô không thích anh, chỉ là mộng tưởng của mình

Tống Thịnh Nam tự dỗ mình cùng tình yêu đơn phương suốt 10 năm, tự xoa dịu bản thân và bắt đầu là một người bạn vô hình đồng hành cùng cô, vì cô mà anh tự bỏ cái kiêu ngạo, tự cao chỉ để được ở bên cạnh cô suốt 10 năm qua

Mặc dù bị cô hất hủi, nói những lời ác ý như vậy anh cũng chưa từng trách cô. Khi nghe được quá khứ của cô, anh chỉ cầu mong cô vì ghét anh nên mới đẩy anh ra xa chứ không mong muốn cô trải qua những điều tồi tệ

Từ trước đến nay, Tống Thịnh Nam vẫn luôn ở phía sau đợi cô với một đoạn tình chưa hề đứt đoạn

Cả đời này Triệu Kha Nguyệt không cần nhón gót, vì Tống Thịnh Nam sẽ luôn cúi đầu.

————

Một lúc sau, Triệu Kha Nguyệt giả vờ bình tĩnh, cô mở cửa đi vào trong. Tống Thịnh Nam thấy cô, tâm trạng anh liền vui vẻ hơn: " Bác sĩ đâu? "

Triệu Kha Nguyệt mỉm cười: " Lát nữa ông ấy mới đến được ". Triệu Kha lúc này mới lên tiếng: " Em về đây, anh Thịnh Nam nhanh chóng khoẻ nhé "

Tống Thịnh Nam vội nói: " Đừng nói chuyện này với Tuyết Hoa, mắc công nó lại nói với ba mẹ anh, phiền phức lắm ". Triệu Kha gật đầu, sau đó quay người rời đi

Triệu Kha Nguyệt ôn nhu nhìn anh, cô chậm rãi nói: " Thịnh Nam "

Tống Thịnh Nam nhìn cô, anh hỏi: " Sao vậy? "

Triệu Kha Nguyệt mím môi, nhẹ giọng nói:

" Em yêu anh nhất trên đời "

Tống Thịnh Nam liền trả lời mà không cần suy nghĩ:

" Yêu anh thứ hai thôi được không? "

Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô hỏi:

" Tại sao? "

Tống Thịnh Nam nắm lấy tay cô, anh xoa nhẹ trên bàn tay, cong môi mỉm cười nói:

" Anh muốn em yêu bản thân mình nhất "

Khoé mắt Triệu Kha Nguyệt lúc này bắt đầu đỏ lên, mi mắt cô rưng rưng, thấy vài giọt nước mắt nhỏ đang dần tuôn ra từ mắt cô, anh bất giác cong khoé môi cười, nửa đùa nói: " Anh là đàn ông, không biết lúc đó sợ mất sĩ diện làm gì mà lại đi hứa sẽ không quấn lấy em nữa. Em nói xem, anh đúng là đáng bị đánh chết phải không? "

Thấy Triệu Kha Nguyệt vẫn rũ mắt rưng rưng khóc

Tống Thịnh Nam không tránh đề tài này nữa, anh duỗi tay giúp cô lau nước mắt:

" Có gì đâu mà khóc chứ? Sao lúc nào em cũng coi bạn trai của em mong manh dễ vỡ vậy? "

Triệu Kha Nguyệt cúi đầu, chậm rãi nói:

" Thịnh Nam…em cảm thấy mình nợ anh rất nhiều "

Tống Thịnh Nam nhướn mày: " Vậy em định trả nợ anh như thế nào đây? "

Triệu Kha Nguyệt mím môi: " Em sẽ suy nghĩ…"

Tống Thịnh Nam mỉm cười: " Sao phải nghĩ? Đơn giản thôi mà "

" Chỉ cần sau này kết hôn, em sinh cho anh những đứa con có má lúm đồng tiền giống em là được "

" Lúc đó coi như xoá hết nợ cho em, em thấy sao? "

Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô hỏi: " Nếu không có thì sao? "

Tống Thịnh Nam cười: " Vậy thì đành chịu, dù sao cũng có sẵn một em bé má lúm rồi "

Khoé môi Triệu Kha Nguyệt mỉm cười nhẹ, cô giương mắt nhìn anh, cô hỏi: " Nếu em không sinh được con trai thì sao? "

Tống Thịnh Nam trả lời: " Con trai hay con gái anh đều thích, miễn là con của chúng ta thì anh đều yêu "

" Nhưng nếu có con gái thì chẳng phải rất tuyệt sao? Công chúa nhỏ của chúng ta sẽ vô cùng xinh đẹp giống em "

Lúc này ánh mắt Triệu Kha Nguyệt sáng lên, cô ôn nhu nhìn anh: " Thịnh Nam, anh biết mong muốn lớn nhất của em là gì không? "

Tống Thịnh Nam nhướn mày: " Là gì? "

Triệu Kha Nguyệt chậm rãi nói: " Em muốn có người chồng mà mẹ em chưa hề có, con của em có một người ba mà em luôn mong muốn từ nhỏ ——

Vậy nên…nếu có thể, em mong anh sẽ là người thực hiện mong muốn này của em "

Tống Thịnh Nam anh mỉm cười dịu dàng nói: " Được, từ nay về sau, tất cả những mong muốn của em—— anh đều sẽ thực hiện "

" Triệu Kha Nguyệt, vậy em có muốn biết điều anh luôn mong muốn là gì không? "

Triệu Kha Nguyệt mím môi, cô giương mắt nhìn anh: " Là gì? "

Ánh mắt Tống Thịnh Nam ôn nhu nhìn cô, anh chậm rãi nói: " Anh mong…" Đột nhiên im lặng

Triệu Kha Nguyệt tò mò nhanh hỏi: " Anh mong cái gì đấy? "

Tống Thịnh Nam ngoắt tay ra hiệu cho Triệu Kha Nguyệt đến ngồi cạnh giường, cô đi đến ngồi xuống cạnh anh

Tống Thịnh Nam một tay nâng một bên má của Triệu Kha Nguyệt, anh tiến đến nhẹ hôn lên mí mắt của cô, dịu giọng nói: " Anh mong—— em là người duy nhất thấy được dáng vẻ trẻ con của anh bây giờ và cả khi anh trưởng thành "

Triệu Kha Nguyệt chợt sững người, khoé môi cong lên thành nụ cười nhỏ, cô chậm rãi gật đầu. Tống Thịnh Nam đưa trán của mình chạm vào trán của cô, nhẹ nhàng nói: " Nếu kiếp sau có thể được gặp em lần nữa, anh vẫn muốn được cài hoa lên tóc em "…

————————

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK