Buổi chiều, khi cả hai chuẩn bị đến siêu thị mua ít đồ.
Tống Thịnh Nam mở ngăn kéo tủ của Triệu Kha Nguyệt ra, đưa tay lấy một dây buộc tóc của cô sau đó đeo vào cổ tay mình.
Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô hỏi: “Gì vậy?”
Tống Thịnh Nam cong khoé môi, chậm rãi nói: “Cảm thấy đeo nhẫn vẫn chưa đủ, nên đeo thêm cái này để người ta biết rõ anh đây là người đã có chủ.”
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, cô cau mày nói: “Em đâu có hay ghen? Em dễ tính lắm mà.”
Tống Thịnh Nam phì cười nói: “Ừ, bởi vì có vợ dễ tính” anh nhìn chăm chăm vào cô, chậm rãi nói: “——nên anh phải biết cách giữ mình.”
Ở siêu thị, cả hai bắt đầu mua thức ăn, sau đó lại đến trung tâm mua sắm.
Sau khi đã mua đủ đồ, Tống Thịnh Nam cùng Triệu Kha Nguyệt đi xuống bãi đậu xe.
Lúc này cả hai tay của anh đều xách rất nhiều túi đồ, hầu như toàn là quần áo anh mua cho cô.
“Thiệt tình, không ngờ anh lại đi mua hết đống đồ em thử.” Triệu Kha Nguyệt thở dài,
Tống Thịnh Nam cười lên, “Ai biểu em mặc vào trông đẹp quá làm chi?”
Triệu Kha Nguyệt vội nói: “Nhưng em không mặc hết đâu mà.”
Vẻ mặt Tống Thịnh Nam thản nhiên, thẳng thừng nói: “Em mà không mặc thì anh xé hết.”
Triệu Kha Nguyệt hơi ngây ra, hỏi: “Tiền của anh hầu như toàn tiêu vào cho em, anh không thấy tiếc sao?”
Tống Thịnh Nam nhướng mày nhìn cô: “Sao phải tiếc?”
“Anh đây là đang tiêu tiền vào cho vợ của anh.”
“Tiền của anh kiếm được vốn dĩ cũng để nuôi em mà.”
Ánh mắt Triệu Kha Nguyệt có ý cười, cô chăm chăm nhìn anh một lúc, sau đó hai người nhanh chóng quay lại xe.
Về đến nhà, lúc này trời cũng gần tối.
Khi đang đem đồ đi cất, Tống Thịnh Nam lên tiếng: “Lát nữa chúng ta đi dạo biển đi.”
Triệu Kha Nguyệt có chút ngạc nhiên, cô quay sang nhìn anh: “Sao đột nhiên lại muốn đi dạo vậy.”
Tống Thịnh Nam thong thả nói: “Muốn đi ngắm biển đêm với em.”
Triệu Kha Nguyệt chăm chăm nhìn anh, khoé môi cong lên cười, cô nhanh chóng gật đầu: “Ừm.”
**
Buổi tối, hai người nắm tay nhau bước đi bên bờ biển.
Ánh mắt trăng sáng chói chiếu rọi xuống mặt nước của đại dương.
Sóng biển vỗ vào bờ, tiếng sóng rì rào rì rào trôi đến chân hai người đi trên cát.
Triệu Kha Nguyệt cuốn theo làn gió, lúc sau cô lên tiếng: “Anh biết không, em từng đọc được một câu nói rất hay.”
Tống Thịnh Nam quay sang, ánh mặt anh ôn nhu nhìn cô: “Là gì?”
Triệu Kha Nguyệt chậm rãi nói: “Nếu may mắn thì em sẽ gặp được người bảo vệ sự ngây thơ của em, có thể khiến em yên lòng làm một bạn nhỏ.”
“Sẽ có một người tình nguyện hiểu được câu chuyện của em, đối xử dịu dàng và lắng nghe em từng chút một.”
“Chỉ cần em có thể kiên trì đợi một chút nữa thôi.”
“Có lẽ sẽ hơi trễ, nhưng không sao.”
“Thời gian chờ đợi có lẽ sẽ rất lâu, nhưng nếu kết quả nhận lại được là vô cùng xứng đáng. Thì trễ một chút cũng không sao.”
Cô giương mắt nhìn anh, khoé môi cong lên: “Bây giờ em đã nhận được điều xứng đáng mà bấy lâu nay em luôn chờ đợi rồi.”
Tống Thịnh Nam nhướn mày nhìn cô, anh phát ra tiếng: “Ừ?”
Triệu Kha Nguyệt nở nụ cười: “Đó chính là anh.”
Anh nhìn cô, sau đó lại cười lên: “Ừm, em mãi mãi là bạn nhỏ của anh.”
“Thịnh Nam”. Triệu Kha Nguyệt ngừng bước, chợt lên tiếng,
Tống Thịnh Nam cũng ngưng lại, anh chăm chăm nhìn cô: “Sao vậy?”
Triệu Kha Nguyệt chậm rãi nói: “Cho đến cuối cùng, chắc có lẽ điều hai ta cần là một ai đó không bao giờ từ bỏ mình. Em sẽ như vậy với anh, và mong anh cũng có thể như vậy với em. Trong cuộc đời này.”
Tống Thịnh Nam đưa tay ôm lấy cô, “Anh sẽ không từ bỏ em.”
“Không bao giờ.”
“A Nguyệt.”
“Vâng?” Triệu Kha Nguyệt ngẩng đầu nhìn anh.
“Bão giông cuộc đời em đã thấm mệt rồi, vậy nên cho dù em có giả vờ nhắm mắt làm trẻ con. Thì lúc đó anh cũng sẽ vờ làm người lớn mà dung túng cho em.”
Triệu Kha Nguyệt nhìn anh, ánh mắt cô lúc này như có nhiều tia sáng rực rỡ, khoé môi cô cong lên ẩn hiện lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Sau đó họ lại tiếp tục nắm tay nhau bước đi trên bờ biển tuyệt đẹp trong đêm trăng sáng.
***
Hôm sau, khi Tống Thịnh Nam đến công ty.
Thư ký Cao gõ cửa đi vào đưa hồ sơ cho anh,
“Để vào ngăn tủ giúp tôi.”
Thư ký Cao gật đầu, cậu đi đến bàn của Tống Thịnh Nam sau đó mở ngăn tủ ra.
Bỗng thấy trong ngăn tủ của Thịnh Tổng lại xuất hiện giấy hôn thú.
Thư ký Cao có chút ngạc nhiên.
Trọng điểm là…Tại sao Tống Thịnh Nam lại mang giấy hôn thú đi làm?
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của thư ký, Tống Thịnh Nam lạnh nhạt giải đáp thắc mắc: “Bà xã nói, giấy hôn thú cũng như giấy tờ tùy thân, phải mang theo.” anh im lặng một lúc, sau đó nhếch miệng cười nhẹ,
“Như vậy cũng rất tốt. Nếu có thằng trà xanh nào dám quyến rũ vợ tôi, cô ấy sẽ lấy giấy hôn thú ra đập chết hắn.”
Thư ký Cao lúc này ngây ra chăm chăm nhìn anh: “…”
——